Nữ Vương X Nữ Vương

Chương 18: Cảnh tượng máu me

Edit: girl_sms

Beta: Chưa rảnh beta, ai thấy sai đâu hú lên 1 tiếng :)))

Ách? Đầu óc trong nháy mắt như bị sấm sét đánh trúng, Kỉ Nhạc Huyên biến sắc, phút chốc rời khỏi bờ môi của Giang Diệc Hàm.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng kêu kinh ngạc

"Âu my gót ! Các ngươi......"

Kỉ Nhạc Huyên liếc mắt về phía cửa thoáng nhìn, lại nhìn thấy Silvia đang trố mắt, phía sau lại rất ồn ào náo nhiệt, nàng ta nhanh chóng xua tay đuổi hết quần chúng hiếu kì ngoài cửa, miệng rống to như sợ không ai nghe

"Cảnh tượng bên trong quá mức máu me, người không đủ sức chiến đấu mau mau lui ra."

Nói xong liền "Oành" một cái, đóng sầm lại cửa ra vào.

Nghe được câu kia "Bên trong quá mức máu me", khóe miệng Kỉ Nhạc Huyên không khỏi run rẩy, nơi nào nơi nào máu me , đơn giản là có chút hương diễm thôi mà, chẳng lẽ nàng ta sợ người khác tiến vào nhìn thấy trường hợp này sẽ phun máu vì gato sao? Silvia, ngươi nghĩ cũng thật sâu xa......

Kỉ Nhạc Huyên còn đang ngưỡng mộ Silvia có suy nghĩ sâu xa lo xa thì bên cạnh lại đột nhiên truyền giọng nói như sấm đánh ngang tai

"Má ơi ! Ta còn ở đây mà các ngươi cư nhiên chơi trò hôn nồng nhiệt ! Thật là, các tiểu thư, chú ý thu liễm chút đi !"

Kỉ Nhạc Huyên lại lần nữa có cảm giác như bị sấm sét đánh trúng, nàng hướng về phía Silvia, nhíu mày lại, sau đó lại kɧıêυ ҡɧí©ɧ nâng hai má Giang Diệc Hàm lên, khuynh thân hôn xuống. Chỉ là lần này, nàng không giống lúc trước mềm nhẹ cẩn thận, lần này hôn mang theo một ít thô bạo, hàm răng trắng bóng chạm vào cánh hoa ấm áp, lại có chút âm ngoan cắn lên.

Đầu lưỡi đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, Kỉ Nhạc Huyên nhíu mi, cảm thấy chính mình hình như đã bị phục kích , định trốn ngay, lại không ngờ nhanh chóng bị một vật thể mềm mại kɧıêυ ҡɧí©ɧ, vật thể đó như một con tiểu xà giao triền với đầu lưỡi của nàng .

Dần dần, tâm tình của Kỉ Nhạc Huyên cũng bắt đầu thả lỏng, nàng cũng dùng đầu lưỡi mềm mại của mình triền miên với đầu lưỡi kia, ngay tại lúc nàng trầm luân rơi vào sự thoải mái cùng hưởng thụ thì cái lưỡi linh hoạt kia cư nhiên lui trở về, ngay sau đó

"Phật !"

Đầu lưỡi lại lần nữa truyền đến mùi máu tươi, có chút rát, lại còn mang theo vài phần quen thuộc, đó chính là máu của nàng. Mới vừa rồi, Giang Diệc Hàm cư nhiên rút khỏi miệng của nàng sau đó còn dám dùng răng nanh hung hăng cắn nàng.

Đầu lưỡi đau đớn kí©ɧ ŧɧí©ɧ máu nóng trong người Kỉ Nhạc Huyên, nàng bắt đầu bùng cháy

"Nè ! ngươi làm gì mà cắn ta? Có biết hay không, lưỡi này mà có thương tích, ăn cơm sẽ không thoải mái !"

Giang Diệc Hàm người đối diện đang trợn mắt oán trách mình ~ Kỉ Nhạc Huyên, sắc mặt lại như trước thập phần bình thản

"Đáp lễ thôi. Hơn nữa ngươi hẳn là nên giảm béo."

"Ách?"

Kỉ Nhạc Huyên nghe xong, đầu tiên là có chút kinh ngạc, sau đó lại phát giác Giang Diệc Hàm nói những lời này rõ ràng đang trêu chọc nàng, ngại nàng mập mà.

