21~23
===♥♥♥===Chương 21: Động lòng.
Thời điểm Tống Thừa Văn tới trước cửa nhà Diệp Sơ, phát hiện chỉ đóng hờ, hắn nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, nhìn thấy thầy giáo nhỏ ôm con trai béo núng nính của mình nằm trên sàn nhắm mắt khò khò ngủ ngon lành.
Tống Đấu Đấu khoẻ mạng kháu khỉnh gối trên cái bụng phẳng lì của Diệp Sơ, vạt áo sơ mi bị kéo lên cao làm lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết. Tứ chi như con gấu koala béo mũm mĩm dính chặt lấy "khúc cây" Diêp Sơ không nỡ buông tay, yên lòng ngủ tít mít.
Đã thế, trên khoé miệng của hai thầy trò còn dính mấy vệt đen rất khả nghi.
Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt Tống Thừa Văn nheo lại, hắn đi tới, mạnh tay bế Đấu Đấu ra khỏi người Diệp Sơ. Trẻ con ngủ không vẫy tai nên vẫn say sưa, còn Diệp Sơ thính ngủ, mắt nhắm mắt mở nhìn Tống Thừa Văn ôm con trai.
"Anh về rồi..." Thanh âm vẫn ngái ngủ mang theo chút khàn khàn nhưng lại khiến tâm người nào đó nhịn không được lay động.
Chỉ là đơn giản là một câu nói, thậm chí vỏn vẹn có vài từ lại làm Tống Thừa Văn cảm nhận một luồng tâm tình thật khác, đáy mắt dần dần phá vỡ sự điềm tĩnh ban đầu.
Hắn bình ổn lại? Đem Đấu Đấu đặt lên salon, rồi mới liếc qua sàn nhà bừa bộn.
Diệp Sơ bị hắn đảo mắt có chút chột dạ, vội vội vàng vàng đứng lên đi lấy chổi chuẩn bị thu dọn bãi chiến trường.
Những ngón tay thon dài mạnh mẽ nắm lấy bàn tay cậu, giọng nói trầm khàn vang lên bên tai Diệp Sơ: "Thầy đi lấy cho nhóc con một cái chăn đi, chỗ này để tôi dọn là được!"
Mu bàn tay mềm mại bị những ngón tay đầy vết chai sờn nhưng mát mát nắm lấy, Diệp Sơ như bị điện giật, vội vàng mạnh mẽ giật ra, cúi đầu không dám nhìn phản ứng của Tống Thừa Văn, buồn buồn đáp một tiếng, vội vã lủi vào phòng ngủ.
Tống Thừa Văn nhìn theo bóng lưng gầy gò nhưng quật cường của cậu, chầm chậm thở ra một hơi rồi cầm chổi bắt đầu chuyên tâm quét nhà.
Chờ đến khi Diệp Sơ cầm chăn nhỏ đi ra thì đã không còn thấy thân ảnh của hắn đâu nữa. Theo bản năng tìm kiếm khắp nơi, cậu nghe thấy từ bếp truyền ra tiếng nước chảy róc rách, đoán ra hắn đang ở trong bếp mới nhẹ nhõm thở ra.
Đắp chăn thật kín cho Tống Đấu Đấu, cậu rón rén đến bếp, nhìn thấy Tống Thừa Văn đang chuyên chú đứng tại bồn rửa tay rửa thực phẩm.
Ống tay áo sơmi được sắn lên cao, hai bàn tay rắn chắc thuần thục lựa chọn thực phẩm xanh, trên cổ còn buộc chiếc tạp dề ô vuông xanh đậm. Khí chất mất đi vài phần băng lãnh tinh anh, ngược lại thoạt nhìn như một người đàn ông mẫu mực của gia đình.
Dần dần mê li nhìn bóng lưng cao lớn, Tiểu Diệp Lục bắt đầu ngốc nghếch đi lên. Ban đầu cậu tin tưởng, bởi vì mình thích Đường Sở, mà Đường Sở là con trai, cho nên cậu thích đàn ông. Diệp Sơ biết, không phải vì thích đàn ông nên cậu mới thích Đường Sở.
Nhưng ngay khi Tống Thừa Văn xuất hiện, thời điểm đối mặt với hắn, cậu không thể làm chủ được nhịp tim đập. Mỗi lần cùng hắn đối diện, cậu tựa như sa vào ánh mắt kia, muốn giãy cũng không giãy được.
Niềm tin ban đầu đã bất tri bất giác sớm bị đánh vỡ. E rằng Diệp Sơ chính là rất thích người cùng giới, cậu đã động tâm với Đường Sở, thì không lý gì lại không thể động tâm trước một người đàn ông khác.
Thậm chí, rung động đối với Tống Thừa Văn còn mãnh liệt hơn Đường Sở rất nhiều. Khoảng thời gian ở cùng với Đường Sở, Diệp Sơ lúc nào cũng cảm thấy rất an toàn. Mặc kệ có bất kỳ chuyện gì xảy đến, anh đều có thể nhanh gọn giải quyết kín kẽ không một lỗ hổng. Còn Tống Thừa Văn, luôn làm cậu có cảm giác như đang ngồi trên máy bay, lúc nào cũng phải cùng với trái tim tranh đấu không ngừng.
Mà Diệp Sơ... từ trước đến giờ chưa từng thích đi máy bay.
Ngay khi Diệp Sơ xuất hiện ở cửa, Tống Thừa Văn đã cảm nhận được hơi thở của cậu. Khoé miệng khẽ mím lại, hắn cúi đầu, ánh mắt không tự chủ mà ôn hoà hơn.
Không biết qua bao lâu, hắn mới thấp giọng nói: "Nếu đã đứng lâu như vậy, chi bằng thầy hãy bận rộn giúp tôi một chút đi?"
