Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 4

Sáng sớm hôm sau, Mạc Ngôn lại cực kỳ bi thảm bị mẹ già nhà mình tha dậy.

"Sáng sớm kêu con làm gì ~~~ trời! Mới 6:30?! Má! Bình thường con đi làm cũng chưa dậy sớm vậy" Mạc Ngôn ai oán.

"6:30 dậy được rồi! Ngủ như vậy có ngày người nhũn thành rắn" má Mạc 'xoát' một tiếng kéo màn ra, ánh mặt trời lập tức rọi vào. Có chút chói mắt.

"Kỳ nghỉ nào cô cũng ngẩn hết cả người! Cùng tôi đi chợ mua đồ ăn!!".

"Con không muốn ~~~" lui lui trên giường.

"Ba!" mông bị hung hăng đánh "Rời giường!".

"Ngược đãi a ~~~" đả đảo đế quốc tư bản chủ nghĩa!

Mạc Ngôn đã lâu không đi chợ truyền thống, bởi vì giấc ngủ không đủ nghiêm trọng, trên mặt người nào đó đính hai con mắt gấu mèo, hữu khí vô lực đi theo phía sau mẹ già nhà mình.

"Lên tinh thần!" má Mạc vỗ lưng Mạc Ngôn một phát.

"Oáp ~~~" đáp lại là một cái ngáp thật dài.

Mạc Ngôn cùng má Mạc xuất hiện ở chợ mua đồ ăn gây động tĩnh không nhỏ.

"Chị này! Đó là con gái chị nhỉ! Chậc chậc cô gái nhỏ thật xinh đẹp nha!"

"Thường thôi, thường thôi! Lớn rồi không còn ngoan ngoãn như lúc còn nhỏ nữa"

"Chị khiêm tốn quá, có công việc tốt như vậy, chị còn cảm thấy không ngoan sao?! Đứa con bất hiếu nhà tôi có được phân nửa như con gái chị thì tôi cũng thắp hương bái phật rồi ~" Mạc Ngôn cảm giác xung quanh mình càng lúc càng nhiều người vây lại.

"Cô gái nhỏ năm nay nhiêu tuổi rồi?"

"23 ạ".

"Làm công việc gì a?"

"…… giáo viên mầm non ạ"

"Tiền lương bao nhiêu a?"

"Ách…… chừng 7 vạn (70.000 NDT ~ 230.000.000 VND)"

"Có đối tượng chưa?"

"Còn, còn chưa có"

"Cô gái nhỏ thích dạng bạn trai nào a?"

"Ách…… cái này còn chưa nghĩ tới"

"Muốn dì giới thiệu một người cho con không?"

"……"

"……"

Mạc Ngôn chạy ra khỏi chợ. Thật sự là…… muốn mạng người a…… về sau nàng không bao giờ cùng mẹ già đến cái chợ này nữa.

"Chợ này, sao mà khủng bố vậy má?"

"Cái này mà kêu khủng bố hả? Con còn non quá." vẻ mặt má Mạc đắc ý nói.

"Đúng, đúng…… Non, non" Mạc Ngôn cầm theo xe kéo mini đi theo mẹ già. Kỳ thật nàng cũng không biết má mình đắc ý cái gì.

Một đường rị mọ về nhà.

Đi được một nửa thì nhìn thấy một chiếc Beetle màu vàng chậm rãi chạy lại.

"Beep ~" còi xe vang lên.

Mạc Ngôn cùng má Mạc nhìn lại hướng chiếc xe.

Cửa kính xe hạ xuống sau đó, Cư Nhiên ngồi bên trong, nhìn má Mạc cùng Mạc Ngôn nhợt nhạt cười: "Dì đi mua đồ ăn ạ".

Má Mạc thấy là Cư Nhiên, mừng rỡ, vội vàng cười nói: "Đúng vậy! Tiểu Nhiên con cũng đi về từ đây à?".

"Con vừa mới từ nhà một người bạn về" mở cửa xe. Cư Nhiên cười nói: "Dì, để con đưa hai người về đi. Đường cũng không còn xa lắm" vừa nói vừa mở chốt ghế bên cạnh mình.

"Ôi! Thật làm phiền Tiểu Nhiên con" miệng nói khách khí, má Mạc đã dẫn đầu đi vào ngồi xuống.

Sau khi má Mạc đi vào, Cư Nhiên chỉnh lại ghế lần nữa, cười với Mạc Ngôn: "Tiểu Ngôn, vào đi.".

"…… cám ơn nha" Mạc Ngôn bó tay với trình độ mặt dày của má mình, có chút không được tự nhiên.

Loại xe Beetle này không giống với xe hơi thường, chỉ có một cửa, ghế phó lái phía trước có thể lật lên đế người bước vào ghế phía sau, mà người phía sau muốn ra thì người ngồi ghế phó lái phải đi ra xuống trước. Vì cho tiện, Cư Nhiên không để Mạc Ngôn ngồi phía sau mà trực tiếp để nàng ngồi bên cạnh mình.

