"Tôi rửa bức ảnh này đã, dì đừng phá lung tung nhé" Nói rồi Lục Lăng giơ tay lên vuốt bên má của Tử Cách, ôn nhu như nước. Mà Tử Cách cũng không phải đến phòng rửa ảnh của Lục Lăng để phá lung tung, cô đến là để nhờ Lục Lăng đi ra hai con ngõ mua một chai xì dầu. Mà con bé vuốt má cô, bảo cô đứng yên, thế nên cô cũng đành lòng đứng yên đợi con bé.
Lục Lăng khi làm việc gì nghiêm túc, con bé lúc nào cũng chăm chú, dáng vẻ chau mày tập trung này của Lục Lăng khiến Tử Cách rất thưởng thức. Cô ngồi xuống ghế, tay chống lên cằm nhìn con bé loay hoay làm việc. Mất một lúc sau Lục Lăng mới làm xong, nàng ngước mắt lên nhìn ánh mắt si mê của Tử Cách, mỉm cười, "Dì nhìn cái gì đó?"
"Nhìn con." Tử Cách nói, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó bèn vỗ tay lên trán mình, "Quên mất, mau đi ra đầu ngõ mua cho dì một chai xì dầu."
"Ờ." Nói rồi Lục Lăng ra hiệu cho Tử Cách cùng mình ra khỏi phòng, Lục Lăng còn hỏi thêm xem Tử Cách liệu có cần thêm gì. Nhưng Tử Cách tạm thời chỉ cần xì dầu. Lục Lăng lục lọi trong túi mình chỉ thấy tiền chẵn, thế nên nàng nói, "Tiền lẻ hết rồi, dì có tiền lẻ không."
"Bên dưới tủ nhỏ còn một ít tiền lẻ, đi về nhanh còn ăn cơm." Tử Cách nói rồi đi vào bên trong bếp bắt đầu dọn cơm. Lục Lăng ừ một tiếng rồi đi vào trong phòng của hai người, vốn phòng 'hai người' này là phòng của Tử Cách, nhưng nàng dọn qua từ lâu, bây giờ là phòng của cả hai người.
Nàng mở tủ ra thì thấy rất nhiều tiền lẻ để bên trong, Tử Cách rất ngăn nắp, dì ấy xếp gọn chúng lại một bên. Lục Lăng lấy vừa đủ số tiền mua xì dầu, vô ý thấy được bên trong có một túi thuốc. Thường ngày nàng mở tủ ra đâu thấy gì?
Cầm túi thuốc lên tay, Lục Lăng muốn hỏi Tử Cách một tiếng xem đây là thuốc gì, nàng cầm trong tay rồi ngơ ngẩn. Dì ấy cũng đâu có bệnh gì? Vậy thuốc này là như thế nào? Nàng mở rộng tủ hơn nhìn vào thì thấy khá nhiều thuốc, có vẻ là thuốc của cả một tháng.
Lục Lăng cầm một túi thuốc nhỏ lên, chưa kịp xem đã nghe tiếng của Tử Cách vọng từ trong bếp vọng ra, "Đi mua mau lên, còn chưa đi? Không biết bao giờ mới ăn cơm."
"Đi ngay mình ơi." Nói rồi Lục Lăng nhét túi thuốc vào trong túi quần của mình, một mạch đi ra khỏi nhà.
Cửa hàng tiện lợi cũng khá gần nhà, Lục Lăng chọn cho mình một chai xì dầu loại cũ, sau đó mua thêm một ít bánh vặt. Nói là Tử Cách hay mua bánh cho nàng ăn, nhưng nàng thường thấy dì ấy len lén ngồi trong bếp ăn sạch bọn chúng. Vậy nên Lục Lăng rất hay bổ sung bánh trái trong nhà, để cho dì ấy rảnh rỗi có thể ăn đỡ buồn.
Cô thu ngân dáng vẻ rất không tốt, hầu như không nhìn đến mặt khách hàng. Lục Lăng để đồ ăn lên kệ, sau đó nhờ cô ấy tính tiền giúp. Trong quá trình thanh toán hai người không nói gì ngoại trừ giá tiền. Lục Lăng nhận lấy túi đồ từ tay cô thu ngân, sau đó đẩy cửa đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi.
"Còn thiếu gì nữa không nhỉ?" Lục Lăng vừa đi vừa mở túi của mình ra, kiểm kê hết một lượt. Heo ngốc nhà nàng khá ngốc, cho nên thiếu một món sẽ đi mua một món, nàng thường sẽ mua dự trù, đề phòng bất chợt thiếu. Đôi khi Lục Lăng cảm thấy, phải bù trừ như vậy mới có thể sống mãi bên cạnh nhau.
Đang đi trên đường thì bị ai đó bịt miệng nàng lại, Lục Lăng ú ớ muốn tránh khỏi nhưng nàng không thể, nàng ngay lập tức ngất xuống đường.
Đang cắt trái cây thì dao cắt trúng tay, Tử Cách nhanh chóng bịt miệng vết thương lại, ném con dao ra đi lại vòi nước rửa sạch. Lục Lăng về mà thấy tay cô bị thương thế nào cũng lớn chuyện, cô biết con bé giỏi nhất là làm to chuyện ra, bị vết thương nhỏ như vậy nhưng vào đầu Lục Lăng lại biến thành mất cả ngón tay. Tử Cách vừa nhớ đến Lục Lăng vừa cười, ngay cả chính cô cũng không biết được từ lúc nào Lục Lăng đã trở thành tất cả của mình như thế.
