Trung Cung Lệnh

Chương 8

Một đường đi lo sợ bất an. Tới khi tới trước cửa cung Vĩnh Thọ cung, từ xa xa đã nhìn thấy hai tiểu Thái giám thủ vệ đứng bên ngoài, Tang Chi không khỏi bất giác quay đầu nhìn quanh trái phải, bản thân cũng không nghĩ tới mình lại đang tìm kiếm thân ảnh của Tố Lặc.

Đại khái là Tang Chi cảm thấy mình thiếu nợ nàng ta một câu cảm ơn. Suy cho cùng thì Tố Lặc chính là có ơn cứu mạng nàng. Nhưng đưa mắt nhìn một vòng cũng không thấy có ai tới bên mình ngoài bản thân mình, thậm chí trong lòng Tang Chi lại nổi lên chút cảm giác mất mát. Nàng thu liễm tâm tình, hít vào một hơi sâu mới có thể đè xuống cỗ bất an, mạnh dạn tiến bước đi vào. Hai tên thái giám đã nhận ra nàng, vội vàng cười cười nói nói, "Tang Chi cô nương."

"Hai vị công công hảo." Tang Chi nắm siết chặt miệng chậu than, cười, "Không biết hai vị công công có thể giúp ta chuyện nhỏ này được hay không?"

Hai tên Thái giám kia mang dáng vẻ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, biểu tình ý vị thâm trường rồi lại nhìn nàng nheo mắt cười, "Có việc gì, mời Tang Chi cô nương cứ nói."

Sao Tang Chi lại không hiểu ý tứ của ánh mắt này, liền vô thanh vô sắc đút vào tay hai người kia mấy lượng bạc vụn, "Phiền hai vị giúp ta đưa chậu than này vào nội cung a."

"À..." Hai tên Thái giám chia nhau nắm bạc, có chút bất mãn.

Tang Chi vội vàng nói, "Hai vị công công thứ lỗi cho, ta vừa tới Thừa Càn cung không lâu, tiền tiêu vặt cả tháng cũng chỉ được có năm lượng bạc. Quả thực..." Nàng bày ra bộ dáng ngượng ngùng, "Giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi đấy!"

Hai thái giám kia như vừa tỉnh ngủ, ngơ ngác nhìn lên nàng, "Cái gì vai a?"

Tang Chi ngẩn người, thăm dò hỏi lại, "Giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi?" Mà thấy hai tên kia vẫn đang mờ mịt mông lung, Tang Chi lập tức thảng thốt trong lòng. Không xong rồi! Nàng lại quên mất, thái giám cung nữ trong nội cung đa phần là không biết chữ. Thái giám may ra còn có thể được chủ tử ban ân, đi theo học được mấy chữ, nhưng cung nữ thì có lẽ là nhất định không thể có cơ hội biết chữ đâu! Trừ phi là xuất thân Tú nữ, xuất thân là Tú nữ còn có thể có hiểu biết văn chương. Nhưng Tú nữ bình thường sẽ chẳng trở thành cung nữ bao giờ, mà nếu có làm cung nữ rồi cũng sẽ rất thanh được thăng lên bậc Nữ quan.

Nhưng thói quen nhiều năm của nàng, há lại nói sửa là có thể sửa? Tang Chi muốn toát mồ hôi lạnh, vội vàng cười nói, "Ý ta là ta không có bao nhiều tiền, toàn bộ gia tài gộp lại cũng chỉ đủ mua mảnh vải vá vai mà thôi..."

Nói xong, tự mình cũng cảm thấy ê răng. Mà còn chưa nghe tên tiểu Thái giám đáp lại, Tang Chi đã nghe được một tiếng bật cười phát ra sau lưng mình. Quay đầu nhìn lại, "Tố Lặc!"

Cũng không biết là Tố Lặc từ đâu chạy tới chỗ này. Tang Chi vừa mừng vừa sợ, nhưng lại bắt gặp được ánh mắt của người kia đang chớp động, lại như đang sâu lắng đánh giá mình. Sắc mặt Tang Chi đông lại, nhận ra hẳn là những lời nàng vừa nói đã bị Tố Lặc nghe được ít nhiều.

Lúc này hai tên tiểu Thái giám mới nói, "Trong cung cũng đâu có chỗ cho ngươi mua vải chứ, y phục của ngươi đều là do nội cung phân cho a!"

"Phải, phải phải, đúng là như thế." Tang Chi hết sức khó xử, lại vẫn bày ra bộ dáng điềm đạm tự nhiên, "Vậy phiền hai vị công công giúp đỡ."

