Trung Cung Lệnh

Chương 26

Thời gian không chờ đợi, mặc dù lưu luyến, Tang Chi vẫn không thể không nói lời từ biệt.

"Chăm sóc bản thân cho tốt, biết không?"

"Được rồi." Tố Lặc đáp một tiếng, đích thân đưa nàng ra ngoài, bất quá trong mắt các cung nhân, Hoàng hậu tự mình ra cửa là để tiễn Tĩnh phi mà thôi. Vừa ra khỏi điện Tang Chi đã liền cúi đầu thật thấp, nàng vẫn là lo lắng bị người nhận ra.

Ra khỏi Long Phúc môn, đi vài bước đã nhìn thấy Vĩnh Thọ cung phía xa xa. Tang Chi vốn muốn ngay tại đây cáo từ quay trở lại Trữ Tú cung, nhưng chưa kịp lên tiếng đã thấy Tĩnh phi đột nhiên dừng bước, ánh mắt nhàn nhạt hướng về phía bên kia. Dõi theo ánh mắt Tĩnh phi, Tang Chi quay đầu nhìn lại, nhìn thấy hàng đèn l*иg đỏ treo trước đại môn Dực Khôn cung sáng rực, đèn đuốc tỏa ra thứ ánh sáng lung linh mờ ảo. Trước Dực Khôn môn có một bóng hình nữ tử yểu điệu, xem ra tuổi tác không lớn, thân hình thon thả uyển chuyển, thoạt nhìn đã khiến cho người ta nảy sinh cảm giác muốn bảo vệ. Xem ra người này là chủ tử, trang phục hoa lệ, phía sau trái phải còn có cung nữ thái giám. Tang Chi khẽ cúi đầu, ánh mắt lặng lẽ lướt qua trong tích tắc, lại ngoài dự đoán nghe được tiếng cười lạnh khinh thường của Tĩnh phi.

Đoàn người của Tĩnh phi đứng đối diện Dực Khôn môn không xa, dường như vị cung phi kia đã nghe được thanh âm của Tĩnh phi, do dự một chút, đi tới nơi này.

Không đợi người kia tới trước mặt mình, Tĩnh phi tảng lờ như không nhìn thấy, bước chân ung dung đi thẳng về phía Vĩnh Thọ môn. Tang Chi theo sát sau lưng Tĩnh phi, lại nghe được giọng nói e lệ dịu dàng của nữ tử ở phía sau đang hành lễ, "Thỉnh an Tĩnh phi nương nương."

Không ngờ Tĩnh phi quay người lại, ngữ điệu mát lạnh mà như thể đang chất vấn, "Bổn cung còn nghĩ là ai khác cơ đấy, không ngờ là Thục Huệ phi a?" Rồi giọng nói dường như dịu đi, ôn hòa mà châm chọc, "Thân tỷ tỷ đang bị giam lỏng, ngươi lại ung dung nhận ân trạch hậu đãi. Hôm nay Hoàng thượng lại lật thẻ Dực Khôn cung đấy sao?"

Thục Huệ phi – Tang Chi bừng tỉnh, hóa ra chủ vị Dực Khôn cung lại là thân muội muội của Hoàng hậu. Nàng nhớ lại lời Lục Oanh từng nói, nếu so với Hoàng hậu nương nương thì Thục Huệ phi còn được sủng ái hơn.

Thục Huệ phi khẽ mím môi, "Hoàng hậu nương nương hành động không đúng mực, thân là người của Khoa Nhĩ Thấm bộ lại càng phải tỉnh táo biết trái phải, tuyệt đối không thể tiếp tay làm chuyện sai. Thần thϊếp ghi nhớ trong lòng, không dám sơ sẩy."

Vạn lần không thể ngờ Thục Huệ phi lại nói ra những lời này! Tang Chi không ngờ, theo quán tình ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt dõi về phía Thục Huệ phi, phảng phất quét qua gương mặt người kia, Tang Chi nhìn ra được tia lạnh lùng lãnh liệt ẩn giấu trong đáy mắt nàng. Lòng Tang Chi cũng theo đó mà nhanh chóng trầm xuống, phát lạnh. Thục Huệ phi là thân muội muội của Hoàng hậu, hôm nay Hoàng hậu lâm hiểm cảnh, xét tình xét lý là muội muội thì phải dốc lòng giúp đỡ lo lắng cho tỷ tỷ mới phải. Đã không có động thái giúp đỡ, hiện tại còn chính miệng nói hành động của Hoàng hậu không đúng mực, Tang Chi quả thực không thể cứu vãn sự khinh thường, ánh mắt lại cụp xuống, nhưng âm trầm đến tột đỉnh.

