Cư Nhiên Ở Cách Vách

Chương 3

Đại mỹ nữ! Vừa cool vừa có khí chất người đẹp siêu cấp! Mạc Ngôn xấu hổ lúng túng. Cuống quít dời tầm nhìn. Mặt còn đỏ lên.

Trăm ngàn lần không đuọc chảy nước miếng a! Rất mất mặt.

"Ai nha! Con nhóc này dám mặc áo ngủ xuống đây ư? Xấu (xấu hổ) cũng không biết!" bên kia Mạc Ngôn còn xấu hổ, bên này má Mạc cũng bắt đầu quở trách Mạc Ngôn.

Người đẹp ngồi phía dưới 'phì' nhẹ một tiếng cười ra tiếng.

Cười không quan trọng, mà nụ cười này là người còn đang xấu hổ cảm thấy mất mặt, Mạc Ngôn từ bé đến lớn chỉ bị má Mạc lảm nhảm lải nhải, lập tức giống như con mèo xù lông nhảy dựng lên chỉ vào người đẹp kêu: "Cô cười cái gì?!" chú ý, tức giận trong giọng nói không lớn, thuần túy là vì bất bình trong lòng, muốn gọi bậy vài tiếng mà thôi.

Người đẹp khí chất vô cùng tốt, nhìn Mạc Ngôn cũng không tức giận, tươic ười trên mặt ngược lại càng thêm nở rộng. "Thật có lỗi, cũng không có gì, chỉ cảm thấy chị rất đáng yêu." mặt Mạc Ngôn càng đỏ.

"Sao tự dưng cảm thấy hạnh phúc quá vậy nè" nói thầm, nói thầm……

"Cô nói lầm bầm gì đó?" má Mạc là người đầu tiên nghe được Mạc Ngôn nói thầm. Nhịn không được nhéo đùi Mạc Ngô một cái: "Tiểu Nhiên người ta cười một tiếng thì có sao? Cô đúng là nhóc con." lại nhéo thêm cái nữa.

Uy uy…… đừng nhéo con nữa a! Cho dù là má ruột cũng đừng ăn hϊếp con nha ~~~~!

Người đẹp nhìn Mạc Ngôn, cười khẽ lần nữa nói:"Chị quả nhiên rất đáng yêu.".

Mạc Ngôn không tự giác vuốt vuốt lỗ tai đã hồng hoàn toàn của mình. "Khụ, khụ, khụ" mắt nàng vòng di chuyển, nhìn Cư Nhiên hỏi: "Hey! Tôi tên là Mạc Ngôn, cô tên gì?".

Người đẹp híp mắt nhìn Mạc Ngôn: "Cư Nhiên, em tên là Cư Nhiên".

"Gì?" mở to hai mắt nhìn. "Cô tên gì?".

"Cư Nhiên, cư trong định cư, nhiên trong tất nhiên, Cư Nhiên." mang theo ý cười nói lại lần nữa.

"Cư Nhiên? Cô tên Cư Nhiên? Tên gì kì voãi?" ngạc nhiên kêu.

Má Mạc lại hung hăng véo thêm cái nữa trên đùi Mạc Ngôn. "Không lịch sự! Nào có ai nói như vậy? Người thì lớn mà đầu óc thì không lớn theo là sao".

Quá mức! Quá mức a! Nào có ai véo con gái mình như vậy?

Mạc Ngôn quay đầu nhe răng với má Mạc!

"Ha~~!".

Đây là lần đầu tiên gặp mặt của Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên. Khí chất người đẹp đối lập mãnh liệt với nữ sinh mới lớn.

Má Mạc hiển nhiên không đem sự uy hϊếp của Mạc Ngôn để vào mắt, lại lần nữa vươn tay hái hoa, không thương tiếc chụp một chưởng lên đầu Mạc Ngôn. "Còn không mau mời Tiểu Nhiên ngồi".

"Đau ~~" Mạc Ngôn ôm đầu, vô hạn ai oán. Nàng không phải đã ngồi rồi thây.

Cư Nhiên ngồi một bên, chịu đựng nhịn cười nhìn hai má con.

"Má, có mùi gì đó nhỉ?" phòng bếp bay ra từng trận mùi lạ.

"Ôi cha!" má Mạc vỗ đùi. "Nồi cháo đậu đen của má!" sau đó chạy vội tới phòng bếp, ném Mạc Ngôn cùng Cư Nhiên lại.

