Đại Cung

Chương 2

Mười lăm tháng tám, tuyệt đối là một ngày đặc biệt, đối với tất cả dân chúng của Vương triều Đại Dĩnh mà nói, đây không chỉ là ngày đoàn tụ cùng gia đình, mà còn là ngày lập vị trọng đại. Hôm nay, ai cũng có lý do để chúc tụng, ai cũng có thể chúc tụng, cho dù là tử tù cũng thế, bởi vì ngày lập vị thái tử trọng đại, Hoàng đế đại ân xá thiên hạ, miễn thuế một năm.

Bá tánh đối với việc người lãnh đạo sau này của họ là nữ nhân, cũng không quá mẫn cảm, bởi vì đối với họ mà nói, việc của hoàng thất là quá xa vời, quan trọng nhất là lo những việc xung quanh bản thân, chẳng hạn như việc lo bữa cơm manh áo, miễn thuế một năm quan trọng hơn so với Trường Sở công chúa nhiều a. Miễn thuế một năm, nó có nghĩa là, năm nay có thêm càng nhiều lương thực, so với năm rồi sẽ sung túc hơn một chút. Thế nên việc lập vị chỉ là chuyện trà dư phạn hậu, tuyệt đối không phải là việc mà họ chú trọng.

Ví dụ như đối với Cung Đại Nữu bảy tuổi mà nói, chính là thế này, nàng không quan tâm về sự tình này, bởi vì sự tình này không thể ăn như cơm. Cung Đại Nữu quan tâm bệnh tình của mẫu thân là hơn, có thể tìm được miếng cơm cho đệ đệ và muội muội hay không. Nhưng ngày hôm nay đối với Cung Đại Nữu lại là một ngày vô cùng may mắn, vì hôm nay, mọi người đều vui vẻ, trước tiên là tên đại địa chủ keo kiệt, đột nhiên phát gạo miễn phí Cung Đại Nữu đã lĩnh được đến ba cân gạo, vì nàng lĩnh đến ba lần, thế này thì đệ đệ và muội muội mấy ngày sắp tới có thể no bụng rồi. Sau đó, bà Trương mập bình thường có thái độ cực tệ với Cung Đại Nữu, hôm nay đột nhiên cười với nàng, tuy là khi cười lộ hết những cái răng vàng ố, so với thường ngày không cười càng khó coi, nhưng mụ cho Cung Đại Nữu thêm năm đồng bản, vì con trai mụ trong đại lao đã được thả ra. Và còn nữa là, Trương đại phu luôn xa cách đối với Cung Đại Nữu, đột nhiên miễn phí tặng thuốc cho nàng, bộ dạng như đăm chiêu suy nghĩ, ánh mắt đối với nàng thường ngày có vẻ khác. Nhưng Cung Đại Nữu bé bỏng vì quá vui mừng, không hề quan sát kĩ, nếu không, nàng sẽ phát hiện rằng, trong ánh mắt đó là sự thương hại.

Hôm nay quả là một ngày không tồi, vốn dĩ nàng đối với việc lập vị không có cảm giác gì, bỗng dưng lại cảm thấy, kì thật vị nữ thái tử ấy cũng không tệ, nếu ngày ngày đều may mắn như thế, ngày ngày lập cũng không vấn đề gì. Do đó, nàng đối với nữ thái tử thoáng qua có chút quan tâm, nàng ấy là Trường Sở công chúa, hình như gọi là Nguyên Mẫn, tên nàng so với mình nghe hay hơn.

Cung Đại Nữu luôn cảm thấy, mẫu thân nàng so với những người xung quanh đều bất đồng, bất đồng chỗ nào, nàng còn quá nhỏ để diễn tả được, nhưng rõ ràng là không giống. Ví dụ, mẫu thân nàng rất xinh đẹp, cho dù là luôn bị ốm, nhưng vẫn xinh đẹp như thế, nếu như khuôn mặt không quá trắng thì tốt rồi. Và còn một điểm nữa là mẫu thân nàng biết chữ, ở nơi này rất hiếm người biết chữ, hơn nữa đôi khi lại nói một vài điều mà nàng có chút hiểu, có chút không.

Nàng không thích tên của mình, nhưng mẫu thân nàng nói, là do cha nàng đặt, mẫu thân cảm thấy rất tốt, bình phàm như thế thì tốt. Nương sau đó cũng đã nói, nếu thật sự không thích, ngày nào đó gặp được một người lợi hại nào đấy, hãy để người đó đổi một cái tên tốt cho.

Với Cung Đại Nữu vừa mới bảy tuổi, định nghĩa một người lợi hại như thế nào, nàng vẫn không biết. Thế nên, nàng vẫn chưa gặp được người lợi hại đó, thế nên cái tên Cung Đại Nữu vẫn luôn theo nàng.

