Đế Vương Luyến

Quyển 1 - Chương 34: Chẳng nguyện làm tiên

Ngạn ngữ cổ có câu: "Không tin người thì không dùng; đã dùng thì phải tin", Cảnh Tịch dù có muốn tin Nhược Thủy nhưng trong lòng nàng vẫn không bỏ đi được những ngờ vực. Nữ nhân của nàng vừa bị thương tay, nếu nàng tiếp tục tin tưởng, có phải đến một ngày người ấy chết đi nàng mới nghi ngờ? Vẫn phải đề phòng, ít nhiều gì cũng phải đề phòng nàng.

Sau hai ngày náo nhiệt, Cảnh Tịch thong dong phẩy quạt đi ra sòng bạc ở thành Bình Dao chơi. Phù Vân lâu có một cái biển hiệu thật to, còn muốn to hơn biển hiệu của quan phủ. Lần này Cảnh Tịch không tiếp cận quan phủ nữa, nếu nàng vẫn tiếp cận, hành tung đảm bảo sẽ bị bại lộ. Lần này nàng là ngao du trong nhân gian.

Nhiễm Tâm cũng cải nam trang đi bên cạnh nàng, nhìn nàng ấy như liễu xanh rủ bên mặt hồ, như sẽ biến mất trong sương khói, không hề giống nam nhân tí nào. Vì thế khi hai người đi vào bên trong Phù Vân lâu liền được tiểu nhị hỏi:

– Hai khách quan là muốn đánh bạc, hay là nghỉ ngơi.

– Trước đánh bạc, sau nghỉ ngơi.

Cảnh Tịch phe phẩy quạt cười cười, hắn ta tưởng hai người là một nam một nữ, dù sao Cảnh Tịch giả nam vẫn có sức thuyết phục hơn Nhiễm Tâm. Nghe lời nói chòng ghẹo của Cảnh Tịch, má Nhiễm Tâm đỏ lên, nàng cúi gằm mặt xuống không dám nhìn nụ cười hiểu ý của tiểu nhị nữa, nhéo vào eo Cảnh Tịch, nói nhỏ:

– Phu quân sao lại nói nghỉ ngơi, mình là đi đánh bạc.

– Được được, mình đi đánh bạc, đi đánh bạc.

Ôm lấy eo phu nhân mình dỗ dành một lúc, hai người đi lại quầy tài xỉu đánh. Cái cảnh đặt tài xỉu này Cảnh Tịch thấy không ít lần trên ti vi, lần này được chân thật thấy, thật là đông đúc, náo nhiệt. Cảnh Tịch lấy một thỏi bạc lớn đưa cho Nhiễm Tâm, trêu nàng:

– Mỹ nhân đặt đi, mỹ nhân đặt thế nào cũng ăn lớn.

Giọng nói của Cảnh Tịch nhỏ nhỏ chỉ đủ cho Nhiễm Tâm nghe thấy, má Nhiễm Tâm vừa mới dịu đi được một chút lại đỏ ửng lên. Nàng chỉ muốn dụi đầu vào ngực Cảnh Tịch, ngượng ngùng không dám ngẩng đầu ra ngoài. Cảnh Tịch giúp nàng đặt vào ô tài.

Tên lắc xí ngầu nhìn một lúc, thấy bên tài ít người đặt, đôi mắt láo liên dù trong vài giây cũng bị Cảnh Tịch bắt gặp. Nàng nghĩ hắn nhất định xổ ra tài.

– Là tài!

Lần này Cảnh Tịch thu lại một thỏi bạc nữa, Nhiễm Tâm thấy trong nháy mắt có hai thỏi bạc bèn vui mừng ôm vào lòng một thỏi, cái miệng nhỏ hồng nhuận của nàng ra lệnh nói:

– Phu quân chỉ được chơi thỏi đó thôi, đây là của thϊếp.

Nàng ấy còn quên mất mình giả nam trang, Cảnh Tịch cười cười, vừa chơi bạc vừa sờ eo nàng. Chỉ sợ mấy nam nhân khác vô ý xô đẩy trúng.