"To gan!" Tĩnh phi biến sắc, đanh giọng mà quát, "Ngươi, một cung phi Tam phẩm vị lại dám hàm hồ bàn luận về Trung cung, đây là tội gì!" Nàng bước tới mấy bước bức trước người Thục Huệ phi, "Tuy rằng Hoàng hậu đang bị giam lỏng, nhưng Hoàng hậu thì vẫn là Hoàng hậu. Thục Huệ phi, ngươi nói năng lỗ mãng, mạo phạm Trung cung, coi thường Hoàng thất, tội không dung thứ!"

"Thần thϊếp biết tội!" Thanh âm của Tĩnh phi không lớn, nhưng từng chữ từng chữ vang lên khiến cho Thục Huệ phi lui lại một bước, sắc mặt trắng nhợt, vội vàng quỳ xuống, cung nữ thái giám phía sau cũng theo chủ tử mà quỳ.

Tang Chi đứng một bên nín thở tập trung suy nghĩ, cảm thấy khí thế của Tĩnh phi thực quá mạnh mẽ, bộ dáng không giận mà uy này quả thực chính là phong thái của mẫu nghi thiên hạ. Nếu không phải cá tính nàng quá mạnh, nhất định sẽ là một Hoàng hậu khiến người ta tâm phục khẩu phục.

Nhất thời trong khoảnh khắc, Long Phúc môn yên tĩnh không tiếng động. Ngay vào lúc này, nương theo ánh trăng, Tang Chi thấp thoáng nhìn thấy một đoàn người theo hàng lối đi tới từ Nguyệt Lương môn, mà dẫn đầu lại là một loan giá, nhìn từ xa đã biết không phải của phi tần. Nàng thảng thốt trong lòng, vội vàng tiến lên khuỵu gối làm một cái phúc với Tĩnh phi, "Nương nương, trời đã khuya, người coi chừng nhiễm lạnh." Nói xong, liền cực nhanh mà quay đầu về phía Nguyệt Lương môn, ra hiệu cho Tĩnh phi nhìn lại.

Tĩnh phi nghiêng đầu nhìn lướt qua, thần sắc có chút ngưng lại, rồi như thể đang ẩn nhẫn sự tức giận. Thục Huệ phi hiển nhiên là nhìn thấy đoàn loan giá của Hoàng đế từ xa tới đây, gương mặt liền chỉ còn mừng rỡ rạng ngời, hết thảy e sợ đều đã bay biến. Tang Chi âm thầm liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy được thập phần chờ mong vui sướиɠ đang lấp lóe lên trong ánh mắt Thục Huệ phi, chính là một bộ dáng thiếu nữ chờ ái lang. Tĩnh phi thu ánh mắt lại, quay đầu nhìn qua Thục Huệ phi, cũng đã nhìn thấy biểu tình thiết tha của người kia đang một lòng hướng về phía Nguyệt Lương môn. Có thể là do ảo giác, Tĩnh phi có chút hoảng hốt.

Nhớ lại năm ấy, không phải chính bản thân nàng cũng mang dáng vẻ như vậy hay sao, một bộ dáng mong chờ quyến luyến, có biết bao nhiêu vui vẻ mừng rỡ.

Nhưng mà, nơi hậu cung này nào có tình nghĩa phu thê. Ánh mắt Tĩnh phi lại lạnh xuống. Một Đế vương, hậu cung ba ngàn, nói từ 'yêu' bên tai quân thượng không khác gì đàn gảy tai trâu. Và lại nói Đổng Ngạc phi này, ai biết được vinh sủng quyền thế sẽ kéo dài tới khi nào? Hoàng đế a, khi sủng ái ngươi có thể đem ngươi chạm tới mây xanh, nhưng khi vứt bỏ cũng sẽ gọn gàng nhanh chóng đến tàn nhẫn.

Tĩnh phi không muốn nhìn thấy Thuận Trị đế, tình cảm của nàng và vị Đế vương trẻ tuổi này sớm đã hao mòn không còn một chút, hiện tại nhìn thấy chỉ thêm ghét hận. Nàng nói với Tang Chi, "Hồi cung."