Lại nói, nếu như Cung Đại Nữu không biết chữ, nàng vĩnh viễn sẽ không kháng nghị cái tên của mình, dù có gọi là Cung Tiểu Cẩu cũng không vấn đề, nhưng tại cái nơi nghèo đói, không có bấy nhiêu người biết chữ này, mẫu thân nàng cư nhiên lại biết chữ. Nương luôn bị ốm đã liệt giường mấy năm rồi, trong thời gian dài như thế, cho dù là thánh nhân cũng buồn chán đến phát hoảng, thế nên nương đã dạy nàng sơ sơ một ít. Không rõ vì sao, nương luôn cố chấp muốn Cung Đại Nữu bình bình phàm phàm, nên không để Đại Nữu học quá nhiều. Nói ra cũng thật kì lạ, vô tâm sáp liễu liễu thành âm *, Cung Đại Nữu lại có khả năng thiên phú về đọc sách, viết chữ, học cực kì nhanh, nhưng có nhanh cũng vô ích, dù nàng muốn học, mẫu thân nàng về sau cũng không chịu dạy nàng, một khi Cung Đại Nữu hiếu học, mẫu thân nàng lại vô cùng suy yếu. Cung Đại Nữu là một đứa trẻ hiếu thảo, vậy nên sau đôi lần, nàng cũng không dám hiếu học nữa.

Kể ra thì, Cung Đại Nữu cảm thấy cha nàng có vẻ bình thường, một người có thân hình vạm vỡ và rất cao lớn, luôn thích ôm nàng, chòm râu trên mặt cứ thế cọ vào mặt nàng khiến nàng rất khó chịu. Việc mà nàng khó chấp nhận nhất đó là, cha nàng rất thích tung nàng lên cao, sức lực ông rất lớn nên tung nàng lên rất cao, khiến cho gan nàng cũng đã bị dọa nát, vạn nhất cha không chụp được nàng, nàng tuyệt đối sẽ trở thành cái bánh thịt, giống như trứng gà rơi xuống đất, nát bấy ra, nghĩ đến cũng khiến nàng dựng lông a. Dù là bây giờ, hay là sau này đi chăng nữa, nàng vẫn luôn sợ độ cao, đối với việc trên tuyệt nhiên có quan hệ trực tiếp, và còn một di chứng nữa, là nàng đối với những người cao tráng, vừa có cảm giác thân thiết, lại có cảm giác hoảng hốt cực độ.

Cha nàng là một thợ săn, ở nơi này đa số thợ săn đều như thế, từ nhỏ đã sống trong một đám người khỏe mạnh bất kể là nam hay nữ, thế nên nàng cảm thấy, bệnh trạng của mẫu thân nàng cỏ vẻ như không bình thường.

Không may, vào năm ngoái, người cha cường tráng của nàng, lại mất trong một trật lở tuyết, nàng luôn cho rằng, mẫu thân nàng chắc chắn sẽ mất trước cha nàng, cha nhất định sống thọ trăm tuổi cơ, giống như cụ trưởng thôn vậy, nhưng sự thật đã chứng minh, thế sự vô tuyệt đối. Cha đã mất trước nương, mất trong một tình cảnh không tài nào đoán trước được, rõ ràng trong nhóm thợ săn ấy, không ai cường tráng hơn ông, rõ ràng ông đã nói, nhất định sẽ mang đầu hổ về cho nàng xem. Nàng đã biết, ông sẽ khoác lác thôi, ông sẽ lừa nàng mà.

Cung Đại Nữu không phải là một người hay khóc, từ nhỏ nàng đã rất ít khi khóc, nhưng cái hôm ấy, nàng đã khóc loạn cả lên, nàng không biết làm thế nào để có thể giải tỏa cái cảm giác tắc nghẽn trong tim, nàng không biết phải làm gì. Cái cảm xúc đau thương đó, ở cái tuổi nàng không thể nào lý giải được. Trong cuộc đời ngắn ngủi của nàng, đã phải gánh vác sự đau xót của trách nhiệm nặng nề.

Cung Đại Nữu là một người lạc quan, vả lại nàng vẫn còn là trẻ con, cho dù nàng bắt đầu trưởng thành, nhưng cuộc sống vẫn đang tiếp diễn, nàng vẫn còn mẫu thân để chiếu cố, vẫn còn đệ đệ muội muội để chiếu cố. Với cả sau khi cha mất, tất cả trách nhiệm sinh hoạt đều đè lên vai nàng, nàng không dư dả thời gian để đau buồn.

Cung Đại Nữu lại một lần nữa hiểu được, mẫu thân nàng đối với tất cả những người xung quanh không giống nhau. Trong khi Cung Đại Nữu khóc dở sống dở chết, mẫu thân chỉ thở dài, tựa hồ chỉ là đáng tiếc, không phải bi thương. Trong tim Đại Nữu vĩnh viễn khác một vết sẹo, không sâu không nông, không khắc cốt ghi tâm, cũng không mơ hồ quên mất.