Nếu hắn liên tục cho bên đặt ít thắng, thế nào bên lớn cũng sẽ không đồng ý. Bên xỉu lúc này đang rất đông người đặt, Cảnh Tịch cũng theo xỉu. Một lần thua, nàng dỗ dành Nhiễm Tâm một chút nàng ấy mới phụng phịu giao ra thỏi bạc ăn được ban nãy, lại đặt xỉu. Lần này mà không thắng thì sòng bạc này không theo quy tắc gì cả, nếu mà thắng thì đúng như Cảnh Tịch nghĩ, đây chỉ là sòng bạc lừa người.

– Là xỉu.

Tiếng hoan hô vang lên ở Phù Vân lầu, Cảnh Tịch nhếch miệng cười cười. Đang cười thì nghe tiếng lão phụ nhân hô hoán bên ngoài, Cảnh Tịch nghe loáng thoáng là tìm con trai của mình nhưng bị bảo an giữ lại.

Nhướng mắt nhìn ra ngoài, lão phụ nhân tầm bảy mươi tuổi hơn, lưng đã còng đang chống cây gậy làm bằng tre tước sạch. Bà khóc, nước mắt quanh viền mi đầy nếp nhăn hô hoán vào trong:

– Lâm Kiên, trả tiền lại cho mẫu thân. Đó là tiền để sống của nhà mình.

– Có chuyện gì vậy đại ca?- Cảnh Tịch khều khều tay một gã mập bự bên cạnh, hỏi.

Tên mập bên cạnh tuy giọng nói ồ ồ nhưng lại chịu trả lời nàng, hắn ta bĩu môi, nói:

– Lâm Kiên là tên ngồi trong góc kìa, đang chơi thần tiên tán. Mẫu thân hắn có cái nồi hắn cũng mang bán, bà Lâm hình như mới bán một đàn chó con, hắn lấy mua thần tiên tán kia kìa.

– Ở đâu bán thần tiên tán? Đây sao?- Cảnh Tịch giả vờ tò mò hỏi, sau xoay qua Nhiễm Tâm, nói: – Nàng muốn thử không?

Tiểu nhị nghe có người muốn mua thần tiên tán liền sáp lại, được biết bán thần tiên tán rất lời, ngay cả tiền hoa hồng bán được cũng cao, tiểu nhị đương nhiên là chào bán rất nhiệt tình. Cảnh Tịch thấy Nhiễm Tâm gật đầu. Hai nàng giả vờ phối hợp ăn ý mua một thỏi bạc tiền thần tiên tán, tiểu nhị cẩn thận chỉ hai nàng cách dùng, Cảnh Tịch gật gật đầu ra vẻ đã hiểu.

– Cho ta một gian phòng nhé.

– A, vị công tử đây là muốn thử cảm giác mới à. Vậy tìm đúng nơi rồi, để ta dẫn công tử và phu nhân đi.

Tiểu nhị phất cái khăn lên tay mình, sau cung kính thỉnh Cảnh Tịch và Nhiễm Tâm lên phòng. Hắn tưởng hai người tìm phòng chơi thuốc nên rất nhiệt tình, còn nói:

– Sau khi dùng thần tiên tán, công tử có thể yêu phu nhân cả đêm không mệt. Này là nói thật… không phải nói dối đâu nha. Hôm đó..

– Thôi thôi, được rồi, cám ơn ngươi- Cảnh Tịch cho hắn một ít bạc vụn, đóng cửa phòng lại rồi đi về phía giường ngồi mở gói thần tiên tán.

– Là thần tiên tán thật này–Cảnh Tịch ngồi trên giường nhìn gói thần tiên tán một lúc rồi gói lại, đặt lên bàn gỗ cạnh giường. Nàng gọi người còn đang ngơ ngẩn đứng giữa phòng kia, giang hay tay ra, kêu nàng ngồi vào lòng mình: – Lại đây.

– Nàng thật là..

