Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 42

Đương lúc Xuân phân, tiết trời thanh tao đẹp đẽ, nhưng ở vương phủ, bầu không khí lại hoàn toàn trái ngược. Đầu giờ Tỵ, Dực Khương đã dẫn theo một đoàn binh lính đến trước cửa phủ. Mịch Chi giữ chặt tay Tử Lạc, bước qua ngạch cửa. Cô dừng lại, bàn tay càng ra sức siết chặt hắn, một khắc cũng không muốn buông ra.

Tử Lạc vốn dĩ tâm tình cũng không khác gì nàng, hắn cũng đau lòng, tựa như bị trăm đao phanh thành vạn mảnh. Nhung hắn vẫn cố giữ điềm tĩnh ở trước mặt nàng, cười với nàng một cái.

“Tiễn ta đi, đừng nên bi thương đến vậy. Nàng xem, mắt nàng sưng hết cả rồi, nàng còn bảo ta phải yên lòng lên đường kia mà!”

Lau nhanh khoé mi ướt đẫm của Mịch Chi, cô ngước nhìn hắn, thấy nụ cười trên môi hắn, tim lại càng đau, tựa hồ tan ra thành máu. Cô níu tay áo hắn, cố gắng không để lệ rơi xuống, nói: “Thϊếp hứa, thϊếp sẽ không khóc nữa!”

Dù là đau đến hao tâm liệt phế, nhất định cũng không thể khóc trước mặt hắn. Mịch Chi tiễn Tử Lạc thêm một đoạn, hắn mới dừng bước, quay lại nói: “Được rồi! Ta phải đi! Nàng nhớ phải giữ ngọc thể an viên, đừng quá hao tổn tâm sức, tránh sinh bệnh! Ta sẽ viết thư cho nàng!”

Mịch Chi không nói được, chỉ có thể gật đầu. Bởi vì uất nghẹn đã từ lâu dồn nén trong cổ họng, nếu cô mở miệng chắc chắn sẽ không kiềm được, oà khóc một trận. Cô không thể khóc nữa, ít nhất là cho đến khi Tử Lạc rời đi. Cô không muốn hắn trông thấy bộ dạng đau khổ này của cô, không muốn hắn vừa nghĩ chiến sự vừa lo nghĩ cho cô.

Cô không khóc, dù đau thế nào cũng không đươc khóc. Cô cắn răng nén hết đau thương vào trong, nhìn Tử Lạc một lần sau cuối, nở với hắn một nụ cười.

“Xuyên Nhi, đợi ta!”

Tử Lạc ngắn gọn nói một câu, sau đó nắm dây cương, mạnh mẽ leo lên lưng ngựa. Mịch Chi đứng bên dưới, lặng người nhìn gương mặt hắn ngược chiều với ánh nắng bên trên. Gió nhẹ đâu đó thổi qua, cuốn lấy tóc hắn vài sợi bay lên, vương vấn trước mặt.

Đột nhiên, Mịch Chi hỏi: “Tử Lạc, nếu thϊếp nói thϊếp không phải Uông Mẫn Xuyên, chàng có yêu thϊếp không?”

Trước câu hỏi khó hiểu khiến ai nấy cũng đều sững người, vậy mà biểu diện Tử Lạc lại bình thản đến lạ, giống như hắn đã ngầm đoán được từ lâu, chỉ đợi đến ngày nghe cô hỏi hắn.

“Câu hỏi đó có lẽ phải để ta tự hỏi chính mình mới đúng. Ta tự hỏi, nếu nàng không thay đổi như vậy, thì ta có yêu nàng nhiều đến vậy hay không? Có chăng chính là sự thay đổi của nàng mới làm tâm ta thực sự rung động! Ta yêu nàng, không chỉ dừng ở việc ta yêu con người nàng, yêu dung nhan nàng. Mà ta yêu tính cách của nàng, yêu sự ngang bướng và đôi lúc vô phép của nàng!”

Mịch Chi bắt đầu cảm thấy l*иg ngực mình đau đến thắt lại, hạnh phúc và đau khổ xen nhau dày vò lấy tim cô, nhưng cô vẫn trụ được, cho đến khi Tử Lạc rời đi, nước mắt mới vô thức lăn dài trên má. Cô đứng không vững, phải nhờ đến hai nha hoàn bên cạnh mới có thể nán lại.

