Trung Cung Lệnh

Chương 7-1

Không phải nàng ngất đi, chẳng qua là ý thức hỗn loạn, đầu óc không tỉnh táo mà thôi. Trong mông lung, nàng cảm thấy mình đã bị đưa về Trữ Tú cung, còn người bên cạnh nàng hẳn là Lục Oanh. Có điều khi tỉnh lại, nàng lại nhận ra trong nội cung Trữ Tú cung lại chỉ có một mình nàng.

Tang Chi áp tay lên trán, đã bớt nóng rồi. Trữ Tú cung rộng lớn như vậy chỉ còn lại vài cung nữ đang lau chùi quét dọn phía bên ngoài, rồi còn có vài người đang ngồi may vá y phục. Nàng ngồi dậy rót chén nước, đang muốn đưa lên miệng đã thấy Đồng Nhi phi tới nhanh như cơn gió, "Tang Chi!"

Tay Tang Chi khẽ run lên, nước trong chén sóng sánh thiếu chút nữa tràn ra ngoài. Nàng quan sát Đồng Nhi, lập tức cảm thấy thái độ của người kia đối với mình đã đột ngột thay đổi, thập phần thân thiết lo lắng, "Tang Chi, ngươi tỉnh rồi! Muốn uống nước phải không, để ta lấy nước cho ngươi a!"

Nói xong liền đoạt lấy chén nước trên tay Tang Chi, "Nước lạnh rồi, để ta rót chén khác cho ngươi", rồi nhanh nhẹn đổ nước trong chén đi, rót một chén khác.

Tang Chi dở khóc dở cười. Nàng vừa mới rót nước ra xong sao có thể nguội chứ? Đồng Nhi bỗng nhiên ân cầm như thế lại khiến cho Tang Chi thực rất khó xử lại không quen.

"Đồng Nhi, ngươi có chuyện gì sao?"

Đồng Nhi cười đến vô cùng thân mật, "Chăm sóc ngươi chính là chuyện của ta a." Chẳng đợi Tang Chi đáp lời, Đồng Nhi lại tự nói, "Hoàng quý phi nương nương quả thật đúng là tâm địa Bồ Tát, Tang Chi a, ngươi không biết vận khí của ngươi tốt đến mức nào đâu! Vậy mà Hoàng quý phi nương nương lại tự mình truyền Thái y cho ngươi, ôi... ngươi nói xem, lần đổ bệnh này của ngươi thực quá đáng giá rồi!"

Đồng Nhi vẫn tiếp tục lải nhải, "Bất quá ngươi cứ yên tâm, Thái y nói ngươi khí yếu hóa hỏa nên nóng trong người, uống hai thang thuốc là ổn rồi" Rồi nàng kéo kéo tay Tang Chi, "Tang Chi a, ngươi xem, ta đối với ngươi tốt như vậy, sau này nếu có ngày ngươi được nương nương trọng dụng, nhất định phải nhớ rõ ta nha."

Nghe nhiều như vậy, Tang Chi biết rõ câu cuối cùng này mới là điều Đồng Nhi thật sự muốn nói. Đại khái nàng cũng đã hiểu rõ sự tình rồi. Lòng người dễ đổi, quen thói theo đóm ăn tàn, cung nữ hay thái giám cũng đều như thế mà thôi. Tang Chi âm thầm than thở, tầng lớp này đã bị nô tính ăn quá sâu vào trong tư tưởng rồi, cũng khó trách, cung nữ thái giám đều nhập cung rất sớm, lại còn là nhiều thế hệ xuất thân từ Bao y, cho nên ở đời luôn dùng con mắt tiểu nhược mà nhìn sự việc, cũng chỉ thấy được cái lợi trước mắt mà thôi.

Dù sao cũng chỉ là cung nữ, Tang Chi khó có thể tĩnh dưỡng quá lâu. Được nghỉ ngơi một ngày, hôm sau lại phải làm việc như thường. Tuy rằng thái độ của Đồng Nhi đối với nàng đã rất tốt rồi, nhưng vốn chẳng ai ngờ Tang Chi lại được loại đãi ngộ chính Hoàng quý phi nương nương gọi ngự y cho, vậy nên cung nữ đầu lĩnh đương nhiên sẽ ghen ghét nàng. Bọn họ trừng mắt mà nhìn nàng, thấp giọng cười nhạo, "Chẳng qua là chủ tử nổi hứng để mắt tới nàng ta một lần mà thôi, có gì đặc biệt hơn người chứ? Còn không phải là một tiện tì không biết xấu hổ hay sao? Ta nói cho ngươi biết, hết thảy đều là do thiện tâm của Hoàng quý phi nương nương mà thôi, chứ nàng ta đâu có loại bản lĩnh như thế!"