"Vâng." Tang Chi tiến tới đỡ lấy tay nàng. Nhưng mà, về Vĩnh Thọ cung phải đi qua Vĩnh Thọ môn, mà muốn qua Vĩnh Thọ môn thì nhất định phải đi qua Nguyệt Lương môn, xem ra không thể tránh mặt. Tang Chi đỡ một tay Tĩnh phi, uyển chuyển bước sát bên cạnh, âm thầm nhìn sang, chỉ thấy thần sắc người kia không chút biến đổi, ung dung nhìn thẳng đi về phía loan giá đang tới.

Khi loan giá đi ngang qua, Tĩnh phi khuỵu gối làm một cái phúc thật sâu. Mà Thuận Trị đế cũng không hề nhìn nàng một cái, dường như người kia chẳng tồn tại. Cứ như thế, loan giá trực tiếp lướt qua các nàng.

Loan giá đi rồi, Tĩnh phi vịn tay Tang Chi mà đứng thẳng lên, lại tiếp tục lãnh đạm ung dung bước đi.

Tang Chi nghe tiếng bước chân của đoàn người theo hầu loan giá đã qua đi, lại nghĩ lại cảnh tượng Hoàng đế và Tĩnh phi, lưng đối lưng, chẳng hề nhìn mặt, như thể hai người xa lạ không chút quen biết, nàng khó lòng kìm được tiếng than thở. Nghe nói xưa kia Thuận Trị và Tĩnh phi cũng được coi là kiêm điệp tình thâm đấy, nào ngờ đến cuối cùng tình cảm lại vỡ tan thành mảnh, đến nhìn mặt nhau cũng không nguyện.

Cho dù năm xưa là Trung cung chi chủ, hay hôm nay là phế Hậu, Tĩnh phi trước sau vẫn cứng đầu không chịu thua như thế. Mà Hoàng đế, Hoàng đế đương nhiên sẽ không chịu thua rồi. Huống chi hắn đã có cả hậu cung đua nhau khiến hắn hài lòng, há lại tự hạ bản thân vì một phế Hậu?

Tang Chi trầm mặc suy tư, bất giác đã đưa Tĩnh phi về tới Vĩnh thọ môn. Cẩm Tú vội vàng chạy ra cung nghêng, "Nô tỳ tham kiến nương nương, cuối cùng cũng trở về rồi!"

Thần sắc Tĩnh phi thả lỏng, cười nhẹ, "Nhìn ngươi mong ngóng như thế, bổn cung tới thăm Hoàng hậu một lát cũng cảm thấy gấp gáp đây." Nói, liền thuận tay đưa khăn tay của mình cho Cẩm Tú, "Lo lắng tới đổ mồ hôi như vậy a, mau lau đi."

Mi tâm tràn đầy dịu dàng, Tang Chi nhìn cảnh này, lại để ý thần sắc của Tĩnh phi, tự nhủ trong lòng, đây chính là chủ tớ tình thâm trong phim vẫn có đấy sao?

Cẩm Tú nhận lấy khăn tay, rồi tới thay Tang Chi đỡ lấy tay Tĩnh phi, "Trời lạnh như vậy, chủ tử mau mau vào thôi."

"Không vội." Tĩnh phi phẩy tay, liếc mắt qua Tang Chi, "Ngươi cũng vào đi."

Tang Chi nào dám không vào.

Vừa đỡ Tĩnh phi ngồi vào chủ vị, Cẩm Tú đã lanh lẹ dâng lên một tách trà gừng.

"Ngươi muốn giúp Hoàng hậu không?"

Tĩnh phi bỗng nhiên hỏi vậy, Tang Chi lập tức trả lời, "Đương nhiên nô tỳ muốn."

"Thật tâm muốn?"

Tang Chi gật đầu.

"Nhưng ngươi cũng biết rõ, giúp Hoàng hậu là đối nghịch với Hoàng thượng, như vậy ngươi cũng không sợ?" Tĩnh phi khiêu mi, tựa như vẫn không tin.

"Sợ." Tang Chi thản nhiên, "Nhưng không thể vì sợ mà không làm. Nếu nương nương có cách, chỉ cần là chuyện cần đến nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ toàn lực ứng phó."

Tĩnh phi lại trầm xuống, như đang suy tư, "Vì cái gì mà ngươi lại đối tốt với Hoàng hậu như vậy?"

"Nguyên nhân vì sao nô tỳ đã nói, nương nương."

