“Xem…xem như ta chưa nói gì đi!”
Mịch Chi nhớ lại câu nói vừa rồi của mình, lập tức mặt mũi đỏ gay, xấu hổ muốn bỏ trốn. Nhưng Tử Lạc không dễ bỏ qua cơ hội này, hắn rất nhanh đã ghì chặt cô xuống giường, lần nữa lại chiếm thế thượng phong.
Hắn nhìn Mịch Chi, nhãn khí tràn ra ý cười.
“Nàng lại muốn nuốt lời?”
“Không…không có…ta…”
Mịch Chi còn chưa kịp nói hết, Tử Lạc đã trượt tay vào địa phương giữa hai chân cô, thuận tiện cắm vào.
“Nàng thì muốn bỏ chạy nhưng xem ra nơi này của nàng thì không hẳn.”
Nói một câu, cổ tay liền dùng lực ấn mạnh, ngón tay len lỏi giữa nơi nóng ẩm bên trong bị thít chặt khiến hắn thích thú vô cùng.
Mịch Chi căn bản không thể tự chủ trong những tình huống thế này, chỉ mới Tử Lạc động chạm một chút cả cơ thể đã rất nhanh nóng ran khó chịu.
Tử Lạc im lặng vài giây, gần như chỉ tập trung vào ngón tay đang liên tục cắm rút bên dưới. Hắn hôn Mịch Chi, bắt đầu từ vành tai trượt dài xuống tận ngực.
Mịch Chi chợt cảm thấy đầu óc mình càng lúc càng trống rỗng, bên tai chỉ còn lưu lại hơi thở mạnh mẽ của Tử Lạc. Sức lực của cô gần như đang bị hắn từng chút rút cạn, chỉ có thể vô lực đưa tay bám chặt lên vai hắn, cắn môi chịu đựng.
“Cảm nhận được không?”
Tử Lạc hỏi, giọng nói trầm thấp rót sâu vào tai Mịch Chi, sau đó lại bá đạo bài xích mọi suy nghĩ của cô, khiến cô mơ mơ hồ hồ không rõ.
Thấy nữ nhân bên dưới mình không trả lời, Tử Lạc liền ác ý cắm thêm ngón thứ hai, cơ thể trong tay hắn lập tức run lên bần bật.
“Bên trong nàng đang siết rất chặt. Cảm giác rất tốt!”
“Đừng…”
Mịch Chi chỉ kịp kêu lên một tiếng thật ngắn đã phải giật thót cả người khi Tử Lạc đột ngột dùng sức, luân phiên cắm sâu vào trong người cô.
Cảm giác bị xâm nhập sâu thế này Mịch Chi không thể chịu được lâu, xuân triều rất nhanh đã ập đến, đánh tan cả sự tỉnh táo cuối cùng còn sót lại trong đầu cô.
Ngay khi Mịch Chi còn chưa kịp ổn định thì bên dưới lại truyền lên cảm giác nóng rực như lửa. Cô mơ hồ nhìn lên, đã thấy ánh mắt Tử Lạc tối sầm nhìn mình.
Hắn nắm lấy một chân Mịch Chi, không cho cô có thời gian nghỉ ngơi liền nóng vội cắm vào.
Cánh hoa bên ngoài bất chợt bị mở ra, hoa viên bên trong bị ép buộc phải nuốt trọn vật cứng liền trở nên co thắt dữ dội. Mịch Chi bị cắm sâu quá mức khiến cô phải vô thức cong người lên, bất lực đón nhận sự xâm nhập từ hắn.
Mịch Chi thực sự nghĩ tấm thân nhỏ này sắp bị Tử Lạc phá hỏng mất rồi. Chỉ mới đi vào nhưng hắn đã gắt gao cắm rút, thậm chí còn không để tâm đến chuyện cô chỉ vừa trải qua một đoạn xuân triều, cơ thể vốn vẫn còn rất nhạy cảm kia mà.
Hắn rõ ràng là nguỵ quân tử. Chẳng phải lúc đầu hắn đã nói đêm nay sẽ nhẹ nhàng với cô hay sao?
Nhìn mà xem, hắn đang đối xử với cô như thế nào đây.
Càng nghĩ Mịch Chi càng thấy bản thân uỷ khuất, nhưng dòng suy nghĩ rất nhanh lại bị lực cắm của Tử Lạc đánh đổ. Cô cấu chặt lên ngực hắn, nước mắt ngắn dài bắt đầu không cầm được chảy xuống.
“Chậm…chậm lại một chút…”
Mịch Chi bị cắm mạnh đến mức lạc giọng, toàn bộ cơ quan bên trong dường như đều đồng loạt truyền lên cảm giác đau nhói.
Tử Lạc ngay khi nhìn thấy sắc mặt của cô, động tác lập tức liền có phần giảm đi. Hắn dừng lại trên người cô, vật cứng vẫn lưu luyến giữ sâu bên trong không hề có ý muốn rút ra.
Lau nước mắt trên mặt Mịch Chi, hắn thấp giọng chỉ bảo.
“Thả lỏng ra!”
Mịch Chi nhất thời không nói được, cô khóc, âm thanh ngắt quãng nghẹn lại trong cổ họng. Cô nhìn Tử Lạc, nét mặt hắn hiện giờ quả thực khác lạ. Ánh mắt này của hắn có phải đã nhầm lẫn gì rồi hay không?
Tại sao lại ôn nhu quá mức như vậy?