– Lại đây nào.

Nhiễm Tâm mỉm cười đi lại gần Cảnh Tịch, để cái ôm của nàng ấy bao phủ thân mình, ủ mình trong tình yêu của nàng ấy. Môi Cảnh Tịch hạ xuống đặt một nụ hôn dài vào đôi môi hồng nhuận của Nhiễm Tâm, âu yếm hôn lấy.

– Nàng.. nàng định ở đây ư?

– Nàng nghĩ sao?

Cảnh Tịch lui người ra sau để nhìn gương mặt trắng nõn của Nhiễm Tâm, lại đỏ mặt. Nàng ấy quả thật dễ đỏ mặt. Cảnh Tịch yêu thương hôn lên cần cổ trắng mềm của nàng, kéo vạt áo của nàng xuống để lộ chiếc yếm trắng nhạt thêu hoa.

– Lâu rồi, thật nhớ nàng.

Nàng xoay người hạ Nhiễm Tâm nằm xuống giường, gấp gáp tháo đi đai lưng của nàng, để y phục tán loạn lộ ra một mảnh xuân.

– Tắt đèn đi, Tịch.

– Không thích.

Cảnh Tịch mặt dày nói, nàng tháo áo yếm trên cổ của Nhiễm Tâm xuống, ném chiếc yếm xuống sàn đất lạnh giá. Đôi môi ấm nóng của nàng di chuyển từ cổ xuống hai khỏa phấn nộn trước ngực, hôn nhẹ vờn quanh, trong khi tay nàng tiến xuống nơi tư mật tháo đi tiết khố của nàng ấy. Nhiễm Tâm nhỏ nhỏ phát ra tiếng nhưng tận lực tiết chế.

Tiết khố cũng bị tháo xuống, Nhiễm Tâm hoàn toàn bại lộ trước ánh đèn sáng, cả ánh mặt trời ngoài kia cũng như nhắc nhở nàng, đây là ban ngày truy hoan. Nhiễm Tâm không ngờ có một ngày mình lại thế này, ngượng ngùng đến mức cả người đỏ như tôm luộc.

– Tâm Nhi, để ta yêu nàng.

– Tịch,..

Tay Nhiễm Tâm luồn vào hông Cảnh Tịch tháo đi đai lưng, mở vạt áo của Cảnh Tịch ra, nàng thích nhất là khi hai người chẳng còn kiện y phục nào ôm xiết lấy nhau. Cảm giác rất ấm, cũng rất gần. Sau khi cởi xong, Nhiễm Tâm bị Cảnh Tịch hôn đến cạn cả hơi thở, nàng gắt gao ôm lấy lưng Cảnh Tịch, phải phạt.

– Ưʍ.., đừng cấu ta, đừng cấu.

Cảnh Tịch tránh đi bàn tay đang trừng phạt nàng, hôn dọc xuống thân thể mát như bạch ngọc của nàng, tìm điểm ẩm ướt dưới hai chân. Nâng hai chân nàng lên vai, Cảnh Tịch đưa lưỡi chạm vào nàng. Nhiễm Tâm giật mình tránh đi, nhưng nàng nào cho, chỉ gắt gao giữ chặt nàng lại. Lưỡi Cảnh Tịch hồ lộng di chuyển, bắt lấy hồng đậu nhỏ trêu đùa.

– Phu quân…

Nức nở gọi Cảnh Tịch.

Ngón tay thon dài của Cảnh Tịch tiến nhập bên trong mật thất ấm ướt, một ngón, rồi lại thêm một ngón. Cảnh Tịch biết Nhiễm Tâm chỉ chịu được tối đa hai ngón tay của nàng, nàng hôn Nhiễm Tâm, ra ra vào vào nhịp nhàng. Hơi thở và âm thanh của Nhiễm Tâm là thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ nàng nhất, sự sung sướиɠ lan truyền khắp cả cơ thể, Cảnh Tịch biết, hạnh phúc chỉ đơn giản là thế thôi, yêu và được yêu.