Diệp Sơ lấy lại tinh thần, thuận theo đứng cạnh Tống Thừa Văn. Hắn rất tự nhiên cầm lấy quả cà chua trong tay cậu, thuần thục dùng dao cắt nhỏ ra.
"Hôm nay ăn cơm tây được không?" Tống Thừa Văn tuỳ ý hỏi.
"A?" Cậu không phản ứng được trước hành động hỏi ý kiến của hắn, mãi lúc sao mới chậm rì rì đáp: "Được..."
"Sao thế? Chỉ nấu ăn với tôi mà thầy cũng mất tập trung thế sao?"
"Không phải..." Diệp Sơ yếu ớt trả lời. Cậu là đang bị vấn đề huyên náo trên mạng văn học Thịnh Thế làm cho tâm hoảng ý loạn. Hơn nữa còn thêm một Tống Thừa Văn, không tránh khỏi việc tay chân Diệp Sơ trở nên luống cuống.
"Ngày mai là cuối tuần, vừa vặn tôi được nghỉ ngơi, Đấu Đấu lại quấn lấy mè nheo dẫn nó đi công viên giải trí, thầy có muốn cùng đi với ba con tôi không?" Tống Thừa Văn ngẩng đầu, dùng đôi mắt đen nhánh lẳng lặng nhìn Diệp Sơ.
Cậu vừa vặn mắt đối mắt với hắn, hoảng hốt lắp bắp: "Tôi..."
"Tốt quá!! Tốt quá!! Thầy Diệp ơi!! Ngày mai chúng ta đi chơi đi!!" Tống Đấu Đấu không biết tỉnh từ khi nào, vừa vặn nghe được đoạn đối thoại của người lớn, lập tức hưng phấn xông tới ôm lấy đùi Diệp Sơ, còn nhõng nhẽo cà cà má làm nũng.
"Chuyện này..." Cậu không biết nên từ chối thế nào: "Hai người đi không được sao?"
"Baba..." Đấu Đấu cẩn thận liếc ba Tống, ánh mắt tối đi, đầu nghiêng sang một bên, không vui nói: "Mỗi lần baba mang con đến công viên, không phải ném con vào tự chơi thì cũng đột nhiên có việc phải đi về... Con đến tuổi này mà vẫn chưa có một ngày trọn vẹn ở công viên giải trí..."
Đột nhiên, Tống Đấu Đấu phấn chấn hẳn, hai mắt long lanh nhìn thầy giáo: "Thầy ơi!! Nếu như thầy đi với con, con muốn chơi cái gì!! Thầy đều có thể cùng con chơi trò đó!" Nhóc con tựa hồ đang thuyết phục chính bản thân, đồng thời thu phục cả thầy giáo trẻ nào đó, mãnh liệt gật gật gật.
Nghe Tống Đâu Đấu giãi bày tâm sự, đồng hành với sự xót xa của Diệp Sơ còn có mắc mặt cơ hồ đã đen kịt lại của Tống Thừa Văn. Thôi thì con trai có thần giao cách cảm với mình, tạm thời ẩn nhẫn không bộc phát!
Nhìn ánh mắt điềm đạm, đáng yêu của bé, Diệp Sơ đúng là đáp ứng cũng không phải mà từ chối càng đáng trách. Qua hồi lâu, cẩn thận suy nghĩ, cậu mới chậm rãi gật đầu...
Tống Đấu Đấu hoan hô vỗ tay, hướng Tống Thừa Văn nghiêng đầu cười hì hì: "Ba ơi! Ba ơi!! Ngày mai chúng ta có thể cùng thầy Diệp đến công viên giải trí chơi rồi!!"
Miệng hắn nhếch lên một đường cong tuyệt đẹp, hướng con trai cưng gật nhẹ đầu.
Trong nháy mắt, đột nhiên Diệp Sơ ngộ ra, liệu có phải mình đang bị hai ba con nhà kia hợp mưu trói lại bán đi không?
Bữa tối ngon lành với bít tết mềm mềm, lại có thêm khoai tây nghiền đượm mùi bơ hấp dẫn và súp nấm thơm ngon. Vốn là có thể thoải mái hưởng thụ mĩ vị, nhưng Diệp Sơ đối với hành vi đánh cắp chủ quyền ban nãy là không thể nào chấp nhận nổi!
Đặc biệt, bên tai còn có một Tống Đấu Đấu líu lo ngày mai chơi trò nào, ăn cái gì. Thật ra, Diệp Sơ không hề bài xích việc vui chơi với bé, trái lại cậu vô cùng quý mến nhóc ngoại quốc nghịch ngợm. Nhưng mà còn Tống Thừa Văn... chỉ cần nghĩ đến cái tên này thôi là cõi lòng như mặt hồ tĩnh lặng của cậu đột nhiên bị ném một viên đá vào.
Dùng bữa xong, Đấu Đấu rất cao hứng tiếp tục chơi xếp gỗ, còn baba nào đó ngồi trên gế salon, tay cầm Ipad thi thoảng dùng bút cảm ứng chọt chọt, viết viết.
Tống Thừa Văn có thẻ làm cơm, nhưng rửa bát, hắn tuyệt đối không làm!
Bình thường bát đĩa chất cao trong bồn rửa, hắn sẽ gọi con trai bảo bối đến rửa, lý do mỹ miều là để Đấu Đấu rèn luyện năng lực độc lập tự chủ. Đương nhiên bé con có lúc giận dỗi không chịu làm, hắn sẽ tuỳ ý quăng bát đĩa vào thùng rác, chờ sáng hôm sau ném đi, rồi lấy từ trong tủ ra bộ mới.