Dực Khương cưỡi ngựa đi qua trước mặt Mịch Chi thì dừng lại một chút. Y nhìn vào đôi mắt sưng tấy kia, thừa biết nữ nhân này đã khóc nhiều đến mức nào chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi. Nhưng y không nói được nhiều điều với nàng, chỉ có thể cúi mặt nói một câu: “Nhị vương phi, xin hãy bảo trọng ngọc thể!”, sau đó lặng lẽ cho ngựa rời đi.

Ngồi trên ngựa, hai tay Dực Khương siết chặt dây cương đến run lên. Ánh mắt cơ hồ hẹp xuống, ngấm ngầm cảm nhận nỗi đau đang dần lan rộng trong tim. Y nhìn về trước, trong lòng lại âm thầm oán trời trách đất.

Trách ông trời vì sao lại an bày số mệnh của Uông Mẫn Xuyên khổ sở như vậy. Dù nàng có thuộc về ai, có ở bên y hoặc Tử Lạc thì cuối cùng vẫn phải chịu cảnh biệt ly như ngày hôm nay.



“Xuyên Nhi, đợi ta!”

Câu nói cuối cùng của Tử Lạc vô thức vang lên trong đầu, Mịch Chi quay quanh tìm kiếm, nhưng rồi lần nữa lại hoảng loạn bừng tỉnh. Cô nằm trên giường, mồ hôi trên trán tuôn ra. Còn chưa kịp định thần, thì đã nghe tiếng của Tiểu Mai.

“Tiểu thư, người tỉnh rồi!”

“Ta tỉnh rồi? Ý cô là sao?” Mịch Chi nhíu mày muốn ngồi dậy. Tiểu Hồng nhanh tay đỡ lấy cô, tiện thể nói: “Sau khi vương gia đi, tiểu thư đã ở trong phòng khóc suốt một ngày. Đến khi em và Tiểu Mai đi vào đã thấy người nằm ngất dưới sàn.”

“Ngất? Ta đã khóc đến ngất đi ư?” Mịch Chi có hơi ngạc nhiên.

Quả thực sau khi Tử Lạc đi, cô nhốt mình trong phòng, không ngừng khóc. Nhưng lẽ nào lại khóc đến mức ngất đi mà bản thân cũng không hay chứ. Việc này thực sự cô có chút hoài nghi, cho nên gương mặt cứ nhăn lại, tỏ vẻ suy tư.

Tiểu Mai nhìn thấy liền ngăn cản: “Tiểu thư, người đừng nên chau mày nhiều như vậy. Không nên đâu!”

“Tại sao chứ?” Mịch Chi hỏi, lông mày cũng tuỳ tiện nhíu lại một cái.

Tiểu Hồng lại nói: “Phải đó tiểu thư, từ hôm nay trở đi, tiểu thư phải cố giữ cho tâm trạng của mình thật tốt. Có như vậy mới tốt cho cả mẹ và con!”

Thoạt đầu, Mịch Chi không mấy để ý đến lời nói của Tiểu Hồng. Nhưng chỉ sau vài giây, cô đã quay phắt lại, siết chặt tay áo của nàng ta, sững sốt đến độ nói lấp: “Cô…cô nói cái gì? Mẹ và con?”

“Vâng thưa tiểu thư!” Tiểu Hồng gật đầu, cười nói: “Khi tiểu thư ngất, Vu thái y đã đến chẩn mạch cho người. Sau khi chẩn mạch, Vu thái y đã báo một tin vui. Tiểu thư, người có hỷ rồi!”

“Có hỷ! Ý cô…là tôi đã có…” Mịch Chi lấp lửng không nói hết câu, chỉ dùng ánh mắt và tay sờ lên trước bụng.

Tiểu Hồng không đáp, chỉ gật đầu lia lịa, miệng không ngừng cười. Còn bản thân Mịch Chi, cô dường như nhất thời chưa tin được chuyện này. Hai mắt cứ tròn ra, thở dốc một hồi. Cô nhìn xuống bụng mình, chỗ này hiện tại vẫn còn phẳng lì, nhưng vài tháng nữa thôi nó sẽ nhanh chóng nhô lên. Cảm giác hạnh phúc này chạy dọc khắp người, khiến Mịch Chi không kiềm được, tuy cười nhưng lại rơi nước mắt.

“Tử Lạc, thϊếp…thϊếp có thai rồi! Là con của chúng ta…”