Ngồi đợi một lúc, mười phút, hai mươi phút, vậy mà vẫn chưa thấy Lục Lăng trở về. Tử Cách thấy quái lạ thật sự, đoạn đường đâu phải quá xa? Cô vội đứng lên lấy điện thoại của mình gọi cho Lục Lăng, nhưng tiếng điện thoại lại reo ở phòng khách, con bé bỏ điện thoại ở nhà! Rõ ràng cô đã dặn khi nào ra đường đều phải mang theo điện thoại, chừng nào Lục Lăng về cô phải mắng cho một trận ra trò mới nghe lời được.
Ngồi đợi thêm năm phút nữa vẫn chưa thấy Lục Lăng đến nhà, Tử Cách bèn đi ra đường tìm kiếm con bé, đoạn đường từ nhà đến cửa hàng tiện lợi không quá xa, cô đi đến cửa hàng tiện lợi nhưng không thấy con bé đâu. Trong lòng bỗng chốc dâng lên một dự cảm không lành.
"Bé ơi, cho cô hỏi, có thấy con dâu của cô vào mua xì dầu không?" Tử Cách đứng ngay quầy thanh toán hỏi, nhưng con bé không nhìn cô dù chỉ một chút. Tử Cách lo mà không biết phải làm sao, thế nên cô lấy trong ví mình ra một tờ tiền, cô đặt lên bàn, nói, "Bé, nói cho cô biết chị có mặt lạnh lạnh có vào mua xì dầu không?"
Cô bé thu ngân thu tờ tiền vào trong túi mình, mỉm cười, nói, "Robot ấy hả? Mua rồi, về nãy giờ rồi mà cô."
"Đi hướng nào?" Tử Cách nghe nói về rồi càng lo lắng hơn, về rồi, vậy mà con bé còn la cà nơi nào? Thường ngày nếu cô muốn Lục Lăng đi nhanh về nhanh, con bé không bao giờ dám la cà. Hôm nay rõ ràng là dặn về sớm ăn cơm, không lẽ nào con bé lại quên?
Cô bé thu ngân chỉ về hướng ban nãy Tử Cách vừa đi, "Đi hướng này, nhưng cũng về khá lâu rồi."
"Cám ơn." Nói rồi Tử Cách đi ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô lại đi men theo con đường ban nãy. Trái tim trống rỗng không biết làm sao mới có thể lấp đầy, ngay lúc này cảm thấy hô hấp cũng khó khăn, cô cắn chặt môi mình, vòng lại đi hướng khác. Kiếm mãi kiếm mãi mà không thấy bóng dáng nhỏ bé của Lục Lăng đâu.
Tử Cách đứng dựa vào tường, cô thở thật nặng nề, Lục Lăng, Lục Lăng, cô gọi tên Lục Lăng ngàn lần có thể. Con bé tuyệt đối không phải người có thể làm việc vô ý, cô nói với Lục Lăng mau đi mua rồi về dùng cơm, con bé không thể nào đi lung tung được. Nhưng lúc này đây Tử Cách thà là Lục Lăng đi lung tung còn hơn, cô sợ, sợ Lục Lăng xảy ra chuyện.
"Lục Lăng!" Tử Cách hét lên một tiếng, trong hẻm nhỏ, tiếng hét của cô vang vọng lên, sau đó biến mất. Tử Cách ôm ngực mình ngăn trái tim không đập loạn, cô lại rảo bước đi tìm kiếm con bé.
Cả buổi chiều đó Tử Cách dường như đi hết cả con phố, đôi dép dùng ở nhà của cô cũng muốn mòn. Cô không còn cách nào khác hơn ngoài việc xác nhận rằng con bé đã biến mất rồi. Tử Cách mặc đồ ở nhà, đi thẳng một mạch đến đồn cảnh sát báo mất tích. Cảnh sát cũng nhanh chóng tiếp cận hồ sơ của Lục Lăng, Tử Cách lại phải chi tiền cho họ làm việc nhanh hơn.
Sau khi ra khỏi đồn, Tử Cách run run lấy điện thoại trong túi mình ra gọi cho Ngọc Hiên. Lúc này Ngọc Hiên đang gấp gút làm hợp đồng cho Cielo, thấy dì Cách gọi bèn ngưng tay, vui vẻ trả lời, "Dì Cách gọi con có chuyện gì?"
"Ngọc Hiên… Lục Lăng con bé mất tích rồi." Tử Cách cố gắng thanh tỉnh đến nói lên một câu, sau đó bật khóc. Con bé có chuyện rồi, nhất định là có chuyện rồi!
Ngọc Hiên nghe đến đó bèn sợ giật thót mình, nàng nói, "DÌ NÓI CÁI GÌ??"
Trả lời nàng chỉ là tiếng khóc thê lương của Tử Cách, Ngọc Hiên vội vàng cầm túi xách của mình lên, nhanh chóng lái xe qua chỗ của Tử Cách. Nàng còn chưa kịp hỏi thử xem hai người có giận nhau không, bình thường Lục Lăng giỏi nhất là giả vờ muốn chết, nhưng mà… Nàng cảm thấy dạo gần đây hai người họ rất êm ấm, từng bước hình Lục Lăng post lên mạng xã hội đều mang màu sắc tươi vui.
Không thể nào là Lục Lăng giận dỗi bỏ đi được.