Cho nên ngày trước Diệp Sơ không cẩn thận làm vỡ cái đĩa, có đánh chết cậu cũng sẽ không nghĩ đến ở ngăn kéo tủ dưới bồn rửa lúc nào cũng có ba bộ chén đĩa mới nguyên y sì đúc!
Mà trùng hợp, Diệp Sơ ở trong bếp cũng đang suy tính về vấn đề tương tự.
Cậu đã đem cái đĩa chết tiệt kia đến chỗ phục dựng, nhưng người thợ thủ công ở chỗ đó không biết cái thứ này được làm ra từ công nghệ gì nên có tay nghề đến mấy vẫn để lại một vết nứt chạy dài rõ ràng.
Nhìn cảnh này làm Diệp Sơ gấp thực gấp a! Xem ra Tống Thừa Văn nói không hề sai, cái đĩa này đúng là rất quý giá! Thật sự hết cách, Diệp Sơ đành phải phât huy hết mọi chất xám trong đầu chữa trị một chút rồi gói vào n lớp giấy, cuối cùng mới dám bỏ hộp.
Nhân cơ hội tốt, Diệp Sơ suy nghĩ cách ném trả lại cho Tống Thừa Văn.
Úp hết bát đĩa lên chạn, Diệp Sơ lò dò xách cái túi giấy ra, thấy hắn vẫn chuyên tâm nhìn Ipad.
Dịch đến chỗ hắn, vừa định gọi gọi, thì Tống Đấu Đấu để đồ chơi xếp gỗ xuống, ngáp to rồi dụi mắt: "Ba ơi~ buồn ngủ quá à~~"
Tầm mắt hắn hướng đến con trai, còn Diệp Sơ vội vàng giấu đĩa ra sau lưng.
"Được, về nhà ngủ thôi!" Hắn nói rồi cúi xuống.
Tống Đấu Đấu gật gà gật gù, lồm cồm bò dậy, nhào vào l*иg ngực baba làm nũng. Tống Thừa Văn bất đắc dĩ thuận thế ôm cục mỡ nhà mình, để cho bé ôm cổ chắc chắc rồi mới nâng người lên
Hắn quay người nói với Tiểu Diệp Lục: "Vậy, mai gặp thầy!"
Mắt cậu cụp xuống: "Vâng.. hẹn sáng mai..."
Ngay khi Tống Thừa Văn vừa bước chân ra khỏi cửa, Diệp Sơ đột nhiên tiến đến, đem túi xách giấu sau lưng nhét vào tay hắn: "Cái này trả anh! Tạm biệt!"
Không đợi hắn phản ứng kịp, cậu "Rầm!" một tiếng đem cửa sập vào.
Tống Thừa Văn suýt chút nữa hít đầy bụi, còn Tống Đấu Đấu không khách khí chút nào chặt chém: "Baba! Thầy Diệp lại giận ba sao?!" đã thế còn nhấn mạnh từ "ba" rất nặng nề.
Hắn liếc nhìn nhóc con, lạnh lùng nhếch môi lên, đáng sợ đến nỗi Tống Đấu Đấu nhỏ bé run lên một cái, ngoan ngoãn ôm lấy cổ baba không dám nháo thêm.
Về đến nhà, thả Đấu Đấu xuống, hắn mới yên vị ngồi trên ghế tuỳ ý mở cái túi Diệp Sơ nhét vào tay mình.
Không biết bên trong chứa cái gì mà được tầng tầng, lớp lớp giấy gói lại, hắn rất nhẫn nại bóc từng lớp, từng lớp ra.
Đấu Đấu đổi quần áo xong, "Ruỳnh ruỳnh ruỳnh!" chạy đến bên baba, phấn khởi cầm đống giấy sặc sỡ sắc màu hoan hỉ xé chơi.
Rốt cuộc cũng xé được hết đống lằng nhằng kia đi, hắn phát hiện ra chính là cái đĩa hồi trước cậu làm vỡ. Tuy đã được tu bổ lại, nhưng thực ra không thể trở về hình dáng hoàn chỉnh như cũ.
Diệp Sơ cư nhiên dùng một tờ giấy dài nửa thước dán dọc chỗ nứt, đã thế trên đấy còn dán băng dính ngộ nghĩnh đầy màu sắc, cuối cùng thoa một lớp keo dán cố định.
Cái đĩa bị biến thành một phong cách hoàn toàn khác so với nguyên bản, nhưng rất giống với con người Diệp Sơ. Vốn lúc đầu ấn tượng xinh đẹp, ngoan ngoãn, quy củ nhưng tiếp xúc càng nhiều thì lại càng khiến người khác yêu thích không nỡ dời tay, chỉ hận không thể phủng trên tay sủng đến tận giời!
Tống Đấu Đấu một bên xé giấy, một bên ngước mắt lên nhìn nụ cười quỷ dị của baba, nhịn không được nghiêng đầu hỏi: "Ba ơi! Ba đang cười gì thế ạ?"
Tống Thừa Văn cẩn thận đặt cái đĩa ngố ngố lên bàn trà, hỏi ngược bé: "Nhóc! Con nghĩ sao nếu thầy Diệp sống chung nhà với chúng ta?"
===♥♥♥===
Chương 22: Da mặt dày biểu diễn chủ quyền.
Hạch cơ bi thương nằm trên đất, dùng một góc bốn mươi lăm độ ưu thương ngửa mặt nhìn bầu trời.
Bị cái tên "Liệt Nhật Kiêu Dương" ngược cho không biết bao nhiêu lần, cậu rốt cuộc phải thả xuống cái gọi là tự tôn của mình, trơ mắt nhìn tấm trường bào trắng đi xa.
Ngược lại "Liệt Nhật Kiêu Dương" trước khi dẫm lên thi thể, không có lương tâm liếc mắt nhìn con thỏ trắng đang ngoan ngoãn ăn cỏ bên cạnh. Chẳng lẽ một đại mỹ nữ cỡ D sống sờ sờ không bằng một con thỏ nhỏ sao?!