“Ta…không…không được…”
Giọng Mịch Chi nức nở đáp lại hắn, cơ thể phút chốc khẽ động đậy vài lần.
Tử Lạc nhìn thoáng qua biểu hiện của Mịch Chi, liền tinh ý hiểu ra điều gì đó. Hắn nhíu mày, ánh mắt tựa hồ ngập tràn du͙© vọиɠ.
“Là do bổn vương khiến nàng không thể thả lỏng được ư?”
“Không…không phải! Đừng nói linh tinh…”
Mịch Chi bất ngờ bị nói trúng, cả gương mặt đỏ bừng như hồng quân. Cô vội né tránh ánh mắt của Tử Lạc, đẩy vào người hắn mà phản bác.
Nhưng Tử Lạc rõ ràng đang muốn trêu chọc cô, cho nên hắn còn không đợi cô nói xong đã siết lấy eo cô, tận sức cắm vào.
“Nếu nàng cứ siết lấy bổn vương như vậy, bổn vương làm sao có thể nhẹ nhàng được với nàng?”
Giọng Tử Lạc lần nữa trầm đυ.c vang lên, âm thanh ấy truyền đến tai Mịch Chi lại biến thành loại quyến rũ xấu xa nhất trên đời. Nó khiến cô không cách nào chối từ, chỉ có thể bất lực mà chấp nhận say mê.
Hắn cúi xuống hôn cô, ép buộc cô dù không muốn cũng phải hé môi để cho hơi thở của hắn tràn ngập trong miệng mình.
Âm thanh va chạm vang rộng khắp phòng, đâu đó chỉ còn vọng lại tiếng rên nhỏ nhặt của Mịch Chi. Cô bây giờ đã bị Tử Lạc đặt nằm sấp, mông nâng cao thấp dần xuống ngực.
Tay hắn đặt trên lưng cô, sau đó không chút nhẫn nại mà hung hăng tiến vào. Ở tư thế này, loại âm thanh cắm rút đầy xấu hổ kia vang lên lại thêm lớn.
Thậm chí Mịch Chi đã nghĩ, có lẽ người bên ngoài cũng đã ít nhiều nghe thấy cả rồi.
“Dừng…dừng lại…”
Mịch Chi mêt mỏi lắc đầu, đến giờ phút này sức lực của cô dường như đã bị rút đến cạn kiệt, có muốn khóc cũng không được nữa.
Tử Lạc cắm lâu như vậy, chẳng lẽ hắn không biết mệt hay sao? Cớ gì cô lại cảm thấy, hắn cắm càng lâu lại càng kịch liệt thế này.
Mịch Chi trong phút chốc không gượng được nữa, cả thân người liền muốn đổ sụp xuống nhưng lại bị hai tay Tử Lạc giữ chặt, cố định nâng cao.
Hắn mặc kệ Mịch Chi phản đối ra sao, bản thân vẫn cố chấp siết lấy người cô, trước sau gắt gao va chạm.
“Đừng vội. Đêm nay của nàng vẫn còn dài lắm!”
[…]
“Tiểu thư, người tỉnh dậy đi tiểu thư!”
Tiếng của Tiểu Mai to nhỏ vang bên tai làm Mịch Chi nhíu mày thức giấc. Cô nhìn ra phía cửa, ánh nắng bên ngoài đoán chừng đã sắp đến giữa trưa.
“Tiểu thư…”
“Tiểu Mai, đã là giờ nào rồi?”
Nha hoàn Tiểu Mai nhìn ra ngoài, nghĩ ngợi một lúc rồi đáp.
“Có lẽ là giữa giờ tỵ rồi thưa tiểu thư.”
Mịch Chi lúc này mới từ từ ngồi dậy, cơ thể quả thực mỏi nhừ. Nhất là ở vùng eo và thắt lưng trở xuống, cử động một chút đã đau nhói không chịu được.
Thấy chủ tử nhăn mày nhíu mặt, Tiểu Mai vội đỡ lấy Mịch Chi, lo lắng hỏi.
“Tiểu thư, người không sao chứ? Có cần em gọi thái y?”
Vừa nghe đến đây, Mịch Chi liền bối rối lắc đầu.
“Không cần! Đừng gọi thái y đến làm gì. Chẳng qua ngủ sai tư thế cho nên mới nhức mỏi một chút thôi.”
Tuy nói vậy, nhưng Mịch Chi quả thực không giấu được ngượng ngùng. Ngủ sai tư thế cái quái gi, tất cả mọi chuyện bao gồm cả bộ dạng thảm thương này của cô không phải đều do một tay Tử Lạc mà ra à.
Hắn cắm lấy cô cả đêm như vậy, ra vào bao lần với hắn cũng không đủ. Thậm chí đến bây giờ mỗi lần cô di chuyển đều có thể cảm nhận địa phương bên dưới trở nên ướt đẫm. Càng nghĩ chỉ khiến cô muốn tự đào hố mà chôn mình, rốt cuộc đêm qua Tử Lạc hắn đã dồn vào trong người cô bao nhiêu cơ chứ?
“Tiểu thư, để em giúp người.”
“Không cần đâu, cô ra ngoài đi, để tự ta được rồi.”
Mịch Chi rất nhanh từ chối khi nha hoàn Tiểu Mai có ý muốn cởi bỏ y phục giúp cô. Nếu như để Tiểu Mai nhìn thấy vô số dấu tích nhạy cảm vẫn còn in đậm trên da thịt mình, chắc chắn cô sẽ ngượng đến chết mất.