Tang Chi chẳng để tâm, có thấy cũng làm như không thấy. Đồng Nhi lại chẳng dám đắc tội với Đầu lĩnh, dần dần cũng trở nên xa cách với Tang Chi. Đã lâu không thấy Quý phi nương nương đãi ngộ Tang Chi có gì đặc biệt hơn người, những cung nữ vốn có đôi phần kính sợ nàng cũng đã dần quên đi chuyện cũ. Nàng là cung nữ cuối cùng vào Thừa Càn cung, luận lai lịch luận vai vế đều là thấp kém nhất, bị "tiền bối" làm khó cũng là điều khó tránh khỏi.

Nháy mắt, Tang Chi đã ở Thừa Càn cung được hơn một tháng. Mùa đông đã tới, gió bấc quẩn quanh, thời tiết càng ngày càng lạnh. Suốt thời gian này Tang Chi cũng chưa từng thấy Lục Oanh, khiến cho nàng cảm thấy việc Lục Oanh cũng đang hầu hạ ở Thừa Càn cung mà nàng biết cũng chỉ là ngộ nhận của nàng mà thôi. Tang Chi vốn chỉ cầu có thể sống an ổn là được rồi, nhưng ở nơi mà ngay cả cung nữ cũng tranh đấu đến thê thảm này thì vậy cũng là khó khăn. May mắn, người khác chẳng để mắt đến một tiểu cung nữ thấp kém như nàng, cho nên dù là nàng có bị người khác khi dễ chèn ép, nhưng cũng chưa từng bị cuốn vào xung đột gắt gắt nào.

Tang Chi thu liễm quan sát, cảm thấy thời cơ sắp đến với nàng rồi. Nàng bình tĩnh chịu đựng suốt một tháng ấm ức, chính là để thăm dò tính nết của những cung nữ này, cũng là phần nào nắm trong tay nhược điểm của các nàng. Biết người biết ta mới có thể bách chiến bách thắng. Người mới đến, đương nhiệt không thể tùy ý xử sự. Nhưng bây giờ không giống trước nữa, nàng không tự động gây chuyện, nhưng cũng sẽ tuyệt đối không để người khác bắt nạt. Hơn một tháng này khiến cho nàng nhận ra những cung nữ này đều chỉ tùy tiện theo ý mình, tuyệt chẳng hề dụng tâm kết giao cùng người khác. Đây cũng có nghĩa là, thực ra chẳng có bè phái thực sự nào ở nơi này hết. Thay vì củng cố quan hệ với những người khác, những cung nữ này lại một mình một quân mà thôi. Điểm này lại vô cùng có lợi với Tang Chi nàng, bởi vì nàng hiểu được, ở nơi này sẽ luôn có người bị chèn ép, mà khi người đó bị khi dễ, sẽ chẳng có ai nhúng tay giúp đỡ. "Bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh", lúc này có thể phát huy tác dụng một cách triệt để rồi.

Hoàng quý phi nương nương một tay chấp chưởng chuyện Hậu cung, tháng này trời đã sang đông, đã hạ lệnh phân phát than sưởi cho các cung. Trong nội cung không cho đốt củi, phòng hỏa hoạn. Tất cả các cung đều là dùng than, mà lại nghiêm cấm một mình nhóm lửa. Giường của Tang Chi ở sát cửa sổ, nhìn ra đã thấy Đồng Nhi mang chậu than đen đi tới, vừa vào đã vênh mặt hất hàm, "Tang Chi, ngươi mau đưa chỗ than đen này đến Vĩnh Thọ cung."

Cũng đúng lúc, Tang Chi đang chờ đợi thời khắc này. Công phu "nâng cao giẫm thấp" của Đồng Nhi cùng lề thói theo đóm ăn tàn quả thực đã được tôi luyện đến trình độ rất cao, không khác là bao với những cung nữ kia. Tang Chi cười lạnh, phẩy phẩy khăn lau, "Ta đến Thừa Càn cung đã bao lâu rồi?"

"Ai quan tâm ngươi đã đến bao lâu, mau đi đưa than!" Đồng Nhi tức giận, ngũ quan nhăn nhó.

Tang Chi lại chẳng đổi sắc mặt, một đường trực tiếp đi đến trước mặt người kia, bàn tay đã đỡ vào đáy chậu lại dùng sức đẩy một phát, Đồng Nhi chẳng ngờ nàng lại ra tay như thế, kinh hô một tiếng rồi liền ngã nhào trên đất, than đen trong chậu cũng theo đó mà đổ cả trên đất, trên người.

"Ngươi..." Đồng Nhi hoảng hồn, rồi sau đó là nổi giận đùng đùng, "Tang Chi, ngươi dám đẩy ta!"

Tang Chi khẽ nâng cằm "Là chính ngươi không cẩn thận, tự mình té ngã đấy chứ?"

"Nói càn!" Đồng Nhi đứng lên, vung tay muốn tát Tang Chi, nhưng nàng lại như đã biết trước, lùi lại một bước lách người né qua.