Hạch cơ ngược lại quên mất, hiện tại cậu đang chơi cái acc nữ có tên là "Xì hơi"!
Luyện acc nữ chả làm sao, tất cả vì kế sinh nhai mà! Nhưng bây giờ tự lấy chính mình so với một con thỏ bé tẹo, bao nhiêu tự tôn của mình đều bị ném cho chó ăn rồi...
Thẩm Thịnh Dương vừa thoát khỏi game thì điện thoại bên cạnh reo lên.
"Ông chủ! Hôm qua ngài nói sa thải trưởng phòng kỹ thật. Chuyện này... có thể thương lượng được không?" Mặc dù biết rõ Thẩm Thịnh Dương từ trước đến giờ chỉ nói một không nói hai, từ lúc khởi nghiệp chỉ có ba người cho đến lúc có cả trăm nhân viên, từ lúc chỉ sáng tạo game offline cho tới hiện tại là mạng văn học rồi cả game online đều chiếm vị trí bá chủ, anh chưa từng thay đổi phong cách làm việc.
"Cậu thấy sao?" Ngữ khí Thẩm Thịnh Dương băng lãnh, để lộ rõ ràng sự thiếu kiên nhẫn.
"Nhưng trưởng phòng kỹ thuật đã đi cùng chúng ta rất nhiều năm, tạo ra vô số thành tựu. Lần này bị hacker công phá tường lửa là bởi vì thực lực của hắn ta không thể khinh thường!" Đầu bên kia còn vùng vằng cầu xin.
"Nghe đây, tôi chỉ nói một lần! Cậu có thể đem nguyên lời của tôi cho Tôn Thanh!" Nếu là nhân viên lâu năm, thì anh còn làm rõ hơn nữa: "Tôi đuổi việc anh ta không phải chỉ vì Thịnh Thế bị hack mà tôi đã kiểm tra lại thiết kế của website, từ sau khi tôi thiết kế lại dạng trang web mới, anh ta không hề lo lắng, giữ gìn cho nó. Cho dù cái sườn khung có hoàn mỹ đến đâu thì phải không ngừng thăng cấp, đổi mới. Đây cũng chính là lý do vì sao lần này tường lửa bị phá vỡ dẫn đến rắc rối phát sinh!"
"Vâng, tôi hiểu..." Những lời nói sắc bén của Thẩm Thịnh Dương làm đối phương á khẩu không nói được gì, đành phải vâng dạ cúp điện thoại.
Tắt điện, cầm lấy hợp đồng trên bàn. Từ sau sự kiện bảng xếp hạng Thịnh Thế bất ngờ bị nhảy, anh trước tiên sai bộ phận kỹ thuật đổi lại danh sách.
Nhưng không biết đối phương dùng bộ mã gì làm khó dễ, cả phòng hoàn toàn không thể đem danh sách trả về nguyên trạng vốn có.
Vì vậy phải để Thẩm Thịnh Dương ra tay, không những nhận ra hacker nọ hơi cao tay, anh cũng phát hiện ra những nhân viên mình phát lương cao lâu lắm rồi không gìn giữ tường lửa của Thịnh Thế, cho nên mới phát sinh sự việc cả một trang web lớn bị một cái code nho nhỏ công phá.
Anh lập tức để trưởng phòng nhận lỗi rồi từ chức, đồng thời cử phòng nhân sự thay máu toàn bộ phòng kỹ thuật.
Mà hậu quả, lại vượt qua sự tưởng tượng của toàn bộ nhân viên.
Các fans của Lang Yêu Liễu Nhiễu công khai mắng mỏ trên diễn đàn, lên tiếng Như Nhược Đương Sơ cùng với mạng văn học Thịnh Thế, yêu cầu được một lời giải thích cho toàn bộ người đọc cũng như tác giả thân ái Lang Yêu Liễu Nhiễu.
Hết cách, anh phải tìm hợp đồng ký kết giữa Thịnh Thế với Như Nhược Đương Sơ lôi ra. Đã không tìm thì không sao, nhưng tìm ra thì không ngờ là người quen!
Trên bản hợp đồng là ảnh của Diệp Sơ, thoạt nhìn rất ngây thơ ngốc ngốc, tác giả viết đam mỹ, dùng cái máy tính cà tàng xem cái thứ phim kia, trăm phần trăm là gay! Nhưng Tống Thừa Văn đồng giới không, Thẩm Thịnh Dương không xác nhận nổi!
Tống Thừa Văn trong trí nhớ của anh luôn lãnh đạm như băng, duy ngã độc tôn dáng dấp thích ăn đòn, anh rất ít khi thấy hắn có cử chỉ thân mật với phái đẹp, chứ nói chi là mấy cậu trai?
Mà sau mấy năm hắn trở về ngoại quốc, từ Mỹ mang về một cái bánh bao nhỏ. Thẩm Thịnh Dương chưa từng nghĩ tới thằng bạn này của mình sẽ xách theo một thằng bé béo bụ bẫm xưng ba con. Anh chỉ đối biểu hiện của hắn với Diệp Sơ, cũng không rõ ràng được tình cảm của hai người đó đối với nhau là thế nào.
Nhớ đến đây, anh chộp lấy di động trên bàn, tìm một dãy số.
"Alo?" Thanh âm người kia lãnh lãnh đạm dạm, dứt khoát hỏi: "Chuyện gì?"
"Cái cậu Diệp Sơ... đến cùng là gì của cậu?" Thẩm Thịnh Dương do dự, hình như vấn đề mình hỏi thực sự rất bát quái!
"Cậu hỏi làm gì?" Ngữ khí của hắn lập tức cảnh giác.