Cung Đại Nữu rất bất hạnh, vì cuộc sống rất khó khắn. Cung Đại Nữu cảm thấy bản thân thật may mắn, vì thường có người giúp đỡ, mặc dù có một số người trước giờ chưa hề giúp, Lộ Hổ thúc thúc ở lân cận sau khi đi săn, thường cho nhà nàng một hai miếng thịt ế. Nhưng nàng không biết rằng, lần lở tuyết ấy, người đáng ra sẽ chết chính là Lộ Hổ. Sau đó người trông thôn luôn cho việc nàng làm, như giặt giũ hay là những việc lặt vặt khác, tuy rằng ngày qua cực khổ, nhưng căn bản thì vẫn có thể sống.

Cung Đại Nữu chưa bao giờ oán trách qua, vì nàng cảm thấy tự bản thân nàng có thể khắc pục được những khó khăn đó, nàng vẫn luôn lạc quan, nhưng, cuộc đời luôn tàn khóc.

Sau khi về nhà, Đại Nữu phi thường thuần thục nấu cơm nấu thuốc, đây là việc làm bắt buộc hàng ngày của nàng, nàng mang chén thuốc đến cạnh giường mẫu thân. Hôm nay khí sắc của nương không tệ, khuôn mặt trắng bệch thường ngày, hôm nay lại có chút hồng hào, không biết có phải vì trăng đêm nay sáng một cách đặc biệt, dưới ánh trăng rọi xuống, nương so với thường ngày lại khác biệt, dường như xinh đẹp hơn phần. Nhiều năm sau, khi nàng nhớ đến khoảnh khắc này, nàng mới có thể dùng từ chính xác nhất để hình dung, là yêu nghiệt quỷ dị.

"Đại Nữu, mới bảy tuổi a!" Sau khi uống xong thuốc, nữ nhân đột nhiên cảm khái nói, bản thân luôn vô trách nhiệm thế này, đứa trẻ mới bảy tuổi, nhưng lại không có hạnh phúc của đáng có của một đứa bảy tuổi. Lúc bảy tuổi đang làm gì, nàng cũng không nhớ rõ, hình như là đang hưởng thụ vô hạn sủng ái, bản thân luôn không biết tiếc phúc. Kẻ ích kỉ như ta đây, thế mà lại sinh ra một đứa nữ nhi tốt, đời này trời đối đãi với ta thật không tệ.

"Đúng! Nhị tử bốn tuổi, tiểu muội ba tuổi!" Đại Nữu nghĩ rằng nương không biết tuổi của đệ đệ và muội muội, dù sao thì những năm nay, nương rất ít quan tâm họ, thời gian hôn mê của nương quá dài mà.

"Thế à? Đã lớn thế rồi cơ!" Nữ nhân thờ dài một tiếng nhe nhẹ.

"Ân, người khác đều nói, nhị tử và tiểu muội trông rất giống nương, sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp." Cung Đại Nữu cao hứng nói, hiếm khi nương nguyện ý cùng ta chuyện trò những việc này.

"Xinh đẹp thì được gì, như Đại Nữu thề này thì tốt, bình phàm thì tốt!" Nói cũng thấy kì quái, rõ ràng đều là ta sinh ra, đối với hai đứa khác lại cảm thấy thiếu phần ôn nhu, cho dù hai đứa đó lại trông giống mình hơn.

"Nương nói tốt thì nhất định là tốt." Nương nói thì chắc chắn không sai.

Nương nói lâu như thế, không suyển, cũng không ho, nếu ngày nào cũng giống hôm nay thì tốt rồi, Đại Nữu vui mừng nghĩ. Không để Đại Nữu vui mừng xong, nữ nhân bắt đầu ho, khuôn mặt trở nên đỏ hơn, đôi mày chau chặt, trông vô cùng đau khổ.

"Nương, người cảm thấy khó chịu thì nằm xuống nghỉ ngơi đi!" Đại Nữu nhẹ nhàng vỗ về lưng của nữ nhân, động tác phi thường thuần thục.

"Nằm đủ lâu rồi... Đủ rồi..." Không nói e rằng sau không còn cơ hội nói, thân thể của bản thân, bản thân tự biết, thân thể cảm thấy phi thường mệt, nếu như ngủ rồi, sợ rằng không bao giờ tỉnh nũa. "Đại Nữu có sợ không?"

"Sợ gì cơ?" Đại Nữu khuôn mặt tràn đầy vẻ khó hiểu.

"Đại Nữu, phải chiếu cố đệ đệ muội muội, Đại Nữu vẫn còn phải chịu nhiều khổ đấy, không sợ à?" Nữ nhân thương tiếc nhìn cô bé, việc này đối với cô không công bằng chút nào.

"Đại Nữu không sợ!" Đại Nữu kiên định nói.

"Một mình cũng không sợ à?"

"Không sợ!" Đại Nữu lại tuyên bố thêm lần nữa, hi vọng nương không nghĩ nàng là một người nhát gan.

"Không sợ, không sợ thì tốt..." Thanh âm của nữ nhân phi thường nhỏ, nhỏ đến mức như đang thì thầm một mình. Và rồi thân thể của nữ nhân dường như đã đến cực hạn, nàng chầm chậm nhắm mắt, và không còn nói gì nữa.

Đại Nữu bé bỏng có lẽ vẫn chưa biết sợ hãi là như thế nào.