Tố Lặc lại đè tay nàng lại, "Bọn họ lại dám rời vị trí hay sao? Ngươi cũng đã đến rồi, không nên làm phiền người khác như thế. Chẳng lẽ sau này mỗi lần ngươi tới đều phải dựa vào bọn hắn?" Không chừa cho Tang Chi có cơ hội phản bác, Tố Lặc đã cầm cổ tay nàng, kéo nàng đi thẳng vào trong, để lại hai tên Thái giám còn đang đứng ngơ ngẩn.

Thời khắc bước vào cánh cổng, cả người Tang Chi đều muốn run lên. Tố Lặc quay sang liếc nhìn nàng một cái, Tang Chi liền chùn bước níu tay người kia lại, ánh mắt cầu khẩn, "Tố Lặc! Ta không dám vào đâu a..."

"Vậy ta để ngươi ở lại đây?" Tố Lặc dừng một chút, "Ngươi không phải sợ, có ta ở đây rồi." Nàng giằng lấy chậu than trên tay Tang Chi, đặt xuống trên mặt đất, lại tiếp lời, "Tới, nói chuyện với ta một lát."

Nghe thiếu nữ đột nhiên nói thế này, trong lòng Tang Chi đột nhiên lại thấy ấm áp. Chưa hoàn hồn nàng đã bị kéo tới sân nhỏ ở tỉnh đình Đông Nam. Mái ngói lưu ly phủ một màu vàng rực, vẻ đẹp này ở chốn đây vẫn chưa bị thời gian bào mòn phá hủy, thời hiện đại không thể so sánh. Bố cục Vĩnh Thọ cung hình chữ "Thiên", tiền viện rộng rãi thường trống trải vắng vẻ, căn bản là vì Tĩnh phi cùng cung nhân Vĩnh Thọ cung hầu như đều ở hậu viện mà thôi. Chậu than đặt trên bậc thang trước viện, Tang Chi có chút không yên lòng.

Tang Chi cứ thi thoảng lại quay đầu nhìn về chậu than, Tố Lặc lại cảm thấy buồn cười, "Lo lắng thì ngươi tới mang lại đây là được rồi." Tang Chi do dự, đang lúc muốn đứng lên tới lấy chậu than, Tố Lặc lại giữ nàng lại, "Nơi này không có ai, ngươi tính đi thật sao?"

"..." Tang Chi bất đắc dĩ, "Tố Lặc, ta tới là để đưa than..."

Thần sắc Tố Lặc như có chút lạnh xuống, ngữ điệu nhàn nhạt, "Giật gấu vá vai, nghèo rớt mùng tơi."

Tang Chi căng thẳng trong lòng, đành cười lên, "A, ngươi có thấy nơi tỉnh đình này quá lạnh lẽo rồi không... " Nàng âm thầm dò xét biểu tình của Tố Lặc, lại thấy Tố Lặc câu khóe môi, ánh mắt mang tia đánh giá thú vị mà nhìn nàng chằm chằm, "Ngươi biết chữ?"

Tang Chi lập tức lắc đầu.

Tố Lặc cũng chẳng muốn hỏi nhiều thêm nữa, nói, "Vĩnh Thọ cung quả thực lạnh lẽo buồn tẻ, nhưng dù lạnh lẽo buồn tẻ nhưng cũng thực thanh tịnh yên tĩnh."

Tang Chi không thực hiểu ý tứ của người kia, cũng không dám nói thêm điều gì. Tố Lặc liếc nhìn nàng một cái, "Tang Chi, hôm nay gặp lại, ta lại thấy ngươi rất an phận a. Lần trước không phải còn ép ta gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ sao?"

"Cái kia..." Tang Chi cắn môi, nhỏ giọng cúi đầu, "Lần trước, thật xin lỗi... còn lần này... từ nay ta không dám nữa!"

Thần sắc Tố Lặc ảm đảm, khí tức cũng nguội lạnh đi, một hồi lâu sau mới nhẹ giọng chậm rãi, "Tại sao không dám?" Ánh mắt chợt lấp lóe, "Tang Chi tỷ tỷ, ta cũng như tỷ tỷ, chúng ta đều là cung nữ, không phải sao?"

Tang Chi cúi đầu, tâm tình lúc này chẳng tránh được trở nên phức tạp. Do dự ngẩng đầu nhìn Tố Lặc, liền bắt được ánh mắt phức tạp của thiếu nữ kia, mà ánh mắt này lại phảng phất ẩn nhẫn cùng chờ mong, tựa hồ như bất kỳ lời nói nào của nàng cũng có thể hủy đi sự tốt đẹp của thiếu nữ này. Tâm tư Tang Chi mềm mại đi, chẳng đành lòng phụ sự chờ mong của người kia, chỉ miễn cưỡng động môi, "Hóa ra là ngươi thực sự nhỏ hơn ta, theo đạo lý ở quê nhà ta thì nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ. Nhưng chỉ sợ ngươi tiến cung sớm hơn ta, vậy thì tiếng tỷ tỷ này ta liền không đảm đương nổi rồi."