"Các ngươi đang làm chuyện gì thế a!" Cung nữ đầu lĩnh đã tới, nàng liếc qua Tang Chi, rồi lại nhìn đến Đồng Nhi, "Đồng Nhi, Tang Chi, các ngươi làm thế này còn ra thể thống gì nữa!"

Đồng Nhi như hét lên, "Tỷ tỷ, Tang Chi đẩy ta!"

"Có ai nhìn thấy không?" Tang Chi hờ hững đứng đó, "Là nàng ta tự mình té ngã."

Đồng Nhi lập tức phát giận muốn tiến tới liều chết. Tang Chi lúc này chẳng né tránh nữa, nàng vốn là khiến Đồng Nhi giận đến khó kìm chế để lôi kéo sự chú ý của đám cung nữ ngoài kia, đúng như dự đoán, cả chục con mắt đang hướng đến Đồng Nhi, lúc này đang phát cuồng. Tang Chi ném khăn lau xuống đất, đứng tại chỗ nhìn Đồng Nhi đang gấp gáp bước tới đây, rồi khi người kia vừa lại gần mình, nàng nhanh như chớp vung tay lên, "Ba!" một tiếng, cái tát như trời giáng đã cực kỳ vừa vặn rơi trên sườn mặt Đồng Nhi.

Đồng Nhi bị đánh đến bất ngờ, quá bất ngờ mà khựng lại, bối rối.

Một đám cung nữ cũng đã sợ ngây người.

Mà Tang Chi vẫn bình tĩnh đứng đó không động, "Tất cả mọi người đều nhìn thấy là nàng tự động thủ trước, muốn chạy tới đây liều mạng với ta" Nàng lẫm liệt mà nói, chốc lát chẳng còn nhìn ra được bộ dáng trầm mặc luôn lặng lẽ của nàng trong suốt hơn một tháng nay.

Xưa nay các cung nữ đều là bắt nạt kẻ yếu, lại sợ hãi kẻ mạnh, như lúc này đây, ngay cả cung nữ đầu lĩnh cũng không khỏi có chút e sợ. Nàng ta mặc dù là đầu lĩnh, địa vị có cao hơn, nhưng xét ra thì bất quá cũng chẳng có phẩm cấp, chẳng qua chỉ là nô tài hạ đẳng mà thôi.

Tang Chi lại nói, "Chúng ta đều là cung nữ, đều như nhau, mỗi người làm tốt việc của mình, đừng lạm quyền mà sai khiến người khác. Ta không so đo cùng các người, cũng không có nghĩa ta để cho người khác lên mặt coi thường. Tang Chi ta chẳng tự nhận là thiện nam tín nữ gì, nhưng mà a, tốt hơn vẫn là nên nước sông không phạm nước giếng, bằng không, ta cũng không sợ chết đâu", nói xong lại nhặt lên khăn lau mình vừa ném trên đất, ung dung không biểu tình tiếp tục lau cửa sổ.

Đồng Nhi lúc này mới lấy lại tinh thần, còn muốn lao tới, mà Tang Chi lại đột nhiên quay đầu nhìn lại, ánh mắt lạnh lùng mang theo uy hϊếp quét qua nàng một cái. Ánh mắt kia sắc bén mà âm trầm, dọa cho nàng khựng lại. Nàng sững sờ đứng tại chỗ, cứ như vậy ôm mặt thút thít, quên mất những ánh mắt đang từ ngoài nhìn vào.

Cung nữ đầu lĩnh nhận thấy tình thế không ổn, cũng chưa dám lên tiếng. Nơi này mà có chuyện rắc rối truyền ra ngoài, tất cả mọi người sẽ đều phải chịu phạt. Vì vậy nên nàng lạnh giọng quát, " Đồng Nhi, ta nói ngươi đi đưa than, ngươi lại lề mề gây chuyện làm cái gì! Chớ quên quy tắc Trữ Tú cung, làm trễ nải mệnh lệnh, cái mạng ngươi có đảm đương nổi hay không!"

Đồng Nhi bị mắng một trận, mà than đen còn vừa đổ lên người, y phục đã lấm lem hết rồi, ngay cả lòng bàn tay cũng bẩn. Đã vậy còn bị đánh, dấu năm ngón tay trên má còn chưa biết mất, lúc này còn bị mắng, vậy mà bản thân lại chẳng dám phản kháng. Quy tắc của Trữ Tú cung, không được có tiếng khóc, tiếng khóc ở nơi đây chính là điềm xấu. Nàng cố nén tiếng thút thít, khúm núm thu dọn than đen rơi vãi trên mặt đất.

--- Còn tiếp ---

Editor lảm nhảm: Tóm tắt chương, đừng tưởng Tang im là vì Tang hiền :v Chọc đến Tang là Tang cho đi nhặt than luôn chớ đừng đùa TvT