Hơi bất mãn cắn môi dưới, trên mặt Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên hiện ra một nụ cười đầy gian tà, nàng nghĩ nếu lúc này mình ngồi ở trên đùi người kia, vậy không phải nàng ta sẽ rất mệt sao. Nghĩ như vậy, nàng liền lập tức hành động.

Tay ngọc từ đầu gối một đường hướng lên trên sờ soạng, Kỉ tiểu quỷ hiện tại cảm thấy thực may mắn, Giang Diệc Hàm hôm nay có vẻ là vừa chụp xong quảng cáo, cho nên mặc váy, vì vậy nàng cũng dễ dàng từ đầu gối lẻn vào bên trong sờ mó lung tung.

Này một đường thông suốt, xúc cảm trơn mềm, Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy tâm tình rất tốt, nàng rất muốn lại lần nữa tiến thêm một bước, tiến vào bộ vị tư mật kia. Nhưng lúc này nàng đột nhiên phát giác cánh tay đã bị ai đó hung hăng nhéo mạnh, lực đạo cũng rất nặng, đúng là so với đầu lưỡi vừa rồi còn thấy đau đớn hơn vài phần.

Kỉ Nhạc Huyên biết, đây là hành động phá vỡ khung cảnh của Giang Diệc Hàm. Bất đắc dĩ bĩu môi, nàng có chút chán nản đưa tay ra, cũng tùy theo để lên một bên đùi Giang nữ vương.

Giang Diệc Hàm nhìn bộ dạng không tận hứng của tiểu quỷ nhà mình, trong lòng tuy là rất thích, nhưng trên mặt lại vẫn lãnh đạm hờ hững

"Chơi chưa đủ ha?"

Kỉ Nhạc Huyên nghe được những lời này, nháy mắt liền tỉnh táo, nàng mừng rỡ nhìn Giang Diệc Hàm, thì lại thấy đôi môi mọng đỏ khẽ mở, nói ra hai chữ khiến nàng thất vọng

"Đứng lên."

"Hừm."

Kỉ Nhạc Huyên cười lạnh, nàng biết Giang Diệc Hàm bị mình ngồi lên có chút khó chịu, bất quá, nàng bây giờ còn không muốn bỏ qua dễ dàng, mới vừa rồi còn sờ chưa tận hứng, hiện tại có phải hay không nên làm chút gì đó để bù đắp cho bản thân.

Nghĩ như vậy, Kỉ Nhạc Huyên lại đem tầm mắt phóng tới trước ngực Giang Diệc Hàm, nàng rất muốn cắn xuống nơi này một cái, nhưng đột nhiên phát giác Silvia còn đang làm bóng đèn ở đây. Tuy rằng nàng không xem Silvia là người ngoài, nhưng mấy việc kí©ɧ ŧìиɧ này vẫn không thích hợp làm khi có khán giả đứng xem à.

Suy nghĩ sâu xa xong, Kỉ Nhạc Huyên quyết định buông tha ý nghĩ tà ác này, nàng đột nhiên dùng tốc độ ánh sáng, vưon đầu lưỡi còn đang dính máu của mình liếʍ lên hai má Giang Diệc Hàm, sau đó nhanh chóng rút trở về. Nàng chẳng qua là muốn điểm một chút hoa máu lên mặt Giang Diệc Hàm, nhưng lại quên mất Giang Diệc Hàm chưa tẩy trang. Hương vị của loại phấn kìa không được tốt lắm, nàng rất muốn "Phi" một ngụm đem nó phun ra, nhưng lại sợ Giang Diệc Hàm còn ở trong này, nàng phải bảo trì hình tượng thục nữ văn minh ưu nhã, mặc dù ở trong lòng Giang Diệc Hàm, nàng cũng chưa bao giờ có hình tượng này.

Trong miệng còn có vị phấn trang điểm kia, Kỉ Nhạc Huyên nhìn khuôn mặt Giang Diệc Hàm mang theo một đường huyết sắc, bỗng nhiên mím môi cười cười, rồi đột nhiên đứng dậy khỏi đùi Giang Diệc Hàm, ngay sau đó chạy ra cửa, một tay mở cửa, một tay đẩy Silvia đang ngây người qua một bên, xông ra ngoài.

"Oành" một tiếng, cửa lại lần nữa khép lại.