Tĩnh phi khẽ lắc đầu, khẽ nói, "Việc này mạo hiểm đến tính mạng, ta có thể tin được ngươi không?"

"Dám đến Vĩnh Thọ cung, nô tỳ đã mạo hiểm dám rơi đầu rồi."

Tĩnh phi có chút sững sờ, lập tức cười lên, "Cũng phải." Nàng nhận lấy khăn tay từ Cẩm Tú, cực kỳ uyển chuyển thuần thục lau khóe môi, "Hiện tại chỉ có một cách, có điều còn phải xem ngươi có bản lĩnh hay không, có dám hay không."

"Mời nương nương chỉ điểm." Ngữ điệu vẫn bằng phẳng, nhưng mắt Tang Chi lóe lên, thu vào đáy mắt nhất cử nhất động của hai người kia. Nếu như nàng không bị hoa mắt, thì chính là nàng vừa nhìn thấy Tĩnh phi nhận lấy cỗ khăn tay mà nàng vừa đưa cho Cẩm Tú dùng để thấm mồ hôi đấy. Động tác tự nhiên, hẳn là chuyện này đã thành thói quen. Nhưng mà, đây chính là không hợp với lẽ thường. Làm gì có chủ tử nào lại dùng đồ nô tỳ đã dùng qua cơ chứ?! Kỳ quái hơn nữa là, ngay cả Cẩm Tú cũng dám đưa khăn tay mình đã dùng qua cho chủ tử, đây là chuyện không thể. Chuyện này nếu xảy ra giữa chủ nhân và gia nô ở gia đình bình thường đã là điều khó hiểu, mà nơi này là thâm cung a, khó mà khiến người ta không giật mình.

Tĩnh phi đương nhiên không biết trong thoáng chốc mà trong đầu Tang Chi lại nảy ra nhiều dòng suy nghĩ như thế, chỉ nói, "Nghĩ cách tới Từ Ninh cung, báo chuyện Hoàng hậu bị giam lỏng cho Thái hậu biết."

"Nhưng nô tỳ không thể vào Từ Ninh cung." Tang Chi hoàn hồn, nghe Tĩnh phi nói không nhịn được mà nhíu mày.

"Bổn cung biết." Tĩnh phi như không vui, "Cho nên mới bảo ngươi nghĩ cách."

Tang Chi câu khóe môi, có chút tức cười, "Vậy Thục Huệ phi..." Nàng vốn muốn nói Thục Huệ phi có thể tới gặp Thái hậu, nhưng lời vừa thoát ra khỏi miệng đã hận mình nhanh miệng thiếu suy nghĩ. Nơi đây, quả thực không thể nào nghĩ cái gì liền nói ra thứ ấy.

Quả nhiên Tĩnh phi đã cười lạnh một tiếng, "Nàng ta? Nàng ta chỉ hận Hoàng hậu không lập tức bị phế." Lại nói, "Cách gì bổn cung đã nói, còn làm thế nào mà thực hiện lại là chuyện của ngươi. Bổn cung mệt rồi, mau về đi."

Tang Chi không nói gì nữa, cung kính mà làm một cái phúc cáo từ Tĩnh phi. Cẩm Tú tiễn Tang Chi ra tới cửa chính điện, vừa đi vừa hời hợt nói một câu, "Hoàng thượng thời gian này sủng hạnh Thục Huệ phi, nếu ngay cả nguyên nhân của chuyện này ngươi còn không biết, vậy cũng nên từ bỏ chuyện nghĩ cách vào Từ Ninh cung đi thôi." Nói xong, cũng vừa hay nàng ra khỏi chính điện, Cẩm Tú nhanh chóng quay vào hầu hạ Tĩnh phi.

Tang Chi ra tới tiền viện, tâm trí vẫn suy tư tới rối thành một đoàn. Đến chính điện của Thừa Càn cung mình cũng không thể bước vào, vậy sao có thể đặt chân vào Từ Ninh cung? Hơn nữa, hiện tại chuyện đến nước này mà Hoàng thái hậu còn không biết, hiển nhiên là trên dưới Từ Ninh cung đều ngậm miệng hết cả rồi. Trừ phi mình xông tới trước mặt Thái hậu trực tiếp nói ra, còn không chỉ sợ rằng khả năng tin tức này tới được tai lão phật gia là không lớn.

Mà lại nói, Hoàng thượng sủng hạnh Thục Huệ phi thì có liên quan gì tới chuyện mình muốn tới Từ Ninh cung? Tang Chi nhất thời không hiểu được ý tứ trong lời nói của Cẩm Tú.