Là bạn tốt mười mấy năm của Tống Thừa Văn. Nói hơi khó nghe một tí, nhưng hắn chỉ cần mân mê cái mông là anh đã biết hắn định làm cái trò gì.
Không muốn hỏi tiếp, căn bản Thẩm Thịnh Dương đã chiếm được đáp án mình muốn: "Thôi không có gì! Cúp đây!"
"Cho cậu biết!" Tống Thừa Văn ngăn anh lại: "Đừng có đánh chủ ý lên người cậu ấy!"
Tống Thừa Văn luôn biết, người anh em tốt của mình là GAY!
Thẩm Thịnh Dương xì cười: "Yên tâm đi! Tôi đối với cậu ta đâu có hứng thú gì! Cái hạt đậu tròn tròn bé bé ấy mà là món ăn tôi thích sao?"
Nghe Thẩm Thịnh Dương bảo đảm, Tống Thừa Văn lại không cao hứng nổi. Cái cách miêu tả Diệp Sơ của anh làm hắn cảm thấy chủ quyền của mình bị xâm phạm, cười lạnh: "Trang Tử không phải cá! Ai biết cá nào mới may mắn?"
Câu nói nho nhã vừa dứt, Tống Thừa Văn không khách khí chút nào cúp điện, để lại Thẩm Thịnh Dương bất đắc dĩ cầm cái điện thoại toàn tiếng tút tút. Anh sờ mũi, rõ ràng nước ngoài toàn những người thân sĩ phong độ, ấy thế mà phong cách nói chuyện với ứng biến sao lại làm người ta thấy khó hiểu thế?
Được rồi! Thẩm Thịnh Dương anh nghe không có hiểu!
Nhưng bây giờ anh không có thời gian để ý đến Tống Thừa Văn. Hẳn hẳn là đã tìm được con mồi mình mong muốn, hơn nữa đối phương còn ngây ngốc tự chui đầu vào lưới, ai dại gì mà không bố trí cạm bẫy bắt gọn chứ?
Sáng sớm chủ nhật, Diệp Sơ bị chuông cửa liên hoàn đánh thức, mắt nhắm mắt mở dặt dẹo ra mở cửa. Đêm qua bởi sự tình trên Thịnh Thế, còn có cả vấn đề đi công viên với ba con họ Tống làm cậu trở mình không yên, mãi tận muộn mới ngủ, sáng sớm nay mới mơ mơ màng màng tỉnh tỉnh.
Xoa mái tóc tổ chim, mở cửa, đập vào mắt là Tống Thừa Văn cùng Tống Đấu Đấu mặc quần áo đi chơi màu trắng đứng ở cửa. Trên lưng Đấu Đấu cõng balo con cún nhỏ, trên đầu đội mũ quả dưa, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.
Đối lập với hình tượng hiện tại của Diệp Sơ, đúng là một trời một vực...
Vốn Tống Đấu Đấu đang mang nụ cười sáng lạn, ngay khi nhìn thấy trang phục của thầy giáo yêu quý, gương mặt xụ xuống như bánh bao nhúng nước.
"Thầy..." Bé ai oán kêu một tiếng: "Sao thầy còn chưa mặc quần áo tử thế nữa..."
Diệp Sơ bị sắc mặt của thằng bé dọa cho hết hồn, vội vã lên tiếng an ủi: "Thầy lập tức thay ngay đây! Con chờ một chút nha!"
Tống Đấu Đấu cho cậu đặc xá, kiêu ngạo gật cái đầu nó rồi đường hoàng bước vào nhà.
Diệp Sơ không đủ công phu chiêu đãi hai ba con, vội vàng chạy vào phòng ngủ đánh răng rửa mặt rồi thay quần áo, thời điểm đi ra đã thấy mấy cái túi nilon trắng được thả túi nhựa.
"Nhóc con vốn định cùng thầy ăn sáng, nhưng thầy còn chưa chuẩn bị xong nên tôi xuống dưới mua ít đồ ăn lên, thầy tạm ăn." Giọng điệu của Tống Thừa Văn tỏ ra không sao, nhưng lại khiến cậu xấu hổ không thôi.
Nhìn Tống Đấu Đấu hồn nhiên ngửa mặt nhìn mình, cậu quả nhiên sinh ra áy náy: "Đợi một chút, tôi đi lấy mấy cái đĩa, thực phẩm nấu chín để trong túi nilong không được vệ sinh lắm!"
Bữa sáng hắn mua rất phong phú, bánh bao nhân thịt nhỏ nhỏ, bánh quẩy với sữa đậu nành, còn có cả bánh ngàn lớp. Diệp Sơ vừa sắp ra vừa hoài nghi không phải Tống Thừa Văn mua hết mọi thứ trong cửa hàng đấy chứ?
Cậu từ nhỏ đến lớn đã được giáo dục không được lãng phí đồ ăn, Diệp Sơ đem số còn lại bỏ vào hộp rồi để tủ lạnh, xong xuôi mới nắm tay nhỏ của Đấu Đấu, khóa cửa rồi cùng Tống Thừa Văn ra ngoài.
Ngoại ô thành phố C mấy năm trước xây dựng một công viên giải trí lớn, thiết bị, trò chơi đều được nhập từ Nhật Bản, Hàn Quốc với một đống trò chơi cảm giác mạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ, hấp dẫn không ít cư dân thành phố lái xe đến vui chơi cuối tuần.
Đông đúc bao nhiêu, mọi người hoàn toàn có thể tưởng tượng được!
Ba người vừa tiến vào cổng công viên, suýt chút nữa đã bị dòng người làm cho tách ra. Cánh tay gầy yếu của Diệp Sơ liều mạng bảo vệ Đấu Đấu, tránh cho mấy người lớn không làm tổn thương bé.
