Phế Hậu (Quyển Thượng)

Chương 3

Nguyên văn lời nói của Lý Quân Hạo là, ngày sau nếu có thể đại bàng giương cánh, tất sẽ cưới Tiêu Cửu Thành làm vợ. Lúc đó Lý Quân Hạo vẫn là con thứ không được sủng ái ở phủ Ngô Vương, còn phụ thân Tiêu Truyền của Tiêu Cửu Thành vốn là danh sĩ, được Ngô Vương tôn làm lão sư cho thế tử đồng thời dạy kèm cho các vị công tử khác trong nhà. Bởi vì thời gian làm lão sư không dài chỉ có ba tháng nên người ngoài cũng không rõ sự tình, chỉ biết là khách quý trong phủ ở thời gian này. Về phía Tiêu Truyền, y cảm thấy tam công tử Ngô Vương Lý Quân Hạo, mặc dù không được bên trên che chở nhưng cơ bản vẫn có thành tựu, hơn nữa cũng môn đăng hộ đối, cứ thế cho phép hai bên qua lại.

Lúc đó Tiêu Cửu Thành cũng có mặt, nàng cho rằng mình mới có mười ba tuổi, nếu lập gia đình hãy còn quá sớm, liền trả lời với Lý Quân Hạo: "Thế sự khó liệu, nếu ngày sau ý định của công tử vẫn chưa thay đổi thì hãy quyết định cũng không muộn."

Nữ tử mười ba mười bốn tuổi đính hôn vốn là chuyện thường tình, nhưng Tiêu Cửu Thành lại không muốn kết hôn quá sớm. Nàng cảm thấy hôn ước của Độc Cô Thiên Nhã còn chưa định nên bản ý muốn chờ Độc Cô Thiên Nhã kết hôn trước. Sau khi ra quyết định, nàng rất tò mò muốn biết dạng nam tử như thế nào mới xứng với một Độc Cô Thiên Nhã tự cao tự đại. Nàng muốn phu quân ngày sau của mình cũng phải sánh ngang cùng phu quân của Độc Cô Thiên Nhã mới được. Loại tâm tình muốn so sánh với Độc Cô Thiên Nhã này, cũng không biết bắt đầu từ đâu mà có.

Lần đầu tiên Lý Quân Hạo gặp gỡ Tiêu Cửu Thành, lúc đó tuy nàng mới bảy tuổi nhưng đã có nét tao nhã trầm tĩnh, không hề giống như những cô gái bằng tuổi khác, lại có vẻ gì đó tương tự với mẹ mình. Từ đó hắn rất chờ mong và lưu ý đến ngày Tiêu Cửu Thành sẽ trưởng thành, càng chú ý cô gái này hắn lại càng yêu thích, dần dần nảy sinh ý nghĩ muốn lấy nàng làm vợ. Mãi đến khi Tiêu Cửu Thành mười ba tuổi, trổ mã vô cùng xinh xắn, hoàn toàn có thể hình dung dáng vẻ ngày sau sẽ thế nào. Điều này đã hoàn toàn thỏa mãn mọi mộng tưởng về thê tử trong lòng Lý Quân Hạo, đẹp người đẹp nết, thông tuệ, văn nhã trầm tĩnh. Thế nhưng Lý Quân Hạo năm đó chỉ mới mười bảy tuổi, hơn nữa chỉ là con thứ, chưa lập công danh, nếu muốn nhờ phụ thân qua Tiêu phủ lập hôn ước ắt hẳn sẽ thất bại. Vì thế hắn định một khi công thành danh toại, đến cưới Tiêu Cửu Thành cũng không muộn. Có điều trước tiên vẫn nên biểu lộ một số tâm ý, chiếu theo sự yêu thích của ân sư đối với mình, nếu ngày sau vì Tiêu Cửu Thành chọn rễ, đương nhiên sẽ ưu tiên cân nhắc đến mình.

Đột nhiên nói đến Lý Quân Hạo làm cho Tiêu Cửu Thành hơi kinh ngạc, Độc Cô Thiên Nhã năm nay mười bảy tuổi, cũng chính vào độ tuổi sẵn sàng kết hôn. Thật không biết Thiên Nhã thích loại nam tử như thế nào, nhưng ắt hẳn phải là một người oai hùng bất phàm.

