Buổi sáng, Ngọc Hiên thức dậy với cơ thể rã rời, nàng nhìn bãi chiến trường mà tối qua mình và Huệ Gia để lại bèn cảm thán không thôi. Nàng bước xuống giường, nhặt chiếc áo choàng tắm choàng vào người, sau khi đánh răng xong đi ra bếp thì thấy cà phê trong máy đã có sẵn, đồ ăn sáng cũng nằm ngay ngắn trên bàn.
Nàng rót cho mình một ly cà phê nóng, sau đó đi về phòng của hai người. Với tay kéo rèm cửa ra nhìn khoảng sân rộng bên ngoài, trời đang lất phất mưa nhẹ nhàng, Ngọc Hiên mỉm cười uống một ngụm cà phê.
Huệ Gia thức dậy thì nhìn thấy Ngọc Hiên đang đứng nhìn ra sân, thói quen trước giờ của Ngọc Hiên vẫn là đứng thẫn thờ nhìn ra khoảng sân rộng. Huệ Gia bước chân xuống giường đi lại gần chỗ Ngọc Hiên, ôm siết lấy vòng eo thon của nàng ấy, dựa đầu vào vai, "Chị dậy sớm thế?"
"Em ngủ thêm chút nữa đi." Ngọc Hiên ôn nhu nói, lại nhấp thêm một ngụm cà phê.
Huệ Gia nói, "Em tỉnh rồi, không ngủ lại được nữa."
Hai người cứ yên lặng cùng nhau nhìn ra khoảng sân rộng, bên ngoài trời đang mưa lất phất. Phút chốc Ngọc Hiên lại nhớ đến chuyện kiếp trước, cũng ngày hôm đó mưa rơi tầm tã, nàng từ bỏ cuộc đời của mình.
Hôm đó mưa thật lớn, Ngọc Hiên nhìn Khải Tập dắt cô nàng bé nhỏ Vân Nhạc về nhà, cô ấy e thẹn nép sau cánh tay của hắn, dịu dàng như nước nói với nàng, "Em yêu Khải Tập… chị đừng cản trở bọn em nữa."
"Em nghe rồi chứ? Anh muốn em nhanh chóng kí vào đơn, đừng làm trò níu kéo tình yêu của anh nữa."
Ngọc Hiên lúc đó chỉ biết bần thần nhìn hai người họ, một giọt nước mắt còn không thể rơi. Nàng gật đầu, sau đó cố gắng gượng cười một chút, "Chút anh và ả hạnh phúc."
Sau khi về phòng Ngọc Hiên đóng cửa phòng mình lại, nàng nằm sấp xuống giường, úp mặt vào gối khóc nức nở. Điện thoại của nàng nằm yên lặng trên bàn, đến lúc nàng cần, nàng mới phát hiện ra Thanh Ly đã đổi số từ bao giờ, Lục Lăng cũng mất cách đó bảy năm. Số của Huệ Gia im lặng nằm trong danh bạ, thế nhưng Ngọc Hiên lại bỏ qua. Sau đó một mình qua đời.
"Em sẽ phản bội chị không?" Ngọc Hiên quay đầu lại nhìn Huệ Gia, nàng sợ nhất là cảm giác bị phản bội, nàng sợ tình yêu đẹp đẽ mà nàng ảo tưởng sẽ tan vỡ bất cứ lúc nào. Nàng sẽ không chọn cách ngu ngốc kết thúc cuộc đời mình, nhưng nàng sợ vết thương sẽ chẳng bao giờ lành.
Huệ Gia lắc đầu, "Em sẽ không."
Bàn tay của Huệ Gia ma mãnh lần tìm đường vào bên trong áo choàng tắm của Ngọc Hiên, mới buổi sáng Huệ Gia đã trở thành một người tràn đầy năng lượng, trong khi Ngọc Hiên nàng trải qua một đêm hoan ái cơ thể đã sớm mỏi nhừ. Nàng muốn tránh nhưng tránh không thoát, đành phải thuận theo Huệ Gia, chỉ mong Huệ Gia mau cảm thấy đủ, buông tha cho nàng ngủ thêm một giấc.