Đột nhiên, hai cánh tay ấm áp ôm lấy bờ vai cậu, nhẹ nhàng dùng sức, thân thể Diệp Sơ không tự chủ được mà ngã vào một l*иg ngực nóng bỏng. Tống Đấu Đấu khéo léo nắm thật chặt tay thầy giáo.
Mắt thoáng nhấc lên, Diệp Sơ liền nhìn thấy cái cằm vuông vức của Tống Thừa Văn, còn có sống mũi, đôi mắt hoàn hảo. Kể cả có nhìn từ góc độ nào, gương mặt của Tống Thừa Văn cũng không thể chê được!
Ngoại hình xuất sắc cứ thế tiến vào nơi đông đúc, tự nhiên hấp dẫn không ít ánh mắt. Đoàn người đồng loạt phun máu mũi, cũng không thiếu những đôi mắt sáng rực bắn qua hắn, lại cố tình nhìn qua tiểu tiết giữa hắn và Diệp Sơ.
Tiểu Diệp Lục nghe được tiếng xì xào bàn tán xung quanh, ửng đỏ mặt muốn tránh đi. Nhưng nhân khẩu quá đông, mà tay hắn rất vững vàng giữ yên cậu trong ngực, không để cậu nhúc nhích nổi.
Diệp Sơ đành phải cầm lấy tay nhóc con, thẳng thắn vùi đầu vào l*иg ngực hắn, tùy ý để người ta dẫn mình đi về phía trước.
Diệp Sơ không phát hiện Tống Thừa Văn đang cúi đầu nhìn người trong ngực, hai lỗ tai hồng hồng rất đáng yêu. Hắn bất giác cười ôn nhu, nhất thời, cảnh sắc xung quanh bừng lên sáng lạn.
Thật vất vả mới tách ra được "tổ kiến", Tống Đấu Đấu chỉ vào cái tàu lượn cao ngất ngưởng, lớn tiếng ồn ào: "Baba ơi!!! Chúng ta đi cái này được không?? Con muốn! Con muốn!!"
Tiểu Diệp Lục nhìn đoàn tàu hết lao lên rồi lại đâm xuống, hết lắc trái rồi lại lư phải, cộng thêm lâu lâu có âm thanh gào rú như lợn chọc tiết của người chơi, không tự chủ run rẩy: "Đấu Đấu à... Con chỉ là một đứa nhỏ! Ngồi cái kia quá nguy hiểm! Thầy Diệp dẫn con đi chơi vòng quay ngựa gỗ được không?"
===♥♥♥===
Chương 23: Tim co thắt hóa ra do quỷ nhát gan!
Không thể ngờ Tống Đấu Đấu không nể nang mặt mũi cậu chút nào, lườm lườm: "Con không muốn! Ngựa gỗ chỉ có trẻ ba tuổi mới chơi!! Tàu lượn mới thú vị!!"
Con không phải mới năm tuổi thôi sao? Diệp Sơ yên lặng ở trong lòng oán thầm.
"Đấu Đấu à, tàu lượn thật sự rất nguy hiểm. Nếu chẳng may rơi xuống... thì đầu óc..."
Tống Thừa Văn ở một bên nghe không nổi nữa, đúng lúc ho khan hai tiếng, đánh gãy kế hoạch đe dọa của Diệp Sơ.
Nhân viên phục vụ đen mặt nói: "Tiên sinh cứ yêu tâm! Tàu lượn của chúng tôi được sản xuất bằng công nghệ Nhật Bản. Sự cố phát sinh chỉ với tỉ lệ một phần một nghìn, bạn nhỏ cũng có thể chơi được. Nhưng vì lý do an toàn, chúng tôi chỉ cho phép các bé cao từ 1m20cm đổ lên tham gia!"
"Tốt quá!! Con 1m28cm nha!!" Đấu Đấu cao hứng khua khua tay, hào hứng muốn nhảy lên xe lửa ngay tức khắc, bây giờ thì Diệp Sơ có muốn cản cũng không nổi rồi!
Nhân viên công tác vì đạo đức nghề nghiệp, đành phải nhẫn cười: "Vậy tôi mang ba vị đến chỗ ngồi!"
Ý vị gia nhân này là đoàn tàu này rất dài, chỗ nào cũng dọa người. Diệp Sơ còn đang mơ mơ màng màng đã bị đẩy lên xe, lọc cọc thắt dây an toàn.
Bây giờ cậu chính thức trở thành con vịt bị đưa lên thớt chặt cổ, cơ hội phản đối đều bị tước hết rồi!!
"Tôi... tôi..." Trái tim của Diệp Sơ bắt đầu khẩn trương, sắc mặt trắng bệch mất tự nhiên, môi run bần bật. Cậu thật sự rất muốn nói là cậu sợ, nhưng miệng không hề nghe theo sự sai khiến của đại não!
Tống Thừa Văn ngồi bên cạnh phát hiện ra thị trạng dị dạng của cậu, quay qua hỏi: "Thầy sao thế? Có phải sợ không?"
Diệp Sơ còn chưa kịp trả lời, phát thanh viên đã hô vang: "Đoàn tàu mây xanh bắt đầu lộ trình!!"
Xe lửa từ từ di chuyển, ngay sau đó đẩy nhanh tốc độ. Cậu chỉ cảm giác tim mình treo ngược lên cổ họng, thiếu điều ói hết bữa sáng nay cùng bữa tối hôm qua ra ngoài.
Trong bán kính một mét đều là tiếng hò hét của người chơi, mà Diệp Sơ chỉ dám nhắm chặt hai mắt, khom người co thành một đoàn. Cũng may có một bàn tay lớn hơn vững vàng cùng một bàn tay nhỏ nhỏ bụ bẫm đặt lên tay mới khiến cậu đỡ sợ sệt hơn một chút.
