Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 22

Nghĩ ngợi một lúc trời cũng đã sập tối, Mịch Chi bị cả mớ suy nghĩ kia làm cho đầu óc rối tung cả lên, không gian trong phòng chỉ tổ làm cô cảm thấy ngột ngạt.

Muốn tìm một nơi thoáng đãng để giải khuây, Mịch Chi mới rời khỏi phòng, đi đến hồ sen mà cô rất thích.

Đêm nay khí tiết rất tốt, trên có trăng thanh gió mát, dưới có cá nước tung tăng. Mịch Chi ngồi trên mõm đá nhỏ, thoải mái ngắm nhìn cảnh vật xung quanh.

Nhưng cảnh vật yên bình đến mức khiến tâm tư con người ta dễ rơi vào trầm lặng, lại lần nữa sinh ra một mối bận lòng khác.

Đôi mắt Mich Chi chợt ướt, khoé mi đọng lại vài giọt lệ nhỏ. Cô nhớ cuộc sống ở thời hiện đại, nhớ mùi vị vội vã của Bắc Kinh hoa lệ. Nhớ những mùi khói xe mỗi lần tắc đường, nhớ cả những ngày mưa được ngồi quây lại với gia đình bên bữa cơm tối.

Những điều tưởng chừng giản dị ấy, bây giờ lại hoá thành những thứ xa xỉ không thể với tới.

“Ba mẹ, con nhớ hai người…thực sự rất nhớ!”

Mịch Chi bật khóc, âm thanh vụn vặt tan chậm vào bầu không khí tĩnh lặng. Bất chợt, từ phía sau lại đột ngột truyền đến giọng nói của nam nhân.

Nghi hoặc hỏi: “Nàng khóc sao?”

Nhận ra là giọng của ai, Mịch Chi lập tức đứng dậy, xoay người một cái đã không cẩn thận trượt chân, thân người chao đảo sắp rơi xuống hồ. Nhưng may mắn, Tử Lạc đã nhanh tay giữ được tay cô, dùng sức kéo lên, sau đó thuận tiện vòng qua ôm lấy eo nhỏ.

“Bỏ ra!”

Mich Chi hốt hoảng đẩy vào người hắn, trong mắt không giấu được căng thẳng.

Tử Lạc nhíu mày, ngữ khí liền có phần khó chịu: “Nàng sợ bổn vương đến vậy?”

Mịch Chi không đáp, cũng không muốn đối diện nhìn vào mắt hắn. Bỗng nhiên tay hắn đưa ra, một lần muốn chạm lên mặt cô nhưng liền bị cô gạt bỏ không chút lưu tình.

“Ngươi lại muốn làm gì?”

Trước phản ứng có mức gay gắt của Mịch Chi, Tử Lạc mới thấy nóng giận trong lòng.

Hắn nhìn cô, lần nữa lại hỏi: “Nàng thực sự sợ bổn vương nhiều như vậy?”

“Không! Ta không sợ ngươi!”

Mịch Chi ngước nhìn hắn, thẳng thắn nói: “Mà là ghét ngươi, ghét đến tận xương tuỷ! Bởi thế tốt nhất, đừng động vào ta!”

Quay lưng đi, Mịch Chi còn chưa kịp bước đến ba bước chân thì cổ tay đã bị Tử Lạc níu lại. Hắn siết chặt tay cô, ngang ngược nói: “Trên đời này, kẻ nào cũng có thể ghét bổn vương, nhưng nàng tuyệt đối không được!”

“Cái…cái gì chứ!?”

Mịch Chi bị thái độ này của hắn doạ cho mặt mũi ngờ nghệch, cô lúng túng vùng vẫy, muốn gỡ lấy tay hắn.

“Ngươi điên sao? Ghét hay không, không phải do ngươi quyết định!”

“Mau bỏ tay ra, ngươi làm ta đau đấy!”

Sự phản kháng yếu ớt của nữ nhân trong tay nhất thời làm Tử Lạc khó chịu, hắn càng nhìn Uông Mẫn Xuyên, càng không hiểu tại sao bản thân lại cảm thấy cực kì không vui khi nghe chính miệng nàng nói…nàng ghét hắn!

Rốt cuộc trái tim này của hắn đang chứa đựng điều gì đây?

Hắn muốn Uông Mẫn Xuyên nhìn hắn một lần với ánh mắt yên bình và tĩnh lặng chứ không phải là ánh mắt mang đầy chán ghét như bây giờ.

Nghĩ đến đây, hắn biết hắn đã thực sự mất trí rồi!

Chẳng quan tâm đến sự phản kháng của Mich Chi, đôi tay Tử Lạc đã một lực kéo mạnh cô ngã vào lòng hắn. Nơi chiếc eo nhỏ nhắn rất nhanh đã truyền lên sức nóng nam tính đầy mạnh mẽ. Hắn một tay nâng mặt cô lên, cánh môi sau đó cũng lập tức hạ xuống.