Môi hôn của Huệ Gia lúc nào cũng ngọt ngào như mật, dìu dắt Ngọc Hiên đi đến những cám dỗ tầm thường, khiến nàng đắm chìm vào chúng. Hai người cứ thế day dưa không dứt, Ngọc Hiên ngả người dựa vào tấm kính sau lưng, để mặc cho Huệ Gia thoát hạ áo choàng của mình ra, để cho người ấy nhìn ngắm bản thân mình.
Nụ hôn của Huệ Gia kéo dài từ trên môi của Ngọc Hiên, dời xuống bên cổ, rồi hôn nhẹ lên xương quai xanh gợi cảm. Bàn tay nhẹ nhàng xoa nơi đầy đặn cao vυ't, khiến cho Ngọc Hiên không thể không ngâm lên một tiếng da^ʍ mĩ.
Làn da của Ngọc Hiên trắng mượt mịn màng, qua tay của Huệ Gia lại biến thành hồng nhạt quyến rũ, cơ thể gợϊ ȶìиᏂ, ngay cả tiếng âm a nhỏ trong miệng cũng gợϊ ȶìиᏂ không kém. Huệ Gia hôn xuống vùng bụng phẳng lì của Ngọc Hiên, ôn nhu, dịu dàng, gai ốc trên người Ngọc Hiên bỗng chốc nổi lên đồng loạt, nàng ưm một tiếng, hai chân như không đứng vững nữa, chỉ muốn được nằm trên giường.
Huệ Gia quỳ dưới đất, Ngọc Hiên nhắm đôi mắt xinh đẹp của mình lại, cũng không dám nhìn Huệ Gia thêm nữa. Nhưng nàng nhắm mắt, những xúc cảm của bản thân lại trở nên rõ ràng hơn, nàng nhịn không được rêи ɾỉ những tiếng kí©ɧ ŧìиɧ. Huệ Gia bên dưới làm việc cũng không chút ngưng nghỉ, nụ hôn dây dưa không dứt, Ngọc Hiên càng ngày càng thấy lênh đênh, nàng muốn đẩy Huệ Gia đi nhưng chân nàng mềm nhũn, không thể nào thoát ra được.
"Huệ Gia…" Ngọc Hiên cố gắng thoát khỏi đôi môi ma quái kia, nhưng nàng vô lực, chỉ đành van xin Huệ Gia thương tình buông tha cho mình. Nàng thật sự không thể nào đứng vững nữa.
Huệ Gia thấy như vậy bèn bế Ngọc Hiên ném xuống giường, sau đó cố tình tạo ra dáng vẻ chú sói ma mãnh nằm bên trên Ngọc Hiên, liếʍ đôi môi mình chọc ghẹo nàng ấy. Ngọc Hiên lui lại một chút liền chạm phải thành giường, nàng lấy tay che đôi mắt mình lại, nói, "Sói đến rồi…"
Huệ Gia nghe như vậy bèn hôn lên má Ngọc Hiên một cái, "Sói đến ăn thịt thôn nữ, mau mau đầu hàng."
Ngọc Hiên nhắm đôi mắt lại, cảm giác lưỡi của Huệ Gia quỷ quái chiếm lấy nàng, ngay cả cảm xúc của nàng, nàng cũng không điều khiển được.
Những ngày gần đây Tử Cách dành tất cả thời gian trong ngày để đi tìm kiếm Lục Lăng, đã một tháng qua mà bóng dáng Lục Lăng vẫn biệt tăm. Vì Tử Cách biết được Lục Lăng vẫn còn sống, cho nên cô đã quyết định cố gắng tìm cho ra con bé. Cô chỉ đi một mình, hỏi thăm từng người trong khu vực Hải Khấu xem ai hảo tâm mang Lục Lăng của cô về nhà chữa trị. Cô không ngại chi cho họ tiền, cũng không ngại đem hết nhà cửa tiền bạc của mình tặng cho họ, cô chỉ cần tìm bằng được Lăng Nhi.
Nhưng bóng dáng của Lăng Nhi vẫn như bóng chim tăm cá, càng không kiếm được, Tử Cách càng lo lắng. Cô đi đôi giày thể thao màu đen, cũng không mang giày cao gót nữa. Áo quần chỉ đơn giản là áo thun quần jeans, người dân khu vực Hải Khấu dần dần quen với hình ảnh một thiếu phụ giàu có tìm kiếm con dâu của mình, cô đi khắp hang cùng ngõ hẹp, kiếm cho được Lục Lăng của mình.
