Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 35

“Tiểu thư…”

Tiểu Hồng, Tiểu Mai đứng đợi trước cổng. Vừa thấy đám người trở về liền nhanh chân chạy đến.

Nhìn thấy Mịch Chi vật vờ trên tay Tử Lạc, hai nàng nha hoàn sợ đến muốn khóc.

Luôn miệng hỏi. “Tiểu thư, người không sao chứ tiểu thư?”

Nhưng Tử Lạc chẳng bận tâm đến bất kì ai cản đường hắn, một mạch bế Mịch Chi mang vào trong phủ. Dọc đường đi, Mịch Chi mơ màng mở mắt, hết khua tay múa chân rồi kêu gào.

“Rượu! Rượu của ta đâu rồi?”

“Thả…thả ta ra! Tên khốn nào dám phá hỏng việc tốt của bà vậy hả?”

Mịch Chi vừa đánh vừa mắng, cả phủ phút chốc bị cô làm cho náo loạn. Gia nhân trên dưới khó hiểu nhìn nhau, còn hai nha hoàn thân cận của cô thì đứng bên ngoài, lo đến nỗi cả người run lên.

Bên ngoài ồn ào đến mức khiến phủ đệ nơi Hỷ Bình đang ở cũng bị quấy rầy. Nàng ta vốn đã không ngủ được, ngồi thẫn thờ suốt gần một canh giờ. Nay nghe thấy tiếng động hỗn loạn, liền cùng cung nữ đi ra xem xét.

“Chuyện gì vậy?”

Hỷ Bình cố nhìn ra phía Tây phủ, nhưng không thấy được gì ngoài một đám gia nhân chạy tới chạy lui.

Một cung nữ từ hướng Tây phủ đi đến, hành lễ rồi nói. “Bẩm quận chúa, là Nhị vương phi uống say quấy nhiễu vương phủ.”

“Ngươi nói sao? Uông Mẫn Xuyên, cô ta uống say ư?”



“Bỏ xuống! Ta nói bỏ xuống có nghe không?”

“Uông Mẫn Xuyên!”

Tử Lạc tức giận ném Mịch Chi lên giường, lực đạo hắn quá mạnh khiến cô va vào cạnh giường, đau nhói kêu la.

“Tên chết tiệt…”

Mịch Chi cáu gắt lớn tiếng, cô nằm trên giường, say đến mức mắt còn không mở ra nhưng vẫn luôn miệng la hét.

Nhìn bộ dạng không ra thể thống này của cô, Tử Lạc không nhịn được, nổi giận gầm lên.

“Nàng nói ta phá hỏng chuyện tốt của nàng. Nàng hãy tự nhìn lại mình, đây là chuyện tốt mà nàng đang nói sao?”

“Nàng thân là vương phi, lại cả gan dám trốn khỏi phủ. Còn cùng Dực Khương uống đến say thế này. Có phải nàng cũng xem vương phủ này chẳng khác gì một tửu lâu nhỏ bé kia, để nàng có thể muốn ra thì ra muốn vào thì vào!”

“Đêm nay nàng làm ra những chuyện càng quấy như vậy. Phu quân này, rốt cuộc nàng để ở đâu?”

Mịch Chi vừa nghe đến đây, hai mắt liền run rẫy mở ra. Cô nhìn Tử Lạc, nụ cười trên môi vô cùng mờ nhạt.

“Phu quân sao?”

Mịch Chi cố gắng ngồi dậy, tuy đầu óc không tỉnh táo, nhưng tâm tư lại tường tận như nguyệt quang.

Tử Lạc vừa nói hắn là phu quân của cô ư?

Có phải cô đã say nên nghe nhầm không? Người không có tâm can như hắn, cũng có thể mở miệng thốt ra những lời này hay sao.

Là phu quân, lại có quyền tổn thương thê tử của hắn dù hắn không hề yêu. Là phu quân, lại có quyền chà đạp lên một nữ nhân chân yếu tay mềm.

Phu quân mà hắn nói, chính là như vậy sao?

Hắn có thể mặc sức đùa cợt với cảm xúc của cô, nhưng lại không cho phép cô làm điều ngược lại. Cô không đùa cợt với hắn, chỉ lẳng lặng tìm rượu giải sầu. Vậy mà hắn lại hằn hộc vác cô về, tức giận lớn tiếng mắng cô không biết giữ thể thống.

Mịch Chi nghĩ, nghĩ đến mức mày liễu cũng cau lại.

“Ngươi nói ngươi là phu quân của ta ư? Vậy…thê tử này…ngươi đã để ở đâu?”

“Trong tim à?”

Mịch Chi bật cười, nước mắt lăn dài trên hai gò má đỏ bừng. “Không có đúng không?”

