Những vỏ bia để ngả nghiêng trên bàn, trong ánh đèn mờ nhạt của một tiệm rượu nhỏ, Cổ Tịch rót bia vào ly mình, chậm rãi, dáng vẻ nàng cô độc đến lạ thường. Ngước mắt lên nhìn, nàng thấy Nhan Linh đang nhìn mình từ tốn, dịu dàng như trước giờ vẫn vậy.
– Chị đi làm việc đi, không cần để ý đến em!
Cổ Tịch đẩy nhẹ người con gái kia ra chỗ khác, tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương cộng với số rượu bia mà nàng uống nãy giờ khiến nàng chớm mệt. Nhan Linh vẫy tay ra hiệu với nhân viên của mình dọn dẹp số vỏ bia trên bàn, còn chính mình thì tìm cách đưa người con gái say khướt kia trở về phòng.
– Sau này uống ít thôi, em là mọt bia hả?
Nhan Linh gắng sức dìu người con gái kia, có vẻ mệt, nên mồ hôi trên trán nàng rịn ra, bước đi có vẻ khó nhọc. Cổ Tịch nãy giờ căn bản chưa hề ngủ, nàng chỉ giả vờ say, có lẽ, giả vờ say sẽ dễ dàng hơn đối mặt rất nhiều.
Một tay mở cửa phòng, còn một tay nàng dìu người đang ngất ngư kia, khó khăn lắm mới có thể dìu nàng ấy đến tận giường. Cổ Tịch ngã xuống giường, tay còn kéo theo Nhan Linh ngã lên người mình, giọng điệu khi say trầm đυ.c đến lạ.
– Chị, tại sao lại là anh ấy?
Đôi mắt bồ câu to tròn của Cổ Tịch lấp lánh ánh nước, vô cùng ủy khuất. Nàng vùi đầu vào vai Nhan Linh, nước mắt sớm theo cảm xúc của nàng mà tuôn trào. Trong đầu nàng, muôn ngàn câu hỏi tại sao hiện lên. Tại sao lại là anh ấy? Tại sao không phải nàng? Tại sao chị ấy lại không hiểu tấm lòng của nàng.
– Em say lắm rồi, Tịch Nhi, để chị làm cho em một bát canh giải rượu.
Nhan Linh vội vã rời xa l*иg ngực ấm áp của Cổ Tịch, vội vàng đứng lên, quay lưng ra khỏi phòng. Khi nàng đóng cửa phòng lại, nàng vẫn còn nghe tiếng khóc rấm rứt đau đớn của Cổ Tịch, tiếng khóc mà cả đời này nàng cũng không quên được.
Căn phòng nhỏ này từng là nơi mà Cổ Tịch thấy hạnh phúc nhất, những đêm Nhan Linh cuộn người vào người nàng say ngủ, nàng vẫn nhớ rất rõ. Lòng nàng đau đớn không thôi, ngày hôm qua không phải vô tình bắt gặp, chính nàng cũng không biết Nhan Linh đã chấp nhận quay lại với Đằng Ưu.
– Buồn cười nhất là lòng người..
Cổ Tịch đứng lên đi vào phòng tắm, nôn sạch sẽ những gì đã uống rồi vặn vòi nước, đem mình hòa chung với làn nước mát lạnh. Ước gì nước có thể gột sạch bụi bẩn trong tâm hồn nàng, mang người con gái nàng thương đi khỏi tâm trí.
Suy nghĩ một lúc lâu, nước thấm vào người mệt mỏi, Cổ Tịch mới chịu bước ra ngoài. Nàng thấy Nhan Linh cầm bát canh giải rượu cho nàng mà lòng điên tiết không thôi, vì ai, vì ai mà nàng như thế? Cổ Tịch hất đổ đi, lạnh lùng dọn dẹp đồ của mình trong căn phòng này.
– Em! Cổ Tịch! Em định làm gì vậy?
Nhan Linh vội vã cản lại, lòng rối rít, Cổ Tịch ném bộ đồ nào vào va li nàng liền giành lại, ôm hết trong l*иg ngực.
– Chị thôi đi!