Độc Cô Thiên Nhã nghe vậy, thầm nghĩ quả nhiên như mình suy đoán, hai người này vốn có tình xưa. Lý Quân Hạo che giấu thật tốt, nếu không thì làm sao mình lại đồng ý gả cho một người đã có người khác trong lòng. Nghĩ đến đây, trong mắt Độc Cô Thiên Nhã lóe lên một tia hàn quang, từ đầu đến cuối Lý Quân Hạo hoàn toàn là lợi dụng nàng. Sự thù hận giống như thủy triều ập tới nhưng Độc Cô Thiên Nhã không thể không áp chế hận ý trong lòng.

Bắt được hàn quang trong mắt Độc Cô Thiên Nhã, Tiêu Cửu Thành khẽ rùng mình, nàng không biết bản thân đã làm gì chọc cho Thiên Nhã không vui nhưng thật sự Thiên Nhã của hiện tại làm nàng có cảm giác rất không giống nhau, dường như càng có khí thế, càng khó đến gần hơn trước. Phải biết rằng, Độc Cô Thiên Nhã bình thường đã có loại khí thế khiến người ta không thể xem nhẹ.

"Thiên Nhã tỷ tỷ cũng biết Ngô vương thế tử sao?" Tiêu Cửu Thành thử dò xét.

"Không quen." Giọng nói Độc Cô Thiên Nhã lạnh nhạt, trực tiếp phủ nhận. Trên thực tế, ngoại trừ đời trước, quả thật đời này nàng vẫn chưa từng gặp Lý Quân Hạo.

Tiêu Cửu Thành đối với biểu hiện của nàng rất hoài nghi, không quen biết thì sao tự nhiên hỏi đến Ngô Vương thế tử Lý Quân Hạo làm gì. Chưa kể Lý Quân Hạo cũng chỉ mới được lập lên làm thế tử chỉ từ cuối năm ngoái, sau khi trưởng tử của Ngô Vương bệnh nặng qua đời, tính đến thời điểm này cũng chỉ qua vài tháng. Sau khi Lý Quân Hạo lên làm thế tử, rất khiêm tốn và biết điều, làm sao người bình thường có thể biết đến Lý Quân Hạo, con thứ của Ngô Vương mà trước kia không hề được sủng ái. Chưa kể Độc Cô Thiên Nhã chỉ là một cô nương trong chốn khuê phòng. Cho dù là mình, cũng chỉ không lâu trước đây mới có cơ hội biết được.

Nếu nói hai nhà nhận biết nhau từ trước thì lại càng không hợp lý, bởi vì Độc Cô gia và Ngô Vương phủ chẳng có việc gì để liên hệ với nhau. Phải biết rằng Độc Cô gia nắm một phần ba binh quyền, hoàng thượng lại kiêng kỵ phiên vương và quyền thần có giao du thân thiết, hơn nữa Độc Cô gia xưa nay chỉ biết lo thân mình, mặc dù có thường xuyên thăm hỏi Tiêu phủ nhưng mối quan hệ vẫn rất hời hợt. Cho nên nếu nói Thiên Nhã quen biết Lý Quân Hạo, Tiêu Cửu Thành cảm thấy rất kỳ quái.

"Ngươi đang nghĩ gì vậy?" Độc Cô Thiên Nhã thấy Tiêu Cửu Thành im lặng, dường như đang suy nghĩ gì đó. Trải qua chuyện kiếp trước, Độc Cô Thiên Nhã biết Tiêu Cửu Thành vốn không đơn giản như biểu hiện bên ngoài, nàng cũng không dám coi thường Tiêu Cửu Thành. Môt nữ nhân từng ẩn sâu trong chốn hậu cung, vậy mà sau khi Lý Quân Hạo chết lại có thể đứng sau nhϊếp chính sạch sẽ gọn gàng, sắp xếp mọi việc triều chính ổn thỏa, một nữ nhân như thế làm sao sẽ là một nữ nhân đơn giản?

"Ta chỉ đang nghĩ, nếu Thiên Nhã tỷ tỷ không quen biết Ngô Vương thế tử, sao lại biết Ngô Vương thế tử là Lý Quân Hạo?" Tiêu Cửu Thành hiếu kỳ hỏi lên suy nghĩ trong lòng.