Kỹ thuật lái xe của Cư Nhiên cực kỳ tốt, không giống những cô gái khác liên tục đạp thắng. Thật ra Mạc Ngôn hơi bị say xe. Cho nên đối với kỹ thuật điều khiển của lái xe yêu cầu rất cao, kém một chút nàng sẽ ngồi không thoải mái.

"Má Mạc hay mua đồ ăn sớm vầy ạ?" xe chạy cũng không nhanh, Cư Nhiên vừa lái xe vừa hỏi.

"Đồ ăn mua sớm mới tươi ngon" má Mạc cười trả lời.

Mạc Ngôn ngồi phía trước ngủ gà ngủ gật. Bởi vì nguyên nhân say xe, nàng ngồi lên xe sẽ không nói chuyện…

"Tiểu Ngôn hôm nay có rảnh không?" Cư Nhiên đột nhiên chuyển đề tài đến trên người Mạc Ngôn, làm Mạc Ngôn nhất thời không kịp phản ứng lại.

"Hả?"

"Nó thì có gì mà bận? Cả ngày đều ở nhà dùng máy tính. Không ai phát hiện thì nó có thể mọc được hoa luôn" Mạc Ngôn còn chưa phản ứng, má Mạc đã giành trả lời trước. Trên cơ bản, bà cực kỳ bất mãn với việc Mạc Ngôn cả ngày dùng máy tính, có cơ hội thì lèm bèm vài câu.

"……" kinh nghiệm trường kỳ kháng chiến cùng mẹ già nói cho Mạc Ngôn biết lựa chọn sáng suốt nhất bây giờ chính là im mồm, nếu không mẹ già nhất định sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này cả ngày.

"Con nghĩ nếu Tiểu Ngôn không bận thì con có thể mang nàng đi dạo quanh đây".

"Tốt lắm! Để nó ra ngoài phơi nắng, dì thấy nó muốn mốc meo thành nấm luôn rồi" má Mạc lại lèm bèm lần nữa, thuận miệng đáp ứng dùm Mạc Ngôn.

"……"-_-|||||.

Nhân quyền của nàng. Hiện tại không phải đã giải phóng sao? Vì sao hai từ nhân quyền này cách nàng xa quá vợi?

"Thế nào Tiểu Ngôn?" người đẹp lái xe quay đầu lại, nhìn Mạc Ngôn bên cạnh khẽ cười.

"…… um…… được" ngượng ngùng nhìn mẹ già qua kính chiếu hậu, cảm thấy nếu hiện tại mình cự tuyệt người ta thì sẽ chết cực kỳ thảm.

Hơn nữa cả ngày đều ở nhà, Mạc Ngôn xác thực cũng cảm thấy buồn, chỉ là bạn bè Mạc Ngôn không nhiều, mặc dù có thì phần lớn cũng không ở đây, ngày thường đi một mình luôn cảm thấy không có ý nghĩa, cho nên mới biến thành trạch nữ, cả ngày đều trốn trong nhà. Nay có người tự nguyện cùng mình ra ngoài, tất nhiên mừng rỡ.

Cư Nhiên dừng xe trước cửa nhà Mạc Ngôn, để má Mạc cùng Mạc Ngôn xuống xe, còn mình thì đi cất xe.

Sự thật lại lần nữa làm cho Mạc Ngôn có ý nghĩ 'mình không phải con đẻ của má' này.

Cư Nhiên vừa mới dừng xe trước gara, má Mạc liền vội vàng thúc giục Mạc Ngôn đi tìm Cư Nhiên .

"Nhanh lên, đừng có rị rị mọ mọ để Tiểu Nhiên người ta chờ lâu"

Mạc Ngôn bị đá rất vô tình trước cửa nhà.

Mạc Ngôn không quá am hiểu việc đến nhà người khác làm khách, do dự đứng trước tường rào nhà Cư Nhiên chờ một chút, nhìn thấy chú và dì thì chào thế nào đây ta.

"Ai nha! Đây không phải Tiểu Ngôn sao!" bất quá, cô gái nhỏ còn chưa kịp nghĩ xong, má Cư đá muốn đến gần tường rào.

Quên nói, bởi vì tường rào vùng này đều giống hàng rào, cho nên người bên trong liếc mắt một cái là có thể thấy người đứng bên ngoài.

Má Cư cũng vì vậy mới lập tức thấy Mạc Ngôn. Vẻ mặt kích động vọt ra.

"Tiểu Ngôn, con tới chơi ư! Dì còn đang muốn mời con qua đây ngồi chơi đó".

"A…… con chào dì" bà dì này cực kỳ niềm nở.

"Tiểu Ngôn tới tìm Tiểu Nhiên? Nhanh, nhanh, nhanh,vào trước nói sau" má Cư cười meo meo, không hỏi nhiều liền kéo Mạc Ngôn vào nhà.