Mất một tháng quần thảo ở khu vực Hải Khấu, Tử Cách nhìn trên bản đồ, đặt một dấu bút đỏ xuống điểm cuối cùng trên bản đồ. Hôm nay cô đã kiếm đến điểm cuối cùng, vậy mà Lục Lăng vẫn không tìm ra.
Cuối ngày, Tử Cách mệt mỏi lên xe cho taxi chở mình về nhà. Cô nằm dựa đầu vào ghế, nhắm mắt dưỡng thần một chút để ngăn nước mắt của mình không rơi xuống. Hai tháng trôi qua rồi, Lăng Nhi, rốt cuộc con đang ở đâu?
Tài xế chở nàng xuống trước cửa nhà, Tử Cách lấy tiền trong ví ra trả cho hắn, sau đó đứng trước cổng nhìn vào trong nhà. Bây giờ cô còn sợ cảm giác bước vào bên trong nhìn quang cảnh tiêu điều, từng góc, từng nơi trong nhà đều có bóng dáng của Lục Lăng, chỗ nào cũng khiến cô nhớ thương, cô sợ cảm giác một mình này, rất sợ.
Tiếng điện thoại reo lên một hai hồi chuông, là số hoàn toàn lạ. Tử Cách alo một tiếng nhưng không ai trả lời cô, tim cô bỗng nhiên đập dữ dội trong l*иg ngực, cô vội vã hỏi, "Lăng Nhi! Lăng Nhi, là con phải không?"
Vẫn không có ai trả lời.
"Lăng Nhi! Con đang ở đâu… Dì đón con về được không?" Tử Cách rớt nước mắt, cô đứng dựa vào cửa, nếu không tựa vào đó, cô nghĩ cô sẽ ngã mất.
Đầu dây bên kia cũng không trả lời cô, chỉ thở dài một tiếng.
"Dì biết là con rồi, Lăng Nhi? Con đang sống ở đâu… Trả lời dì đi được không?"
Đầu dây bên kia bỗng nhiên nói, "Cô ấy trả lại điện thoại cho tôi rồi. Cô ấy mượn điện thoại một chút nhưng không nói chuyện, chỉ rơi nước mắt thôi."
"Con bé đâu? Anh giữ lại cho tôi được không? Tôi cho anh một triệu, làm ơn, giữ con bé lại giúp tôi." Tử Cách nhanh chóng nói, có người phát hiện bóng dáng của Lăng Nhi rồi, tim cô đập rộn lên, cảm giác không thực này như sắp nhấn chìm cô.
"Sao cô không nói sớm, cô ấy mới leo lên taxi rồi."
Tử Cách nghe lòng mình vụn vỡ, cô vội nói, "Anh ở đâu? Anh cho tôi biết anh sống ở đâu được không?"
"Tôi đang ở bệnh viện Tân Vạn. Sống ở khu Tân Vạn."
"Người vừa gọi cho tôi dáng vẻ thế nào? Anh kể tôi nghe một chút được không?" Tử Cách hỏi.
Người đầu dây bên kia ngẫm lại dáng vẻ ban nãy rồi nói, "Xinh đẹp, nhỏ nhắn, nhưng chân hình như đang bị gãy."
"Có phải có một cái bớt dưới xương quai xanh?"
"Đúng rồi!"
"Môi của cô ấy dày? Mắt híp?"
Người đầu dây bên kia vội vã nói, "Làm gì, người ta môi mỏng, mắt hai mí rõ. Chỉ có hơi giống tảng băng di động."
"Cám ơn anh. Cho tôi số tài khoản, tôi chuyển chút tiền cám ơn anh."
Tử Cách nhanh chóng chuyển cho hắn ta chút tiền, sau đó chắp tay ngẩng đầu lên trời cao, cám ơn trời cao vẫn giữ lại cho Lục Lăng một mạng. Cô vui đến mức nước mắt rơi mà vẫn cười, cuối cùng cũng dám chắc chắn con bé còn sống.
P.s: 70 comment au cho Robot chap sau xuất hiện nha :)))