Mạc Ngôn ngồi, Cư Nhiên nhìn chằm chằm Mạc Ngôn híp mắt cười, cười đến cả người Mạc Ngôn khó chịu. Tuy rằng mình bị một nữ sinh nhìn chằm chằm, lại làm cho Mạc Ngôn cảm thấy chính mình dường như bị hϊếp bằng mắt một lần. Cả người lạnh lẽo. Mạc Ngôn vốn không để ý, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy mình mặc áo ngủ đi xuống đây thật là không ổn.

"……" Cư Nhiên còn nhìn chằm chằm nàng, vì sao…… nàng có cảm giác mình mặc với không mặc đều giống nhau?

"Etou, tôi tên là Mạc Ngôn, Mạc trong mạc danh kỳ diệu, Ngôn trong ngôn ngữ." ngồi không rên một tiếng, cảm giác rất quỷ dị, Mạc Ngôn nhịn không được mở miệng nói. Sau khi nói xong chính nàng cũng buồn bực. Ách? Vừa rồi mình giống đã tự giới thiệu? Tự giới thiệu? Hay là không nên giới thiệu?

Cư Nhiên nhẹ giọng cười. "Mạc Ngôn? Ý nghĩa 'không nói', tên cũng không tồi".

"Phải không? Ha ha……" được người khác khích lệ luôn hạnh phúc, Mạc Ngôn cao hứng cười ra tiếng, hoàn toàn không nghĩ qua tên mình dù cho không chính mình bắt đầu, người ta muốn nịnh ba má mình thôi. Cô gái rất tự nhiên tiếp tục cười nói: "Dù sao, quen biết là duyên. Tôi còn cảm thấy phức tạp vì sợ hoàn cảnh mới không quen, sợ không thể tạo quan hệ tốt cùng hàng xóm xung quanh".

"Em sẵn sàng mang chị đi xung quanh nhìn một chút, tuy nơi này không phồn hoa như thành thị nhưng hoàn cảnh tốt lắm, không khí trong lành, một năm bốn mùa đều rất đẹp.".

"Thật không? Thật là quá tốt." hưng phấn, hưng phấn. "Trên thế giới quả nhiên vẫn còn nhiều người tốt a ~~" cảm xúc tuyệt vời.

Cái bộ dáng kia kỳ thật có điểm buồn cười. "Thế nào? Giống như chị hay gặp những tên xấu xa lắm vậy" bất quá Cư Nhiên vẫn nhịn không cười ra tiếng.

"Gần đây thật đúng là có gặp phải một tên xấu xa, người xấu siêu cấp! Quên đi, không nói tới tên đó, miễn cho ảnh hưởng đến tâm tình của tôi".

Má Mạc trong nhà bếp cũng làm xong điểm tâm, bưng hai chén cháo đậu đen thơm ngào ngạt ra, híp mắt cười với Cư Nhiên: "Đến, đến, nếm thử cháo đậu đen của dì nào" nói xong đưa tay bưng một chén cháo đến trước mặt Cư Nhiên.

"Má, của con đâu?" Mạc Ngôn ngồi, lèm bèm nói.

"Con nít ngủ nướng thì không có!" vô tình tuyên bố.

Mạc Ngôn lại lần nữa cảm thấy: Má, con không phải do má sanh.

"Uy!" đứa con nít tiến đến trước mặt người đẹp. "Tôi nói nha, cô làm sao mà huấn luyện được mẹ tôi vậy? Dạy tôi mấy chiêu coi, có mê huyễn dược linh tinh gì đó thì đưa tôi chút coi." kết quả của câu nói này chính là như sóc bị hạt dẻ rụng trúng đầu. Mạc Ngôn kêu 'oa oa' chạy vào phòng bếp. (hình như Mạc Ngôn bị cốc đầu)

Cư Nhiên không ở lại lâu, tuy má Mạc nhiệt tình muốn mời Cư Nhiên ăn cơm chiều, đối phương vẫn lấy lý do công việc mà về nhà.

Buổi tối, Mạc Ngôn liền cùng má Mạc ngồi ăn cơm, không ngừng nghe má Mạc khen Cư Nhiên. Sau đó là quở trách Mạc Ngôn vài tiếng. "Ai! Thật muốn để Tiểu Nhiên làm con gái nhà này a ~~~" trong cảm thán kết luận.

Mạc Ngôn thiếu chút nữa lật bàn.

Mẹ! Không ngờ con quả nhiên không phải con ruột của má.

"Đáng tiếc Tiểu Ngôn nhà ta không phải nam, khi không bỏ lỡ cố gái tốt như Tiểu Nhiên" vô cùng tiếc hận.