Tuy rằng bề ngoài má Cư mềm mại dịu dàng, không nghĩ tới khí lực đúng thật không nhỏ. Mạc Ngôn lén lộ mặt khổ, tùy ý Cư mụ mụ tha vào.

Dì ơi dì…… có thể dịu dàng một chút không?

"Dạ…… con……"

"Ai nha! Tiểu Nhiên hiện tại đang tắm! Con có muốn lên tìm nó không? Hay là chờ dưới này?"

"Cái kia…… con ở dưới……"

"Ai nha! Đến, đến, đến, dì cũng mới vừa nướng xong mẻ bánh ngọt, cùng nhau nếm thử xem".

"……" nhân quyền của nàng lại lần nữa bị coi rẻ.

"Tiểu Ngôn con ngồi chờ một chút trước nhé. Dì đi lấy bánh ngọt nhanh thôi" một bên cười, một bên đi lấy bánh ngọt mình nướng.

"……" Mạc Ngôn đột nhiên cảm thấy, mình cùng Cư Nhiên có khả năng lúc đẻ ở bệnh viện bị hai bà má ôm nhầm rồi, nàng nhìn thế nào cũng đều cảm thấy dì Cư càng giống má mình hơn?

"Đến, đến! Mau nếm thử xem" máCư đem một miếng bánh ngọt cầm tới trước mặt Mạc Ngôn, nhiệt tình mời.

"Cám ơn dì" Mạc Ngôn cầm lấy dĩa, cẩn thận ăn một miếng.

"Thế nào?" chờ mong.

"Ăn ngon lắm dì" khen.

"Thật sự? Vậy ăn nhiều một chút" ngọt ngào.

"Dạ"

"Ai nha! Quả nhiên vẫn là Tiểu Ngôn tốt, Tiểu Nhiên nhà dì ghét ăn nhất chính là bánh ngọt, mỗi lần cũng không tình nguyện ăn, mỗi lần đều đả kích nhiệt tình của dì"

"Dì làm ăn ngon lắm. Có thể làm thợ bánh nha" tiếp tục khích lệ, ngàn mặc vạn mặc, mã thí không mặc* thôi!

(ngàn mặc vạn mặc, mã thí không mặc: ý câu này là trên người con ngựa thì chỗ nào cũng có thể được khoác đồ, nhưng cái mông -thí- thì không bao giờ mặc đồ nên vuốt thì sẽ vuốt chỗ mông. Nịnh thì phải biết chỗ vuốt)

"Thật là! Tiểu Ngôn nói nghe thật thích" hạnh phúc. "Đến, đến, đến, ăn bánh ngọt, ăn hết thì còn nữa đó"

Bánh ngọt Mạc Ngôn cầm trên tay ăn xong rồi, vừa lúc Cư Nhiên xuống lầu, nhìn Mạc Ngôn ngồi cùng má mình, cười gật gật đầu.

Tóc còn có chút ướt.

"Thật có lỗi, em tắm có hơi lâu"

"Không vấn đề gì" Mạc Ngôn lắc đầu. "Đêm qua cô không ngủ sao?".

"A…… cũng không phải, ngủ được vài giờ" Mạc Ngôn đến tủ lạnh, cầm một hộp sữa, từ từ uống.

"Vậy cô còn muốn đi ra ngoài cùng tôi? Vẫn nên đi ngủ thêm đi"

Đưa tay cất hộp sữa còn một nửa vào lại tủ lạnh. Người đẹp mỉm cười: "Không sao, em quen rồi"

"……" Mạc Ngôn cảm động a ~~~~ thật sự là người tốt a!

Nơi này xác thực giống như Cư Nhiên nói, tuy không phồng hoa như thành phố nhưng phong cảnh mê người, mười phần hương vị đồng quê, không khí trong lành, hiện tại là mùa hè, hoa cây da^ʍ bụt hai bên đường nở rộ, cực kỳ xinh đẹp.

"Nơi này thật sự không tồi nha" Mạc Ngôn có chút hưng phấn, vừa đi vừa cười.

"Cái tốt nhất của nơi này chính là yên tĩnh" Cư Nhiên đi bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói. Đột nhiên tới gần, vươn tay. "Trên đầu dính bẩn nè"

"A?" Mạc Ngôn có chút kinh hoảng. "Thật ư…… có thể là, là do mới vừa từ chợ về" cuống quít nghiêng người, cách xa Cư Nhiên một ít.

"Đi ra ngoài trời khá nóng, hay là về đi" Cư Nhiên lơ đễnh, thản nhiên nói.

"Um! A a! Trở về đi" Mạc Ngôn lại ngượng ngùng.

Thời điểm trở về, Mạc Ngôn bị má Cư giữ lại ăn bữa cơm trưa.

Mạc Ngôn lạnh người! Hình như tính cả lần này nữa thì mới chỉ là lần thứ hai mình gặp bà dì này? Dì…… dì thật đúng là siêu cấp tự nhiên a.