“Ngươi nói ngươi là phu quân, nhưng ngươi chưa bao giờ xem trọng thê tử là ta. Trong tim ngươi, trong lòng ngươi…ta chẳng có vị trị gì cả. Bởi vì không có trọng lượng, không có vị trí…cho nên ngươi mới có thể tuỳ ý tổn thương ta.”

“Nhị vương gia, ta nói như vậy…không sai chứ?”

Câu nói vừa chấm dứt, Mịch Chi loạng choạng bước xuống giường liền ngã khuỵu. Tử Lạc vội ngồi xuống muốn đưa tay đỡ lấy, lại bị cô hất văng.

“Đừng động vào ta!”

Tử Lạc thoáng chốc sững sờ, chỉ có thể trơ mắt chằm chằm nhìn nữ nhân ngồi dưới chân hắn.

Uông Mẫn Xuyên, nàng đang khóc là do hắn mà ra sao? Những lời mà nàng vừa nói rốt cuộc là thật tâm thật dạ, hay chỉ nhất thời bộc phát trong cơn say.

Tâm này của hắn, thực đã loạn rồi.

“Không xem nàng là thê tử, hà cớ gì ta phải đôi co với một tên trấn quốc tướng quân nhỏ bé. Không xem nàng là thê tử, hà cớ gì trong lòng ta lại khó chịu như hoả nhiệt thiêu đốt. Nàng là thê tử của ta, được ta dùng kiệu hoa tám người đón vào phủ. Nàng là vương phi, không biết phép tắc, vi phạm lễ nghĩa là lỗi của nàng. Nàng không những không hối cãi, còn dám mắng ta, nói ta không xem trọng nàng.”

“Kiệu hoa tám người ư?”

Một tiếng cười vụn vặt cất lên, âm thanh đứt đoạn đến đáng thương. Mịch Chi ngước mặt nhìn Tử Lạc, nước mắt lần nữa rơi xuống không ngừng.

“Dùng kiệu hoa đón ta thì sao? Tam thư lục lễ tất đủ thì sao? Nhị vương gia cao ngạo như ngươi, căn bản chưa từng nghĩ đến cảm nhận của ta!”

“Lương duyên giữa hai chúng ta bắt đầu từ một sự ép buộc. Cho nên từ đầu đến cuối, ngươi vẫn luôn là người bức ép ta. Dù là bất kì chuyện gì, mặc kệ ta có muốn hay không…ngươi vẫn ép ta!”

“Ta vốn dĩ chưa từng được quyền lựa chọn. Ngươi là nhị vương gia, ngươi có thể tuỳ tiện ôm lấy bất cứ nữ nhân nào mà ngươi thích. Còn ta…bất hạnh đến mức dù có đau lòng đến đâu cũng không được bộc lộ. Chỉ là một chút rượu cùng bằng hữu, cũng không được phép. Ngươi bắt ta phải chịu đựng thêm bao lâu nữa đây Tử Lạc? Hôm nay ta đau lòng thế này…nhị vương gia ngươi đã vừa lòng chưa?”

Từng lời từng chữ vang lên bên tai, Tử Lạc chợt thấy tâm can cuộn lên một cơn bạo vũ. Gió nổi lên rất lớn, cuốn lấy tâm trí hắn bay lên trên cao sau đó là nặng nề rơi xuống.

Lần rời này, hắn thực sự thấy đau. Là nỗi đau thấu đến tận xương tuỷ, đau đến tâm can cũng muốn vỡ nát.

Hắn nhìn Uông Mẫn Xuyên, nhìn từng dòng lệ nóng đang liên tục chảy dài trên diện dung của nàng, hai tay cũng cơ hồ siết lại.

Hắn biết, hắn đã thực sự làm tổn thương nàng.

Đêm nay nàng uống nhiều như vậy, mới có thể giải bày hết lòng mình. Xem ra bấy lâu, nàng ở bên cạnh hắn đã chịu không it uất ức rồi.

Nhưng nàng có hiểu được, tâm này của hắn cũng đã rất hao phế sau những ngày dài hay không? Lương duyên này nào phải hắn hoặc nàng có quyền lựa chọn. Thế sự đảo điên, ái tình trong nhân gian là thứ mà không ai có thể lường trước được.

Hắn vốn không muốn yêu nàng, nhưng lại trót dạ say mê đến tâm hoang loạn trí. Hắn vốn chưa từng muốn có được nàng, nhưng rồi lại muốn độc chiếm nàng với cả nhân gian.

Tử Lạc, hắn thực sự để tâm đến nàng. Đến lúc này, hắn không thể cao ngạo phủ nhận được nữa.

Hắn yêu nàng, yêu đến tâm can đảo lộn.

Nhưng còn nàng, nàng nói ra những lời này với hắn. Có phải nàng cũng yêu hắn hay không? Khúc mắc này nếu hôm nay không làm rõ, tâm này của hắn chắc chắn sẽ bị giằng xé thành vạn mảnh.

“Xuyên Nhi!”