"……" má! Má cũng không ngại con gái má thành đồng tính luyến ái sao? Nha, người ta rốt cuộc cho má ăn cái gì thế?

Ban ngày ngủ thẳng một đến chiều kết quả chính là buổi tối ngủ không được, gần 23:00, mắt Mạc Ngôn mở thao láo, ngồi trước máy tính, tinh thần y chang con chuột.

Dọn dẹp lại dữ liệu thì đột nhiên thấy cái trang web kia.

"……" hình như lâu rồi chưa vào đó. Từ sau lần nhắn lại trước cũng không biết thế nào.

Tay không khống chế được click vào, bắt đầu xem trang, quả nhiên, mấy tháng trước mình nhắn lại phía dưới đã có hồi âm. Sau khi đem từng chữ từng chữ đọc kỹ, Mạc Ngôn tiếp tục hộc máu thành công.

Quá quá bắt nạt người! Thật muốn ngắt tên đó trăm cái rồi trăm cái.

Bùm bùm chửi xong, hung hăng đóng máy tính, ngủ……

Xoay người, xoay người, lại xoay người.

"……" ngủ, ngủ không được! Nàng ngủ không được! Bình thường đầu chỉ cần dính vào gối ba giây là đủ để đi vào giấc ngủ, thế nhưng lại vì một tên vô liêm sỉ mà ngủ không được?! Nàng ooxx tên đó n lần.

Bất đắc dĩ dựng người dậy, chạy ra ban công đánh tiểu nhân*.

(đánh tiểu nhân: một hình thức trù ẻo của dân hongkong, cứ tới ngày 5 hoặc 6/3 dương lịch, ngày mà dân họ tin là sâu bọ và những 'kẻ tiểu nhân' sẽ thức tỉnh mà gây bất lợi cho mình. Người được thuê để đánh tiểu nhân là các bà đồng cốt, dụng cụ đánh là một chiếc giày, muốn đánh ai thì ghi tên họ và đặc điểm của họ nếu có lên tờ giấy rồi đưa cho bà đồng, bà đồng sẽ dùng chiếc giày nện lên tờ giấy đồng thời miệng sẽ rủa xả người tiểu nhân đó)

"Cái tên vô liêm sỉ! Ta đánh ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi! Đánh chết ngươi!".

"Rốt cuộc là ai làm cho chị tức giận ghê gớm vậy? Nửa đêm đứng đây đánh tiểu nhân." âm thanh khoan thai đột nhiên truyền đến.

"Á!" dép trong tay rớt xuống. Thấy Cư Nhiên chính ghé vào trên ban công, bóng đêm che khuất không thấy rõ nét mặt của nàng.

"Oa! Cô không cần hơn nửa đêm dọa tôi chứ!" Mạc Ngôn bị dọa bám ban công đứng lên, hướng tới ban công bên cạnh ai oán nói.

"Thật có lỗi." người đẹp cười nói. Bởi vì hai nhà cách quá gần, cho nên ngay cả ban công dường như sát nhau.

"……" ngữ khí của cô nghe không ra giải thích chút nào.

Mạc Ngôn ghé vào ban công, vô tình nói: "Cô nói xem, người xấu trên thế giới này sao lại nhiều quá vậy?".

"Ban ngày không phải chị nói, người tốt trên thế giới có vẻ nhiều sao?" thanh âm mang theo ý cười.

"Người xấu cũng rất nhiều!".

"Gặp người nào xấu để chị tức giận đánh tiểu nhân?".

"Tôi không biết tên đó." ủ rũ trả lời. "Chính là gặp được trên mạng".

"Tên đó trên mạng có nickname chứ?".

"Ân…… có, nickname hình như là……" nàng cố gắng nhớ lại, còn không kịp đem cái nickname kia nói thì bị một loạt tiếng chuông điện thoại dồn dập cắt đứt. "Điện thoại ai vậy?".

"Thật có lỗi, là điện thoại của em.".

"À, vậy cô mau đi đi. Có lẽ có việc gấp." dồn dập nói.

"Ừm…… ngủ ngon." tuyệt không sốt ruột xua tay.

"Ừm." nhìn Cư Nhiên vào phòng, Mạc Ngôn nhức đầu, nhìn chằm chằm bầu trời đêm ngẩn người.

Tâm tình dường như tốt hơn rất nhiều.

Trời cao thật là đẹp mắt a ~~~.