Silvia nhìn cánh cửa vô tội, lại nhìn người đang ngồi ở ghế, trên mặt mang theo một đường huyết sắc đỏ sẫm ~ Giang Diệc Hàm, bỗng nhiên giật mình chớp chớp con ngươi, mới vừa rồi mình chỉ nói đùa một câu thôi, thế nhưng trở thành sự thật sao? Cảnh tượng này thật đúng là có chút máu me, bất quá không sao cả, cũng may sức chiến đấu của nàng rất mạnh, chút việc nhỏ này vẫn không xi nhê à.

Đi mau đến trước mặt Giang Diệc Hàm,Silvia nhìn người kia đang nhìn lên gương sờ sờ lên khuôn mặt dính máu của chính mình, bỗng nhiên cảm thấy thật hưng trí

"A, Diệc Hàm, mấy chuyện hai người các ngươi mới làm vừa rồi không thể cho thiếu nhi xem à."

Giang Diệc Hàm không thèm liếc "bóng đèn", chỉ duỗi tay sờ lên đôi môi bị cắn, nơi đó vẫn còn cảm giác đau đớn, nàng không khỏi túc nhíu mi, tiểu quỷ kia không biết đối với diễn viên chuyên nghiệp mà nói thì mặt rất quan trọng sao?

"Oa, Diệc Hàm, môi của ngươi đều sưng đỏ rồi. Ân, nhìn qua ta cũng muốn ăn, giống như miếng lạp xườn vậy đó."

Đang không vui vẻ gì, bên tai lại truyền đến tiếng cười trêu tức của Silvia. Đối với diễn viên dựa vào khuôn mặt để có cơm mà nói, châm chọc tướng mạo của mình, là điều kiêng kị nhất, bởi vậy mặc dù Giang Diệc Hàm là người băng lãnh nhưng nghe câu này cũng rất bất mãn .

Một ánh mắt sắc lạnh bắn tới, người bên cạnh may mắn thức thời thu hồi ngay tiếng cười. Giang Diệc Hàm không giận mà uy, sắc mặt vẫn như hàn sương

"Đi, trở về."

Nghe được những lời này, Silvia lại bắt đầu liên hồi Kỉ Nhạc Huyên

"Hiện tại đi, không đợi Tiểu Kỉ đồng học trở lại sao? Nàng trở về không thấy ngươi sẽ rất bực bội a."

"Đi."

Đối với lo lắng của Silvia, Giang Diệc Hàm trả lời rất khẳng định, nàng biết được mình không thể lưu lại đây quá lâu, nơi này nhiều người nhiều miệng , nói không chừng còn có phóng viên ẩn nấp, nếu vụ này lên đầu đề báo, bị người của Thượng Nghi thấy được, sợ là bất lợi cho Kỉ Nhạc Huyên.

Giang Diệc Hàm hiển nhiên không muốn hại cục cưng nhà mình, nàng nhìn Silvia, bỗng nhiên mở miệng

"Đỡ ta đứng lên."

Silvia nghe thấy câu này, đầu tiên là có chút ngạc nhiên, sau đó lại che miệng cười trộm, nàng cũng lường trước  được Giang Diệc Hàm bị Kỉ Nhạc Huyên ngồi đè lên chân đến mức tê rần, không đứng dậy nổi, cái gọi là chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu. Mà không phải, Giang Diệc Hàm phải nói là gì ta, Tiểu Kỉ ngồi trên đùi, chân tê cũng không sao? Ha ha, thiệt bội phục khả năng của mình mà!

Liền như vậy, Silvia mặt mang ý da^ʍ cười cười đem Giang nữ vương nâng đứng lên, sau đó lại thực giống cung nữ, dìu Giang nữ vương ra ngoài.

Tại khoảnh khắc cửa phòng mở ra, Giang Diệc Hàm cùng Silvia vẫn thấy một đám người đứng ngoài cửa, đám người này còn khoa trương đến mức dán tai vào cửa nghe lén, nhưng các nàng đột nhiên mở cửa khiến họ kinh hồn chạy loạn ngay.

Giang Diệc Hàm cũng lười so đo, coi như nhìn không thấy, mặt lạnh nhạt đi tới phía trước. Mà Silvia lại sợ thiên hạ loạn, cười cười phất phất tay

"Đừng bát quát nữa , tan cuộc rồi. Chúng ta chỉ đang đàm luận việc hợp tác thôi, sau đó không thỏa đáng, náo loạn sinh ra mâu thuẫn. Giải tán đi, giải tán đi, cũng không được đồn bậy bạ. Nếu không......"