Cổ Tịch ném hết đồ xuống đất, quát:
– Tôi không cần bất cứ bộ nào nữa! Chị cứ ở bên hắn hạnh phúc đi, còn tôi, tôi biến mất khỏi cuộc đời chị!
– Cổ Tịch..
Nhan Linh khóc, nước mắt hoen vành mi rồi lăn trên gương mặt như những hạt ngọc, lấp lánh xinh đẹp. Cổ Tịch nén lòng, mở cửa đi ra khỏi căn phòng.
Nàng chạy như bay ra khỏi quán rượu nhỏ đó, đến nổi quên mất mình đang chạy trên lộ. Xe tải lao đến nàng như không phanh, tài xế cũng quá trẻ để có thể phản ứng với trường hợp này, thế nên xe không thắng được mà lao vào nàng. Tiếng ầm vang lên làm cho những người đi đường kinh hãi.
Cổ Tịch choáng váng, trong chớp mắt máu tươi rơi không ngừng. Ướt đẫm cả một khoảng đường.
Trong ánh sáng chói lóa, Cổ Tịch đã tưởng mình lên thiên đường, linh hồn nàng nhẹ bẫng. Nàng mở cửa vào một căn phòng có kiến trúc cổ đại, thấy mọi người quỳ sụp dưới chân giường, tiếng khóc than nghe não ruột. Vị phu nhân kia mặt một bộ đồ thời Cảnh Khang, chân mang hài Mai Hoa nổi tiếng, mái tóc vấn kiểu họa vân, kiểu tóc vốn dành cho các phụ nữ danh gia vọng tộc.
Cổ Tịch từng có thời gian là nhân viên ở tòa soạn chuyên mảng lịch sử đời sống, thành tích tuy không nổi trội nhưng cũng có thể nói là tạm được, còn biết phân biệt trang phục và triều đại. Nàng đi lại gần giường hơn, thấy một tiểu nha đầu đang nằm trên giường nhắm nghiền mắt, trán của tiểu nha đầu bị trầy một đường. Nàng nghĩ, vết thương này bị nội thương nhiều hơn, vì thế nên nha đầu ấy mới hôn mê.
– Tiểu Tịch, con mau tỉnh lại đi mà Tiểu Tịch.
Nàng giơ tay định chạm vào nha đầu đó liền bị ánh sáng cực mạnh hút lấy, kéo linh hồn nàng lại gần cơ thể bất động hơn, hợp lại thành một. Lúc Cổ Tịch tỉnh dậy, liền bị đoàn người đông đúc dọa sợ mất mật.
– Thái tử tỉnh lại rồi! Thái tử tỉnh lại rồi!
Cổ Tịch đưa mắt mơ màng nhìn ra xung quanh, thái tử sao, gọi nha đầu này là thái tử?
Thái tử, Tiểu Tịch? Cổ Tịch bỗng nổ đoàn trong đầu, nữ nhân này là nữ đế duy nhất của vương triều Cảnh Khang, Cảnh Tịch? Thê thϊếp vô số, không hảo nam phong, chỉ hảo nữ phong, hoang da^ʍ vô độ.
– Con tỉnh rồi, Tiểu Tịch!
Vị phu nhân áo đỏ kia đưa tay lên mắt khẽ dụi mắt, lau đi những giọt nước mắt đọng lại. Nhìn sơ qua cách ăn mặc, người phụ nữ này cao sang hơn cả, mũ phượng trên đầu chứng tỏ bà ta là hoàng hậu, hoặc chí ít cũng là một người không tầm thường. Chẳng có vị quý phi tép riu nào dám đội mũ phượng đó lên đầu cả.
– Mẫu hậu lo đến chết mất!
Vị phu nhân ấy tiếp tục khóc, ôm nàng vào lòng mà rấm rứt.
– Mẫu hậu, nhi thần không sao cả!
Cổ Tịch nói, giọng nói trong trẻo này, nàng phải trở lại làm nha đầu 8 tuổi ư? Cổ Tịch khóc ròng, sao chân tay nàng cũng nhỏ thế này, không được, nàng không muốn lại phải chờ đợi trưởng thành một lần nữa, không được. Trời ạ!