"Nếu ta tự nguyện gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, ngươi sợ cái gì mà đảm đương không nổi?" Tố Lặc khẽ thở dài, tiếng thở dài nhẹ đến khó nhận ra, rồi lại nổi lên hứng thú, "Quê nhà của ngươi ở đâu? Nơi đó có những quy tắc thế nào?"

"Quê nhà của ta à..." Tang Chi bất giác nhìn lên bầu trời, "Quê nhà của ta ở rất xa nơi này, quy tắc nơi đó cũng đều là những quy tắc rất tốt. Có điều, ta chẳng thể trở về được nữa."

Tố Lặc không khỏi trầm mặc, "Ít nhất cũng có thể đợi tới ngày được rời khỏi nơi đây, vẫn còn có hy vọng đấy thôi." Nhưng bản thân mình, cả đời này chẳng thể tiếp tục hy vọng nữa rồi.

Tang Chi nhìn nàng, nhẹ giọng, "Hy vọng thì thế nào, hiện tại cũng chỉ có thể tiến về phía trước, chẳng thể quay đầu nhìn lại." Huống chi, hẳn là nàng chẳng còn hy vọng có thể quay về nữa. Tố Lặc lại ngẩng đầu nhìn lên, "Tang Chi, ngươi còn có người thân nào không?"

"Ta là đứa con duy nhất." Tang Chi có chút ủ rũ, không hiểu tại sao trước mặt Tố Lặc, nàng lại có thể phần nào cởi bỏ lớp ngụy trang. Nàng biết rõ, bản thân Tố Lặc cũng đang đeo một lớp mặt nạ thật dày, che đi bí mật của mình. Đúng thật vậy, ai ai cũng đều có bí mật, mà có bí mật thì ắt phải che đậy. Nhưng nếu hai người các nàng chia sẻ chút bí mật cho nhau, cùng nhau giữ vài điều ít ỏi, có phải sẽ dễ chịu hơn hay không đây? Nàng quay lại nhìn Tố Lặc, "Còn ngươi? Quê nhà của ngươi ở đâu?"

"Ta?" Tố Lặc ngẩn người một khắc, ánh mắt bất chợt trở nên linh động sáng rỡ, "Nhà của ta là Khoa... là ở trên thảo nguyên. Thảo nguyên, ngươi biết không?"

Tang Chi thấy người kia lại có thể vui vẻ như thế, tâm tình cũng thả lỏng thoái mái hơn chút ít, "Đương nhiên biết a. Biết rất rõ, trước kia ta từng qua nơi đó rồi."

"Ngươi từng qua rồi sao?" Tố Lặc nhanh miệng hỏi lại, rồi thần sắc lại mang theo lưu luyến, "Khi còn ở thảo nguyên, công phu cưỡi ngựa của ta cũng tính là hơn người đấy!"

"Thật sao?" Tang Chi mở to mắt, kinh ngạc quan sát từ trên xuống dưới người đối diện, "Thực là ta không nhìn ra, dáng dấp nhỏ con như vậy cũng có thể cưỡi ngựa?!"

Tố Lặc phật ý không vui, "Đương nhiên!"

"Ngươi tiến cung lúc nào vậy?"

"Năm đó... năm ta mười ba tuổi. Phải, ta ở trong cung bốn năm rồi. Còn ngươi?"

"Quả nhiên ngươi nhập cung trước ta. Ta à..." Tang Chi chớp chớp mắt, "Thực ra chuyện này có chút lạ lùng, sợ ngươi sẽ không tin đâu."

Tố Lặc ngạc nhiên, "Ngươi nói xem."

"Ta nghe người khác nói ta đã nhập cung hai năm rồi, hình như là vừa tròn mười bảy tuổi liền được chọn để nhập cung. Nhưng kỳ lạ chính là lần đó ta lâm bạo bệnh, sốt cao đến hỏng đầu, trí nhớ cũng bị tổn thương, cho nên chỉ nhớ rõ được những chuyện trong nửa năm nay nữa thôi."

Tố Lặc quả nhiên có chút hồ nghi, "Sốt cao đến hỏng đầu?"

Tang Chi gật đầu.

"Trong nhà có ai dạy ngươi đọc sách sao?" Tố Lặc lại cười lên, nụ cười đẹp đẽ, nhưng cười mà lại như chẳng phải cười, "Sốt hỏng đầu, vẫn nhớ được chữ nghĩa?"

