Ngoài trời từng hạt mưa cứ từ từ mà rơi xuống nền đất lạnh lẽo tạo thành một bức tranh mang vẻ đẹp buồn bã, cô quạnh. Nó giống như đang khóc cho một cuộc tình bất hạnh, đầy bi thương.
Nàng nằm trong căn phòng tối mịt không có một ánh đèn nào thắp sáng mà lặng lẽ nghe tiếng mưa rơi ngoài kia và khóc nất lên thành tiếng đầy bi thương. Tôi chỉ lẳng lặng nhìn nàng qua khe hở ở cửa phòng, nhìn nàng khóc tôi thật sự đau lòng, cứ mỗi một giọt nước mắt của nàng rơi xuống nó lại giống như một vết dao cắt sâu vào tim tôi. Nàng mang lòng yêu thương một người nhưng người ấy lại nỡ phụ tình nàng làm sao mà tôi có thể không tức cơ chứ, tôi căm phẩn những kẻ làm tổn thương nàng, căm phẩn nhưng kẻ làm nàng phải khóc. Nhưng tôi có quyền gì đây, một kẻ đơn phương như tôi thì có quyền gì mà bảo vệ nàng khỏi những kè đó đây, tôi yêu nàng đến nổi chỉ muốn trao cả trái tim mình cho nàng mà không cần nàng đền đáp bất cứ thứ gì.
Bất chợt nàng quay đầu nhìn về phía tôi, hai mắt nàng đã bắt đầu sưng lên vì khóc nhưng nó vẫn không ảnh hưởng gì tới khuôn mặt tuyệt mĩ của nàng. Nàng cất tiếng gọi tôi.
- “Sau cậu không vào đây mà lại đứng ở đó”.
- “Ừm, vậy tôi xin phép vào”. Tôi cất tiếng trả lời nàng và đẩy cửa bước vào phòng.
Thấy tôi bước vào, nàng liền ngồi dậy. Tôi thấy vậy chầm chậm đưa tay lên mặt nàng dùng ngón tay cái lau đi những giọt nước mắt ấy, nàng thấy tôi làm vậy cũng không nói gì mà để tôi tự tiện lâu đi nước mắt thấy vậy tôi vội rụt tay lại.
- “Tôi xin lỗi”. Tôi vội vàng nói.
- “À không sao đâu”. Nàng vừa cười vừa nói với tôi.
Sau đó nàng cầm lấy tay như một niềm an uổi đối với nàng, tay nàng rất mềm và ấm trái ngược với tay tôi. Nàng khẽ nói.
- “Cậu biết không, hắn ta đã bỏ tớ rồi”.
- “Tôi biết chứ, hắn ta trả đáng để cậu phải khóc vì hắn”. Tôi càu nhàu với nàng.
- “Nhưng tớ là yêu hắn ta thật lòng nhưng hắn lại.....”. Nàng ngẹn ngào như muốn khóc nữa.
- “Vậy tôi hỏi cậu, nếu không có hắn ta cậu sẽ làm gì, yêu một người khác, dừng cuộc sống của mình tại giây phút này hay quyết tâm có được hắn cậu nói thử tôi nghe nào”. Tôi hỏi nàng.
- “Tớ......tớ.... không biết”. Nàng ấp úng trả lời tôi.
- “Vậy....tôi có cơ hội chứ”. Tôi cố gắng thổ lộ với nàng, tim tôi lúc này có cảm giác như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực vậy.
- “Cậu.....”. Nàng sững sờ nhìn tôi, nàng không ngờ rằng tôi có tình cảm với nàng.
Tôi thấy vậy liền gấp gáp cuối đầu mình nhìn xuống nền nhà lạnh lẽo, tôi không dám đối diện với đôi mắt ấy, nàng cứ thế mà nhìn tôi mà không nói nên lời nào, không biết thời gian trôi qua bao lâu nhưng tôi chỉ biết rằng thời gian cứ thế mà chầm chậm trôi qua, 1 phút, 2 phút rồi lại 3 phút. Nàng cuối cùng cũng nói ra một câu làm tim tôi như tan thành trăm mảnh. Nàng nói.