Toàn thân Mịch Chi phút chốc cứng đờ như tượng, hai bờ môi mềm dần bị hôn đến mức sắp tan ra như nước. Cô nhíu mày, trong khoang miệng đã ngập tràn hơi thở ngang ngược.

“Không…”

Đẩy vào vai Tử Lạc, Mịch Chi khó khăn phát ra từng tiếng một.

Cánh môi và lưỡi vẫn bị hắn giữ chặt, không thể hé mở nói trọn một chữ. Sự tấn công này của hắn lần nữa làm đầu óc cô choáng váng, hô hấp cũng vì thế mà tăng nhanh. Mãi đến khi hắn tự rời khỏi môi cô, cô mới nhanh tay tát thẳng vào mặt hắn.

Là một cái tát rất mạnh, mạnh đến mức cả tay cũng thoáng chốc đỏ tấy và run lên bần bật.’

Mịch Chi căm giận nhìn Tử Lạc, uất ức như sắp khóc: “Trên đời này, ta chưa từng gặp qua loại người nào như ngươi! Tại sao vậy chứ? Bất kể là ta có muốn hay không, ngươi cũng nhất định phải bức ép đến cùng!”

Chỉ có thể nói được đến đây, giọng của Mịch Chi đã nghẹn lại. Cô quả thực không còn hơi sức để chịu đựng những trò tiêu khiên vô sỉ của Tử Lạc thêm nữa, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, phủ đầy cả dung nhan diễm lệ.

Về phần Tử Lạc, sau cái tát đó của Uông Mẫn Xuyên đã khiến hắn đứng hình mất vài giây. Hắn cảm thấy đầu mình nóng lên, nhưng không hẳn là tức giận. Loại cảm xúc này thực sự khó đoán, ngỡ là mơ nhưng hoá ra là thật, ngỡ đã nắm bắt được nhưng hoá ra lại hư ảo như không.

Thật thật giả giả, mơ mơ hồ hồ…

Tâm hắn đã loạn, lại càng thêm loạn!

“Uông Mẫn Xuyên, nàng…”

Mịch Chi còn đang bận tự lau nước mắt thì bỗng chốc cảm nhận cả thân người bị một lực nhấc bổng khỏi mặt đất, sau đó mới phát hiện bản thân đã bị Tử Lạc một tay đem vác lên vai, chậm rãi đi về phòng.

“Ngươi…ngươi muốn làm gì? Bỏ ta xuống, mau bỏ ta xuống có nghe không?”

Tiếng hét của Mịch Chi vang rộng khắp phủ, gia nhân ai nấy cũng đều nghe thấy nhưng không dám nhiều chuyện. Riêng Tử Lạc lại dửng dưng như không, chỉ thản nhiên mang cô vào phòng rồi chốt chặt cửa.

Đặt cô xuống giường, hắn còn chẳng cho cô ngồi dậy đã dùng tay khống chế, siết cứng cả người cô mà ôm vào lòng.

“Bỏ ra! Ngươi làm cái quái gì vậy hả?”

“Không được cử động!”

Giọng Tử Lạc trầm thấp bên tai.

Hắn ôm lấy Mịch Chi, để gương mặt thanh tú của cô vùi vào l*иg ngực. Mịch Chi lại thấy dường như sau khi xuyên vào cơ thể nữ nhân này, bản thân đã bị thân xác này biến thành một kẻ yếu đuối cực độ.

Chỉ là một lời nói của Tử Lạc lại có thể khiến cô răm rắp làm theo, hắn bảo cô không được cử động, cô liền lập tức vâng lời. Ngoan ngoãn như cún thế này vốn đâu phải tính cách của cô. Tại sao càng lúc càng thấy bất lực trước tên lưu manh này như vậy?

Mịch Chi đang nghĩ lung tung, đột nhiên người phía trước thu hẹp vòng tay, đem toàn bộ cơ thể cô ôm sát vào người, sức nóng tản ra xuyên qua lớp y phục dày đặc, phút chốc làm cô đỏ gay cả mặt.

Mịch Chi vừa có ý kháng cự, thì giọng nói trầm thấp của Tử Lạc lại lướt nhẹ qua tai.

“Xuyên Nhi, nàng tuyệt đối không thể căm ghét bổn vương! Tuyệt đối không được!”

Trái tim Mịch Chi bởi vì câu nói khó hiểu đó của hắn, một lúc liền đập nhanh đến mức muốn rơi cả ra ngoài. Cô cố gắng ngâng đầu nhìn lên, nhưng lại nhíu mày khi thấy hắn đã nhắm chặt hai mắt, hệt như ngủ say.

“Cái gì đây? Hắn ta ngủ rồi nói mơ sao?”

Lục lại vài đoạn sự việc vừa mới xảy ra, Mịch Chi mới chợt nhớ ra đêm nay Tử Lạc dường như đã uống rượu, nụ hôn vừa rồi vẫn còn lưu lại mùi vị ấy trên môi cô.