Tang Chi chẳng nghĩ tới người kia vẫn cứ loanh quanh ở vấn đề này, suy tư lát mới trả lời, "Là ta học được một chút từ người ngoài, hiện tại cũng miễn cưỡng nhận được vài mặt chữ mà thôi." Rồi hỏi lại, "Mà mười ba tuổi ngươi đã nhập cung, vậy không lẽ trước đó ngươi chưa được mười ba tuổi đã biết cưỡi ngựa?"

Tố Lặc có chút đắc ý, "Người ở quê hương ta, vừa chào đời đã biết ngồi trên lưng ngựa!"

"Thật lợi hại..." Tang Chi cảm thán tự đáy lòng.

Tố Lắc cười, nụ cười thuần khiết của sự vui vẻ. Mi mắt cong cong, khí tức đoan trang lạnh nhạt vốn thường thấy trên dung nhan nàng lúc này lại bị khuất lấp sau vẻ hoạt bát tinh anh của lúm đồng tiền, làm nổi lên vẻ dí dỏm mà kiêu ngạo.

Tang Chi cảm nhận khí tức thanh xuân này, than một câu, "Ngươi năm nay mới mười bảy a, ta đã... mười chín rồi." Tố Lặc, quả thực tuổi trẻ này mang dáng vẻ tươi đẹp động lòng người, còn hương vị thanh thuần kiêu hãnh, lại bị phủ bởi một tầng khí chất lãnh diễm đoan trang. Tang Chi đưa tay quàng lấy người nàng, đầu khẽ dựa lên vai, cười khẽ, "Đúng vậy, ngươi nên gọi ta một tiếng tỷ tỷ đi nha."

Thân thể Tố Lặc cứng ngắc như bị đóng băng, ánh mắt nhìn xuống Tang Chi mang theo tia chế nhạo. Nàng hừ lạnh một tiếng, nhưng lại chẳng giãy giụa ra.

Hai người ở tiền viện Vĩnh Thọ cung vắng vẻ không một bóng người này mà tán gẫu, bất tri bất giác mặt trời đã xuống núi. Tang Chi thở dài, "Thời gian qua cùng ngươi rất vui, nhưng muộn rồi, ta phải trở về..."

Nụ cười trên khuôn mặt Tố Lặc như phai nhạt đi, "Thừa Càn cung phải không?"

"Tố Lặc, cười một cái đi!" Tang Chi áp tay lên má nàng, "Ngươi cười lên nhìn thực rất đẹp, biết không?"

Tố Lặc hơi nhíu mày, mà khóe môi lại khẽ cong, "Tang Chi, ngươi quả thực không hề giống cung nữ."

Tang Chi thu liễm lại nụ cười, ánh mắt thâm trầm nhìn thẳng vào mắt người kia, "Ngươi cũng không giống."

Tố Lặc chăm chăm nhìn Tang Chi, tựa hồ muốn nhìn sâu vào nàng. Cả hai nhìn nhau cười cười, nụ cười gần xa thật giả, nhưng chẳng nói thêm một lời. Nơi hồng tường cung cấm này có quá nhiều bí mật, có quá nhiều thân phận, có quá nhiều những giả tạo hoài nghi. Ít nhất, ngay tại lúc này, giữa hai người các nàng không hề có khúc mắc. Hai người các nàng có thể mang đến niềm vui cho đối phương, mà ở nơi thâm cung không có chút hy vọng này, có thể tìm được một người mà bản thân có thể không phải khoác một lớp ngụy trang lên mà đối đãi, điều này đã là quá đỗi may mắn rồi.

Không quản thân phận cùng địa vị, tại thời điểm này, Tố Lặc là người bạn duy nhất của Tang Chi.

Nhưng đối với Bát Nhĩ Tề Cát Đặc Tố Lặc mà nói, Tang Chi có thể được gọi bằng hai chữ 'bằng hữu" hay không đây? Chẳng qua nàng đã... quá cô đơn tịch mịch rồi.

--- Hết chương 8 ---

Editor lảm nhảm: Sắc thái tính cách và nội tâm của Tố Tố rất thú vị, mà cái này phải từ từ mới rõ được. Hiện tại thì cứ ngồi cắn hạt dưa nhìn Tang Tang ngây thơ tưởng bở đi đã :)))

Ai đã xem Như Ý truyện thì tui khuyên là nên lấy hình Ba Lâm Mi Nhược - Dĩnh phi ra nhìn, tui cho rằng là hình tượng của Tố Lặc khá giống Mi Nhược, thiếu nữ gốc Mông Cổ :v