Mọi người ngừng thở, câm như hến chờ đợi lời nói kế tiếp, vốn tưởng rằng mình sẽ phải nhận hậu quả nghiêm trọng, sao biết Silvia vốn đang nghiêm túc lại cười ra tiếng

"Nếu không ta để cho Giang nữ vương dùng ánh mắt âm lãnh gϊếŧ hết các ngươi."

"Phốc."

Quần chúng bà tám không ai nhịn được, nhưng chỉ dám thấp giọng cười trộm. Trong dĩ vãng Giang Diệc Hàm tất nhiên không thèm để ý, nhưng hôm nay tiếng cười lại trùng hợp gần ngay bên cạnh nàng. Theo thói quen lạnh lùng quay đầu, lại khiến tiểu cô nương vô tội gần đó rùng mình một trận còn nhân vật chính vẫn đang tỏ vẻ nguy hiểm cười cười, Giang Diệc Hàm chỉ biết thầm oán phóng ánh mắt hình viên đạn cho Silvia, ý bảo Giang nữ vương ta đối với ngôn ngữ và hành vi của ngươi rất bất mãn.

Silvia bất đắc dĩ nhún nhún vai, lại là thái giám ân cần dìu Giang Diệc Hàm đi ra ngoài.

Đợi đến lúc Tiểu Kỉ đồng học từ toilet rửa miệng trở về, nàng đột nhiên phát giác phòng hoá trang đã khôi phục yên tĩnh thường ngày, chuyện tốt là đám người nhiều chuyện đã giải tán, nhưng còn tiểu thụ nhà nàng đâu?

Kỉ Nhạc Huyên không khỏi lộ ra một cỗ phiền muộn, đi đứng của nàng cũng chậm chạp rè rà hẳn, từng bước một đi đến bàn trang điểm, lúc này cả gian phòng lớn chỉ còn một nhân viên hóa trang chờ giúp nàng tháo trang sức.

Trong lòng âm thầm thở dài, Kỉ Nhạc Huyên có chút biếng nhác ngồi ở chiếc ghế mới vừa rồi Giang Diệc Hàm sử dụng. Con ngươi hơi hơi hạp nhắm lại, chóp mũi vẫn có thể ngửi được mùi hoa cỏ thanh mát độc đáo của người nọ. Nhân viên hóa trang còn đứng trước mặt nhanh chóng lau đi son phấn trên mặt của nàng, nhưng lòng của Kỉ Nhạc Huyên đã âm thầm gợn sóng, hôm nay từ biệt, không biết khi nào có thể gặp lại......

Kỉ Nhạc Huyên bỗng nhiên nhớ tới mấy ngày kế tiếp nàng sẽ phải cùng người mới của công ty đóng chung MV, mà Giang Diệc Hàm giống như cũng phải đi tỉnh đóng phim .

Đôi mày thanh tú đột nhiên nhíu chặt, nàng đột nhiên phát hiện nguyên lai thời gian hai người ở cùng một chỗ đúng là rất quý giá, mới vừa rồi hẳn là phải tận hứng chiếm đủ tiện nghi trong mấy ngày vắng vẻ à, ai da ngốc quá mà......

PS: Chỉ khi vuột cơ hội mới biết quý trọng giây phút bên nhau :( Đầu tiên cũng cảm động ghê, mà nhìn câu sau chưa chiếm đủ tiện nghi muốn táng ngay mặt Kỉ bại wại 1 cái a =)))))))))))))) Sao chế Hàm có thể thương cái cục cưng này được chứ, chắc có xu hướng tự ngược :)))))

Lâu rồi mình chưa Edit truyện, toàn làm chân Beta sai vặt của mấy chế Editor mới, thấy không hay cũng ráng đọc đi, dạo nài yêu đương nhiều quá nên không còn hứng thú Edit a :( =))))))))))))) Mình mà nói muốn drop truyện các bạn có ném đá mình hôn :"> Mình biết mấy bạn văn minh lịch sự sẽ ko làm vậy đâu ha, chỉ gϊếŧ mình luôn thoi =))))))))))))))

Đi được 1/4 chặng đường roy :)))))