Nàng thay lại y phục cung nữ của Thừa Càn cung, một đường đi về, dòng suy nghĩ cứ đan xen nhau khó tìm ra lối thoát. Ra khỏi Vĩnh Thọ môn, thời điểm nàng đi ngang qua Dực Khôn cung, nàng bỗng nhiên cảm thấy như có vầng sáng lóe lên trước mắt.

Không sớm không muộn, ngay tại lúc này Hoàng thượng lại đặc biệt sủng ái Thục Huệ phi, chẳng lẽ là một đòn tâm lý khiến nàng ta ngậm miệng?!

Nhớ lại ánh mắt ái mộ của Thục Huệ phi dành cho Hoàng đế, suy nghĩ này của Tang Chi lại càng rõ nét, càng chắc chắn hơn. Nơi thâm cung này làm gì có thứ tỷ muội tình thâm tồn tại! Tình cảm nhất thời, lợi dụng trục lợi mới chính là thứ quan hệ bình thường đấy. Đừng nói tới Thục Huệ phi, ngay cả Tĩnh phi cũng chỉ chỉ điểm đôi lời, chứ chẳng hề dùng thân mạo hiểm. Lại nói, dù là cùng xuất thân từ Khoa Nhĩ Thấm bộ, nhưng nơi hậu cung tàn khốc nhường này, vinh nhục khác biệt, ai nấy đều có cho mình một đích riêng, trong mắt chỉ còn tư lợi của bản thân. Lúc này không được chứng kiến màn hậu phi đấu đá gió tanh mưa máu, cũng chẳng qua là bởi vì lúc này Đổng Ngạc phi đang đắc sủng, thế lực quá mạnh, áp đảo hết các cung phi. Mọi người đều biết Hoàng đế đối với Đổng Ngạc thị một lòng một dạ, cố chấp tranh đấu đương nhiên cũng chẳng được gì tốt đẹp. Ngoài Đổng Ngạc phi, ai nấy đều như nhau, trừ Hoàng hậu – chính là người duy nhất đang rơi vào hiểm cảnh lúc này.

Và thế cục hiện tại, Hoàng thượng vừa giam lỏng Hoàng hậu, vừa sủng hạnh Thục Huệ phi, đây chẳng phải là ngay cả Đế vương cũng đang tính kế với cả phi tử hay sao? Vừa khiến Thục Huệ phi im lặng, lại vừa ám chỉ tới cả lục cung.

Chắc hẳn thái độ của Thục Huệ phi đối với việc Hoàng hậu bị giam lỏng cũng sẽ có ảnh hưởng không nhỏ tới thái độ của các phi tần đấy. Bởi vì, rất hiển nhiên, địa vị đang trên đà đắc sủng và cả thái độ của Thục Huệ phi lúc này chính là minh chứng rõ nhất cho ý đồ thực sự của Thuận Trị đế. Nơi hậu cung này chắc chắn không có ai vì một Hoàng hậu bị Đế vương ghét bỏ mà đắc tội người ngồi trên Đế vị. Hơn nữa, há lại có ai không ao ước ngồi lên Phượng vị? Hoàng hậu bị phế rồi, ngôi vị Trung cung cũng sẽ treo trên bầu trời, từ Thường tại tới Hoàng quý phi, có thể nói không ai không có cơ hội. Mà với thế cục hiện tại, trừ Đổng Ngạc phi, người có khả năng lớn nhất không ai khác ngoài Thục Huệ phi.

--- Hết chương 26 ---

Editor lảm nhảm: Nói chơi chớ con nhà tông không giống lông cũng giống cánh hén, cái tính thâm nho của Tra Long (trong NYT) hẳn là di truyền từ Tra Lâm (của TCL) :v Anh tính kế cả phi tử thì phi tử nào tính kế lại anh cho nổi :))) Huệ cũng đang bị lừa tình thôi Huệ ơi, sủng Huệ không phải vì yêu thương Huệ gì đâu, tỉnh đi Huệ TvT  Anh Đế của bộ này ko có dễ bị xỏ mũi, mời quý zị cảnh giác với cả ảnh nữa, ảnh cũng "sân si" thích đấu đá lớm :v

Nói chớ, tui cũng tiếc đoạn duyên của Lâm với Thanh. Mà giờ lụm hint bách hợp Thanh Tú đi đk ời :)))