"Ngô Vương thế tử bệnh nặng qua đời, tân thế tử được sắc lập tất nhiên phải thông qua bệ hạ, được liệt vào gia phả hoàng thất, nếu có tâm tự nhiên sẽ biết." Độc Cô Thiên Nhã lập tức bổ cứu sơ hở của mình.

"Thì ra Thiên Nhã tỷ tỷ tuy là nữ nhân nhưng rất để tâm đến việc triều đình, Cửu Thành vô cùng bất ngờ." Tiêu Cửu Thành cảm giác mình đối với Thiên Nhã vẫn tính là quan tâm, đối với Thiên Nhã xem như hiểu rõ tính cách của nàng, nhưng hóa ra bây giờ mới biết Độc Cô gia đối với các thế lực trong triều cũng giống như Tiêu gia, tìm hiểu rất rõ ràng rành mạch. Vốn tổ phụ đã có tổ huấn, trong gia quy đề cập phàm là nam nhi Tiêu gia xuất thế làm quan, bắt buộc phải ghi nhớ toàn bộ họ hàng liên quan đến hoàng thân quốc thích, phân bố của các thành viên liên quan trong gia đình đại thế tộc và quan viên, tính cách sở thích, quan hệ người thân.. để đến lúc giao thiệp với bọn họ còn biết cách tùy cơ ứng biết. Nàng là thân nữ nhi lẽ ra không cần nhớ những mối quan hệ này, chỉ cần nhớ đại khái là được. Nhưng vì bản tính đã nhìn qua thì sẽ nhớ, đã nhớ thì phải hiểu rõ cho bằng được nên từ khi theo các huynh trưởng học tập, những mối quan hệ rắc rối phức tạp trong triều nàng đều nhớ rõ.

Có điều nàng không nghĩ đến, Độc Cô Thiên Nhã đối với phương diện này cũng có hứng thú, chẳng hiểu vì sao trong lòng Tiêu Cửu Thành lại xuất hiện cảm giác hài lòng không tên, giống như nàng được biết một mặt không ai biết của Độc Cô Thiên Nhã vậy. Quả nhiên Độc Cô Thiên Nhã không giống nữ tử bình thường khác. Hơn nữa đối với quan niệm của Tiêu Cửu Thành, nàng không cho rằng một nữ tử hứng thú với việc triều đình lại là một cô nương chỉ biết đến việc trong nhà.

Nhìn thấy trong mắt Tiêu Cửu Thành có vẻ kính phục làm cho Độc Cô Thiên Nhã hơi lúng túng, đây chỉ là nàng thuận miệng nói dối, tuy nàng quan tâm đến các thế lực trong triều nhưng cũng chỉ là mới bắt đầu gần đây thôi.

"Vì phụ thân đôi khi có thuận miệng nhắc đến nên ta mới biết, ta đối với việc trong triều không hề có hứng thú." Kiếp trước, đích thực Độc Cô Thiên Nhã không hề để tâm gì đến triều đình, nàng cảm thấy Độc cô gia nhà mình chỉ cần nắm chặt binh quyền, thêm vào công lao kiến quốc đương nhiên không ai dám đối với Độc Cô gia có ý gì khác. Về sau mới thấy bản thân mình thật ngu xuẩn biết bao nhiêu, các thế lực trong triều không biết từ khi nào đã bắt đầu nổi dậy, các tướng lĩnh từng là của Độc Cô gia đều bị Lý Quân Hạo lôi kéo, thế lực của hắn cứ thế ngủ đông chờ đợi thời cơ để đánh gục Độc Cô gia. Kiếp này, nếu nàng còn không để tâm thì thật uổng công sống lại.

Chỉ là Độc Cô Thiên Nhã không thích Tiêu Cửu Thành quá chú ý đến nàng, kiếp trước nàng không hề phòng bị Tiêu Cửu Thành, hiện giờ phát hiện nữ nhân này, nếu không phòng bị thì không được. Hơn nữa giờ nàng mới biết Tiêu Cửu Thành mỗi khi nhìn mình luôn có mấy phần săm xoi tìm tòi ra vẻ đắc ý, làm cho Độc Cô Thiên Nhã rất phiền chán. Nàng không biết chắc có phải kiếp trước Tiêu Cửu Thành cũng giống như vậy không, nếu là phải thì thật quá đáng ghét. Cứ nghĩ đến kiếp trước của mình thường xuyên bị Tiêu Cửu Thành soi mói, trong tâm cảm giác vô cùng không thoải mái.