"Từ Kỳ chị là đồ vô tâm" nói rồi Tiểu Dao lao nhanh ra khỏi nhà bỏ lại Từ Kỳ phía sau với gương mặt vô cảm.
Cô và nàng lại cãi nhau nữa rồi, từ khi cả hai kết hôn thì có lẽ tình cảm đã dần phai mờ dần, nghĩ cũng đúng mà nhỉ, lúc mới yêu thì tình cảm nồng sâu nhưng khi về chung một nhà rồi thì tình cảm mờ nhạt dần, ai mà không thế. Nàng rời đi cô cũng không quan tâm mà đi vào phòng ngủ nằm xuống chiếc giường êm ấm, cảm giác này là cảm giác cô thèm khát nhất, cô là chủ tịch của một công ty, công việc đương nhiên là gấp đôi người bình thường về nhà còn phải chăm sóc cho mèo con kia thì sao mà không mệt cơ chứ.
Cô vừa nằm vừa suy nghĩ lại những việc cô đã làm, cả hai cũng kết hôn được 2 năm rồi, tuổi thì chỉ mới qua 27, một cái tuổi được gọi là xung sức nhất trong cuộc đời của một con người, mấy năm qua cô chỉ mãi cuốn vào vòng xoáy của công việc mà quên đi gia đình mình, quên đi những yêu thương cô nhất. Nàng là người mà cô đã chọn để yêu nhưng tại sao bây giờ cô lại bỏ nàng lại phía sau để chạy theo danh vọng vài tiền tài cơ chứ? Hạnh phúc đối với cô rất quý giá nhưng cô lại lạnh nhạt với nó, tại sao chứ? Cô suy nghĩ rất nhiều.
Bỗng điện thoại cô vang lên tiếng nhạc, cô mở điện thoại lên xem thì phát hiện hôm nay là ngày sinh nhật của nàng, đúng rồi! Từ Kỳ cô đã quên mất ngày sinh nhật của Tiểu Dao bé nhỏ, ánh mắt cô đượm buồn, thì ra từ trước đến giờ cô đã bị đồng tiền che mờ con mắt, nó lấy đi thời gian của cô, bây giờ nó lại muốn lấy đi hạnh phúc mà cô khó khăn lắm mới có được. Cô đứng dậy lao nhanh ra khỏi nhà, cô không quan tâm trời bên ngoài lạnh như thế nào mà chỉ quan tâm nàng bây giờ đang ở đâu.
Từ Kỳ chỉ mặc mỗi áo sơ mi với quần tây thì làm sao mà có thể chống chọi lại cái lạnh của tự nhiên, gương mặt cô dần biến sắc từ hồng hào trở thành trắng bệch, hai mắt cô trĩu nặng, bước chân cô nặng dần và rồi cô ngã khụy xuống, mọi thứ xung quanh cô bây giờ chỉ có một màu đen bí hiểm.
Cô giật mình tĩnh lại, cô đang ở nhà ư? Tại sao cô lại ở nhà? Cô bước xuống giường và đi ra phòng bếp, là nàng, Tiểu Dao! là Tiểu Dao. Cô chạy đến ôm chầm lấy nàng, bị cô ôm như vậy nàng liền lên tiếng:
"Mau buông em ra"
"Tôi xin lỗi" Từ Kỳ vừa nói vừa bày ra đôi mắt cún con -.- ủa lộn đôi mắt buồn bã :)))
"Chị biết lỗi của mình rồi sao?" Tiểu Dao hỏi
"Tôi xin lỗi, xin lỗi vì thời gian qua đã bỏ bê em, xin lỗi vì đã tham mê tiền tài mà bỏ qua người mà tôi yêu thương, xin lỗi vì đã quên đi ngày sinh nhật của em, tôi biết lỗi rồi, em đừng rời bỏ tôi có được không? Tôi sẽ thay đổi, tôi hứa!" Cô vừa nói vừa nhìn nàng, cô phải cố gắng lắm mới không để mình phải khóc, phải cố gắng lắm mới bật ra được những lời xin lỗi thật lòng mà trước đây cô đã không thể nói.
"...Chị hứa chứ..." Nàng im lặng ngước nhìn cô.
"Tôi hứa, tôi hứa, tôi sẽ không vứt bỏ hạnh phúc đáng giá cả cuộc đời của tôi chỉ để đổi lấy những thời gian sống vùi đầu vào công việc và ngủ trên đống tiền sắc nhọn lấy đi cuộc sống tự do của một con người, tiền nếu mất đi có thể lấy lại được nhưng em thì không" Từ Kỳ càng ôm chặt cô hơn, cô sợ, sợ sẽ vụt mất nàng, sợ khi bỏ tay ra nàng sẽ rời bỏ cô, cô sợ lắm.
"Này, chị ôm em chặt quá đấy" Nàng khó khăn gỡ tay cô ra.
"A, tôi xin lỗi"
"Được rồi, nếu chuyện này còn tái diễn thì chúng ta trực tiếp Ly Hôn" Nàng nói rất kiên quyết vì hơn ai hết nàng là người đau đớn nhất.
"Sẽ không bao giờ, mạng sống của tôi thuộc về em, Chúc Mừng Sinh Nhật Em, Tiểu Dao và Tôi Yêu Em" nói rồi cả hai cùng trao nhau những nụ hôn thật ấm áp.
- Đừng mãi chạy theo những danh lợi phía trước mà quên đi sức khỏe của bản thân mình, đời người ngắn ngủi lắm hãy trân quý nó khi còn có thể chứ đừng dùng tiền để mua hạnh phúc (vì nó chỉ là giả dối mà thôi) đừng dùng thời gian để vùi đầu vào công việc mà quên đi những người luôn dõi theo bạn và yêu thương bạn bằng cả trái tim của họ. Bạn đừng đau khổ khi tiền mình không có vì bạn có thể kiếm nó được nhưng hạnh phúc bạn bỏ qua thì sẽ không kiếm lại được.