Tử Lạc khẽ gọi, lần nữa muốn chạm vào Mịch Chi nhưng lại bị cô từ chối.

“Ta đã nói đừng động vào ta kia mà!”

“Nàng ghét ta đến vậy ư?”

Câu hỏi của Tử Lạc khiến Mịch Chi quay sang nhìn hắn. Mày liễu chỉ nhíu nhẹ một cái, giữa trán liền ngập tràn mâu thuẫn.

Đúng! Cô đã từng rất ghét Tử Lạc, ghét đến mức chỉ muốn đấm vào mặt hắn mỗi lần nhìn thấy. Nhưng cô cũng biết, đó chỉ là đã từng…

Bây giờ cô không thể mang trong lòng cảm giác chán ghét ấy nữa, tim này của cô đã chật kín vì hắn. Vì tình cảm của hắn, vì tổn thương mà hắn đã gây ra.

Cô ước gì cô có thể tiếp tục căm ghét hắn như cô đã làm trước đây. Nhưng không thể…

Mịch Chi nhắm mắt, mi tâm lần nữa ướt đẫm. Cô không trả lời, chỉ lặng im muốn trốn tránh.

Tử Lạc thấy cô không nói, lại hỏi. “Vậy nàng có yêu ta không?”

Lần này, Mịch Chi thực sự cảm thấy tâm mình dao động rồi. Cô nhìn Tử Lạc, nhưng dẫu nhìn thế nào cũng không thể nhìn thấu được ý niệm trong mắt hắn.

“Yêu ư?”

Giọng Mịch Chi nức nở cất lên, âm thanh đứt đoạn đầy đau lòng.

“Nếu có thể, ta chỉ ước ta chưa từng yêu một người như ngươi. Nhưng đó chỉ là nếu…con người làm sao đủ sức qua được tâm tư của chính mình. Yêu thì sao? Không yêu thì sao? Ngươi cần đáp án à?”

“Xuyên Nhi, nàng…”

Tử Lạc không nói được, ý niệm trong lòng hệt như cuồng phong, nổi gió không ngừng.

Chợt, Mịch Chi đứng dậy, chao đảo muốn đi về phía cửa. Tử Lạc vừa thấy cô đi được một bước đã muốn ngã, liền nhanh tay giữ lấy cô.

Mịch Chi vốn tâm tình không tốt, vừa khóc vừa đẩy hắn. “Bỏ tay ra…đừng động vào ta!”

“Để ta yên!”

Bị siết chặt trong tay Tử Lạc, Mịch Chi vẫn cứng đầu kháng cự. Đến khi hắn không kiềm chế được nữa, yết hầu trượt dài nuốt xuống một hồi khó nhịn.

Ở lần tiếp theo khi Mịch Chi vừa mở miệng muốn kêu la, hắn đã dùng môi mình chặn lại.

Lời nói chưa kịp thoát một lúc bị cướp mất, Mịch Chi hoảng loạn đánh đấm về trước, muốn chối bỏ nụ hôn này. Tử Lạc không bận tâm, tay hắn ra sức ôm chặt eo nhỏ, bên trên dễ dàng tách mở môi cô.

Mịch Chi bị hôn đến sựt tỉnh, hơi thở hắn thực sự đã xâm lấn cả tâm trí của cô. Nhất thời không nghĩ được gì, chỉ thấy đầu mình nhẹ bâng, sáo rỗng như không.

Đến khi một tay Tử Lạc muốn trút bỏ ngoại y của cô, cô mới hoảng loạn đẩy mạnh lên người hắn, quay lưng bỏ chạy.

Nhưng đầu cô vẫn còn choáng, chạy không được mấy bước đã va vào bàn, thân người kéo theo vào chung trà bên trên đổ rạp xuống đất.

Tử Lạc còn chưa kịp đỡ lấy đã nghe Mịch Chi khẽ kêu một tiếng, âm thanh đau đớn làm hắn thất kinh một phen.

“Xuyên Nhi!”

Hắn ôm lấy Mịch Chi, cổ tay đã bị một mảnh vỡ đâm trúng, chảy máu không ngừng. Thấy cô chịu tổn thương như vậy, hắn đau lòng nói.

“Bổn vương không ép nàng, tuyệt đối sẽ không ép nàng nữa!”

Tử Lạc hắn đang nói gì vậy? Cô dường như không nghe rõ. Trước mắt cô, gương mặt khẩn trương của hắn mờ nhạt như ảo ảnh. Hắn đang thật lòng lo lắng cho cô sao?

Mịch Chi cảm thấy người mình nhẹ quá, xung quanh cũng chầm chậm tối lại rồi. Cô không còn thấy Tử Lạc nữa, thứ duy nhất lọt vào tai cô trước khi ngất, chính là sự hoảng sợ trong giọng nói của hắn.

" Người đâu…truyền thái y!"