Mấy phút ngắn ngủi mà Diệp Sơ tưởng như mình đã xuống đến mười tám tầng địa ngục. Chờ cho đến lúc xe lửa ngừng lại, môi cậu trắng bệch, tay tê dại, miệng không nói nổi lời nào.
Tống Thừa Văn nhanh chóng tháo đai an toàn, ôm Diệp Sơ ra khỏi chỗ ngồi, chân vội vàng hướng tới phòng cứu hộ mà nhân viên công tác đang dẫn đường. Tống Đấu Đấu dùng chân nhỏ chạy theo sau, mặt sốt sắng, lo lắng. Dù sao bé cũng là người đưa ra chủ ý đi tàu lượn, không nghĩ thầy Diệp vì thế mà sinh bệnh. Mình đúng là đứa nhỏ hư hỏng mà!
Núp trong l*иg ngực Tống Thừa Văn, cậu nghe được nhịp tim đập kịch liệt của hắn. Cậu chưa từng biết rằng một người biết kiềm chế và trầm ổn như hắn cũng sẽ có lúc tim đập nhanh như bây giờ!
Thở đều một lúc, thấy tim mình không còn khó chịu nữa, Diệp Sơ thở hổn hển, nhẹ giọng nói: "Tôi không sao đâu... hai ba con không cần sốt sắng..."
Tống Thừa Văn nghe được thanh âm, cúi đầu nhìn vào mắt cậu, tròng mắt sâu thẳm không thể nhìn ra được tâm tình, bước chân không hề có dấu hiệu giảm tốc.
Rất nhanh sau đó, Tống Thừa Văn ôm Diệp Sơ vào phòng cứu hộ, cũng may chỗ này có một vị bác sĩ rất trách nhiệm, lập tức bảo hắn đặt cậu lên giường rồi tất tả lấy ống nghe.
Sau đó, anh ta đưa ra kết luận: "Cậu ấy không có việc gì đâu! Căn bản là năng lực chịu đựng của quả tim có chút yếu, nghỉ ngơi và truyền một bình đường glucose là ổn!" Nói xong, bác sĩ lại tất tả đi chuẩn bị dung dịch truyền.
"Bác sĩ, cậu ấy bị bệnh tim co thắt sao?" Tống Thừa Văn hỏi.
Động tác trên tay anh tay liên tục: "Không phải bệnh tim co thắt! Mà là năng lực chịu đựng hơi kém, nói ra tiếng phổ thông chính là nhát gan đó!"
Nghe bác sĩ nói thế, mặt cậu không nhịn được đỏ lên. Đời nào có thanh niên hơn hai mươi chỉ vì ngồi xe lửa mà phải truyền đường chứ?!
Chất lỏng lạnh lẽo theo ống truyền đi vào cơ thể Diệp Sơ, Tống Đấu Đấu nằm nhoài bên giường đáng thương nhìn cậu, trong mắt còn ngậm nước long lanh.
"Đấu Đấu à? Con sao thế?"
"Thầy ơi! Đều là lỗi của con! Là con bắt thầy ngồi xe lửa với con rồi bị ốm, chỉ có thể nằm trên giường..." Trả lời câu hỏi xong, Tống Đấu Đấu rốt cuộc "Oa!!" một tiếng, khóc lớn.
Cậu hoảng hốt tay chân, lau mặt cho bé: "Con đừng khóc! Chuyện này không liên quan đến con... là do lá gan của thầy quá nhỏ nên mới thành ra thế này..."
Diệp Sơ không thể làm gì khác ngoài thừa nhận mình nhát gan để an ủi bé.
Đấu Đấu ngừng khóc, nước mắt lã chã nhìn thầy giáo, hô lời thề sắt son: "Thầy Diệp! Sau này con lớn con sẽ bảo vệ thầy! Không để cho thầy bị thương nữa!"
Cậu cảm động xoa xoa mái đầu nhỏ của bé, mỉm cười gật đầu: "Đấu Đấu của chúng ta bây giờ cũng là một quý ông nhỏ rồi!"
Vừa vặn Tống Thừa Văn xách theo một cái túi đi vào: "Thầy thấy thế nào rồi?"
Diệp Sơ đối mắt với hắn, cúi người xin lỗi: "Tôi ổn rồi, thật xin lỗi Tống tiên sinh, lần này lại mang đến rắc rối cho anh!"
Hắn lấy đồ trong túi ra, lạnh nhạt nói: "Tôi bình thường, chỉ có con trai là tương đối lo lắng."
Đấu Đấu rất ngoan ngoãn phá baba, nghiêm trang chọt chọt cậu: "Ai bảo thế! Vừa nãy bộ dáng bế thầy Diệp của baba vô cùng căng thẳng, con xưa nay chưa từng thấy ba gấp gáp như thế!"
Tống Thừa Văn: "..."
Diệp Sơ: "..."
Hắn nhét một bình nước trái cây vào trong tay bé: "Con uống đi!" sau đó lại bóc một hộp chocolate cho cậu: "Thầy ăn cái này để bổ sung đường."
"Không cần đâu!" Cậu phất tay: "Tôi khỏe rồi! Đấu Đấu à, con đợi chút rồi chúng ta lại đi chơi nhé! Hiếm được một lần đến công viên giải trí, sao có thể để thứ rắc rối nhỏ nhặt này phá hỏng được!"
Đấu Đấu rất tự nhiên tình nguyện: "Dạ! Dạ!" nhưng tựa hồ ngỡ ra gì đó, ánh mắt do dự.
Tiểu Diệp Lục hiểu sự lo lắng của bé: "Thầy Diệp đã khỏe lắm rồi! Khẳng định có thể vui đùa với con cả ngày!"