- “Tớ....xin lỗi, tớ không thể thích cậu được”.
- “Vì sao chứ, vì tôi là nữ đúng không”. Tôi hỏi nàng nhưng khóe mắt tôi đã cay cay.
- “Không phải, tớ không quan trọng cậu là nam hay nữ nhưng người tớ yêu là hắn ta, mãi mãi vẫn là hắn ta, cho dù hắn ta có làm tớ đau đến trăm nghìn lần đi nữa thì tớ cũng trót trao đi trái tim mình cho hắn mất rồi”. Nàng vừa nói vừa khóc.
Nghe tới đây con tim tôi đau đến cùng cực, tay tôi quơ lấy ly nước bên cạnh mà bóp nát nó, từng giọt máu tanh cứ thế mà nhỏ giọt xuống nền nhà lành lạnh, mặc cho tay tôi có chảy máu cỡ nào, nó cáo đau cỡ nào cũng không thể đau bằng trái tim tôi. Tôi cất giọng nói.
- “Cho dù hắn ta đã bỏ cậu cậu vẫn bằn lòng à, tại sao chứ, hắn là người đã làm tổn thương cậu vậy thì tại sao cậu lại còn yêu hắn ta chứ, hắn xứng đáng với tình yêu của cậu sao, cậu cho tôi một cơ hội được chứ, tôi sẽ bảo vệ cậu, sẽ luôn yêu thương và chăm sóc cho cậu, tôi sẽ không bao giờ bỏ mặt cậu giống như hắn, được chứ”. Tôi ngẹn ngào thành tiếng. Tay tôi giữ chặt lấy tay nàng khiến nàng phải nhăn mặt vì đau.
- “Tớ xin lỗi, tớ không thể”. Nàng quay mặt sang chỗ khác vừa nói vùa khóc.
- “Vây thì tương lai được chứ, nếu sau này cậu không yêu ai cả thì tôi còn có cơ hội chứ”. Tôi hỏi nàng bằng giọng trầm thấp.
- “Tớ đã nói rồi, người tớ yêu là hắn không phải là cậu, tớ chấp nhận hắn làm tớ tổn thương”. Nàng nói với tôi bằng giọng rất kiên quyết.
Tim tôi tan nát thật rồi, vì sao cậu có thể làm tim tôi đau đến như vậy chứ, nó đau từng cơn khiến tôi quằn quại chống chọi lại nó, cậu là người mà tôi yêu thương nhưng cậu cũng là người làm tôi tổn thương nhất, tôi phải làm gì đây, ghét cậu hay yêu cậu.
- “Tớ xin lỗi cậu”. Nàng cất tiếng xin lỗi tôi.
- “Xin lỗi sao? Nó có ích gì với tôi chứ, khi cậu nói ra câu cậu yêu hắn ta thì tim tôi đã vỡ vụn mất rồi, cậu xin lỗi có ích với tôi sao, nó hàn gắn lại những vụn vỡ đó dược sao”. Nước mắt tôi bất chợt rơi xuống, tôi cố nén lại những giọt nước ấy nhưng nó cứ thế mà nhiều hơn.
- “Tớ.....”. Nàng im lặng nhìn tôi khóc.
- “Được rồi, chuyện hôm nay cậu cứ xem như chưa có chuyện gì xảy ra đi, xin lỗi vì đã làm phiền”. Nói rồi tôi quay mặt bước ra khỏi phòng nàng.
Tôi trở về phòng mình mà ngồi thụp xuống đất òa khóc thật to như một đứa trẻ, kiếp này tôi và nàng có duyên gặp nhau, có duyên làm bạn với nhau nhưng tại sao lại không có duyên đến được với nhau cơ chứ. Tại Sao?
Meow: Mẫu này là tui ngẫu hứng viết nên, không hiểu sao lúc đó tâm trạng dạt dào nên nghĩ ra toàn mấy mẫu ngược :)))), mà đọc lại thì tui thấy mình viết thật là khó hiểu, cụt ngũn, dở, văn tự không hay thế nhỉ.