Bên kia, Cư Nhiên cầm điện thoại, biếng nhác ngồi trên ghế nghe giọng nữ la ó trong điện thoại. Giờ phút này Cư Nhiên làm sao còn cái loại tao nhã ban ngày? Cái loại khí chất này?

"Còn không có?! Rốt cuộc khi nào thì mới có a? Tiểu Nhiên, không phải cậu đã đáp ứng rồi sao, tối nay nhất định phải giao bản thảo?!".

"Đúng, đúng, đúng, nhưng do đêm nay tớ bận nhiều việc".

"Tớ biết, tớ biết! Không cần lấy cớ! Hiện tại cậu đang làm gì?".

"Ân? Hiện tại sao?".

"Cậu đang rãnh rổi có phải không?".

"Đương nhiên không phải.".

"Cậu đang rảnh" trăm phần trăm khẳng định.

"Không có" người đang lướt máy tính trả lời một chút cũng không chột dạ.

"Rảnh rỗi".

"Đã nói là không có.".

"Không được gạt tớ!!!" lại một tiếng rống to, Cư Nhiên mãi thành quen đem điện thoại cách xa lỗ tai. Chỉ nghe thấy trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng rống.

Một lát sau, điện thoại rốt duộc an tĩnh lại. Người đẹp mới đưa điện thoại lại gần tai.

"Cậu rốt cuộc có đang nghe tớ nói hay không?".

"Tớ đang nghe, đang nghe." một bên cầm điện thoại, một bên dùng tay kia nhanh chóng xem trang web.

"Thật ra tớ cũng không phải không hiểu cậu" xem ra tức cũng đã xả xong, thanh âm đầu kia điện thoại mềm nhẹ xuống.

"Tớ biết." mở trang web kia ra. Thói quen tính xem, người đẹp "Ừm?" một tiếng, tiến đến trước máy tính.

"Ừm cái gì? Cậu đang làm gì? Cậu đang lướt máy tính có phải không?!".

"Tốt lắm, tốt lắm, tớ đã biết. Hôm nay cứ như vậy ~~~ bye bye!".

"Này, tút….tút……" cúp điện thoại, sau đó nhanh chóng rút dây điện thoại bàn phòng mình.

Cư Nhiên nhìn chằm chằm máy tính, vẻ mặt rất có tinh thần.

Cái người có bút danh "Quân Bất Ngôn" ngu ngốc nhắn lại cho mình.

"Hừ……" người đẹp nghiền ngẫm nở nụ cười.

Nói đến Quân Bất Ngôn, Cư Nhiên nghĩ muốn cười. Nguyên nhân vì mình trong lúc vô ý đọc được bộ tiểu thuyết đối phương viết.

Là mộ bộ tiểu thuyết đam mĩ, nói thật bộ tiểu thuyết kia viết không được tốt lắm, Cư Nhiên hoàn toàn mang theo ý nghĩ 'nhìn xem bộ tiểu thuyết đến cuối cùng có thể máu chó được bao nhiêu' mà xem đến hết. Sau khi xem xong liền phát huy đầy đủ miệng lưỡi rắn độc trời phú của mình bình luận trên mạng.

Cư Nhiên ở trên mạng rất được hoan nghênh, không chỉ vì tiểu thuyết nàng viết, còn vì cái miệng rắn độc kia. Bộ tiểu thuyết kia tất nhiên là bị phê bình tàn bạo. Đương nhiên, viết văn nếu bị Cư Nhiên bình loạn, kết cục thường không tốt. Nhưng làm Cư Nhiên ngoài ý muốn là tác giả bộ tiểu thuyết, cũng chính là Quân Bất Ngôn này lại chạy đến trang web của nàng nhắn lại.

Bình luận qua nhiều bộ tiểu thuyết, loại chuyện này Cư Nhiên vẫn lần đầu tiên gặp. Rõ ràng là tác giả rác rưởi không có bao nhiêu đất diễn, thế nhưng có gan nhắn lại trên web của nàng. Người đẹp cảm thấy buồn cười, tất nhiên đáp trả hoàn toàn không lưu tình.

Sau đó chuyện này dần dần biến thành cái dạng này.

Ở dòng chữ đối phương nhắn lại phía dưới, nghĩ đến bộ dáng hổn hển của đối phương trước máy tính, Cư Nhiên cảm thấy buồn cười.

"Ha ha……" không biết tên ngu ngốc này kế tiếp sẽ đáp lại thế nào nhỉ.

Tâm tình không biết vì sao đột nhiên tốt lên.

Vậy…… viết tiểu thuyết đi ~~~~.