"Dạ!" Tống Đấu Đấu lúc này mới yên lòng gật đầu vui vẻ lên tiếng, lộ ra hai cái răng nanh nhỏ trắng như tuyết.
Tiếp đó, Đấu Đấu không đòi đi mấy trò cảm giác mạnh nữa, ngoan ngoãn lôi Diệp Sơ đi chơi đυ.ng xe, vòng quay ngựa gỗ và các trò phù hợp với độ tuổi. Chơi vui đến đầu ướt mồ hôi, ánh mắt long lanh.
Cơm trưa, Tống Thừa Văn mang theo hai thầy trò đến nhà hàng phim hoạt hình giải quyết, nhà hàng nọ còn rất tốt bụng tặng cho mỗi khách hàng một cái tai thú rất đáng yêu.
Đấu Không kịp chờ đợi đeo lên, còn mè nheo Diệp Sơ mang giống mình. Một lớn một nhỏ có tai thú trên đầu lúc lắc lúc lắc, nhìn vừa dễ thương vừa tức cười.
Tống Thừa Văn nhìn cả hai, trong mắt ngậm ý cười. Đấu Đấu một bụng ý đồ nháy nháy mắt với baba, hắn hơi híp mắt, không nói lời nào ném cái thứ trẻ con trên tay ném lên bàn. Đấu Đấu nhất thời rụt vai lại, không dám ý kiến.
"Thầy Diệp ơi~ Chụp ảnh nào!!" Tống Đấu Đấu nhoài người lấy từ trong balô ra một cái máy ảnh chụp lấy liền màu xanh đưa cho baba: "Con với thầy đeo tai giống nhau, nên chỉ có chúng ta được chụp thôi!"
Diệp Sơ lúng túng nhìn về phía Tống Thừa Văn.
Mặt hắn tối sầm tiếp nhận máy ảnh, nâng nó lên rồi lãnh đạm nói: "Ba chụp đây!"
Tống Đấu Đấu vội vã lôi kéo Diệp Sơ tạo dáng nhí nhố với mình, chụp xong, bức ảnh liền từ máy được in ra. Đấu Đấu yêu thích lăn lộn cầm ảnh nhìn đến không buông tay, cẩn thận đem nó bỏ vào balo.
"Từ nay con sẽ mang đi nhà trẻ!!" Bé sắt son thề thốt.
Câu nói của bé làm Diệp Sơ dấy lên cảm giác uất ức, lại nghĩ nghĩ thấy không đúng! Mang theo bên người, đáng nhẽ phải là ảnh của baba hoặc mẹ chứ?
Lời vừa định nói ra, cậu đột nhiên nhớ lại thời điểm nhắc tới mẹ mình, ánh mắt của Đấu Đấu rất quật cường, liền nuốt lời trở lại.
Đồ ăn được mang lên, suất ăn của Đấu Đấu được bày trí theo hình Ultraman khiến bé nhảy nhót không thôi, nhanh nhanh chóng chóng mời ba và thầy rồi ngoan ngoãn cầm muỗng lên đưa cơm vào miệng.
Diệp Sơ ở bên cạnh tỉ mỉ giúp bé lau miệng, nhìn gương mặt nhỏ cười khúc kha khúc khích, bất đắt dĩ xoa xoa đầu bé.
Đang ăn dở, điện thoại của Tống Thừa Văn đột ngột vang lên, không biết đầu bên kia đối phương nói gì, sắc mặt hắn thoáng chốc lạnh xuống mấy độ: "Tôi trở lại ngay!"
Tiểu Diệp Lục giống như con thỏ nhỏ vểnh tai lên nghe, cảnh giác bắn ánh mắt về phía Tống Thừa Văn.
"Nhóc con!" Ánh mắt hắn thẳng tắp nhìn Tống Đấu Đấu: "Con và thầy Diệp ở chỗ này chơi một lúc, baba phải đi làm, rất nhanh sẽ về!"
"Vâng! Baba đi mạnh giỏi!" Đấu Đấu phất tay với hắn, mí mắt không buồn nhấc, tựa hồ đã thành thói quen.
Diệp Sơ kinh ngạc nhìn Tống Thừa Văn, xem ra bé không lừa cậu...
"Thầy Diệp, công ty đột nhiên xảy ra chút sự cố, tôi phải về xử lý, nhanh sẽ kết thúc rồi sẽ quay lại đón thầy và Đấu Đấu!" Tống Thừa Văn lải nhải dặn dò.
"À..." Diệp Sơ đần độn gật đầu.
Được đáp ứng, hắn yên lòng đứng dậy tính tiền rồi đi.
Phục vụ mang lên một cốc trái cây dầm ngon mắt mang lên, tầng dưới cùng là dâu tây cắt nhỏ, kiwi, xoài và cơ man các loại trái cây tươi mát, thêm một ít nước rốt trái bơ, chocolate chip, trên cùng thả một viên kem, đính vào một cái bánh quy nhỏ, một cốc tráng miệng ngọt ngào khiến tâm hồn của Tống Đấu Đấu như được lên chín tầng mây.
Diệp Sơ vội vã nhắc bé: "Đấu Đấu! Con chỉ được ăn một ít thôi nhé! Không được ăn nhiều!"
"Vâng vâng!" Đấu Đấu không ngừng gật cái đầu nhỏ, cầm lấy thìa đào kem bỏ vào miệng.
"Hai con hổ~~ hai lão hổ~~" Nhạc chuông kinh thiên động địa của Diệp Sơ vang lên, dưới ánh mắt chỉ trích của những người xung quanh, cậu luống cuống lấy điện thoại ra, một dãy số không then quen thuộc hơn hiện ra trước mắt làm tâm cậu suýt chút nữa bay mất một nửa.
ic