Mịch Chi nhìn hắn, mơ hồ cho rằng…Tử Lạc hắn tối nay có lẽ đã say quá rồi, cho nên mới làm ra những hành động quái lạ như thế này đây.

Hắn gây ra bao nhiêu chuyện tồi tệ với cô rồi lại ngang ngược bắt cô không được ghét bỏ hắn. Tử Lạc hắn thực ra là có ý gì kia chứ? Bây giờ nhìn hắn ngủ ngon như vậy, Mịch Chi lại sinh ra ngớ ngẫn không muốn phá hỏng giấc ngủ của hắn. Hắn bị điên, lẽ nào cả cô cũng điên cùng với hắn hay sao?

Không gian xung quanh phút chốc rơi vào tĩnh lặng, yên ắng đến mức tất cả những gì mà Mịch Chi có thể nghe được chỉ là hơi thở của Tử Lạc đang nhả ra bên tai. Điều này khiến cảm xúc trong lòng cô co lại thành một mớ hỗn độn, bất giác mới đưa mắt nhìn hắn lâu hơn một chút.

Ở góc độ này, đường nét trên gương mặt phong lưu kia càng trở nên sắc bén. Đặc biệt là đôi mắt của hắn, khép lại như thế này lại mang đến cảm giác ôn nhu lạ thường. Thiết nghĩ nếu hắn không phải là một kẻ háo sắc, bỉ ổi với vô số chiêu trò đùa cợt với nữ nhân…trong mắt cô, hình ảnh của hắn sẽ tốt hơn rất nhiều.

[…]

“Đây là khổng noãn hầm bát vị, lão nô đã cho người hầm trong rất nhiều canh giờ. Đại nhân hãy mau uống khi còn nóng.”

A Điền - một lão gia nô theo hầu Dực gia đã lâu, tay bê khay canh hầm còn nóng hổi đặt lên bàn.

Dực Khương không nhìn sang, chỉ chăm chú đề cho xong dòng thơ cuối cùng trên bức hoạ mà y đã vẽ.

"Tương tư, tương kiến tri hà nhật?

Thử thì thử dạ nan vi tình." (*)

Dực Khương trầm giọng ngâm hai câu thơ, nét bút sau cùng cũng đồng thời kết thúc.

Y gác bút sang một bên, ánh mắt ngắm nhìn nữ nhân mà y đã hoạ lên trong tranh. Trong mắt y bây giờ đã chất đầy những thương tổn không thể bôi nhoà, nhưng thân ảnh diễm lệ trong lòng y bấy lâu vẫn lưu rõ đến từng đường từng nét.

Nàng hoa nhan nguyệt mạo ra sao, kinh tài tuyệt diễm thế nào…

Y đều nhớ rất rõ!

Chỉ có điều, những thứ mà y đã và đang tham luyến nhất trên nhân thế lại không thuộc về y nữa rồi!

Uông Mẫn Xuyên - nàng trước đây đã từng là hồng nhan độc nhất trong tim y. Nàng và y tâm đầu ý hợp, đã nguyện kết tóc bạc đầu bên nhau.

Nhưng trớ trêu thay, lang quân của nàng…lại không phải y.

“Xuyên Nhi! Nàng thực sự đã quên ta rồi hay sao?”

Dực Khương đau lòng khẽ hỏi.

Y vẫn không tài nào vứt bỏ được ánh mắt xa lạ mà Uông Mẫn Xuyên đã nhìn mình lúc ấy. Vẫn là nàng, nhưng vì sao ánh nhìn lại trở nên xa cách như vậy?

Sự xa lạ đã vẽ ra trong mắt Uông Mẫn Xuyên, vô tình đã đâm vào tim y một nhát thật sâu.

Nhưng Dực Khương lại vô phương không thể kháng cự lại nỗi đau này, cứ phó mặc cho nó lớn lên trong tim mình theo từng ngày, mặc cho nó từng chút bóp nát tâm can y tan ra thành một vùng máu loãng.

“Đại nhân!”

A Điền thấy chủ tử không màn ăn uống, nóng lòng gọi thêm lần nữa.

Lão theo hầu hạ Dực gia đã lâu, chăm sóc cho Dực Khương từ khi y mới lọt lòng. Từ lâu, lão đã xem y không khác gì con ruột. Thương yêu y bằng tất cả tình thương mà lão có trong đời này.

Nhìn thấy y ngày ngày chìm trong u uất, lão đây cũng xót xa vô cùng.

Đưa mắt nhìn vào bức hoạ trong tay Dực Khương, lão thở dài: “Đại nhân, thứ tội cho lão nô phải nói ra điều này. Uông tiểu thư đã là Nhị vương phi rồi, đại nhân đừng giữ mãi chấp niệm ấy nữa.”

Bàn tay Dực Khương cơ hồ siết mạnh bức hoạ, hận đến mức tay cũng run lên.

“Nhưng tại sao phải là Nhị vương gia…tại sao chứ?”

Giằn mạnh bức hoạ xuống bàn, Dực Khương cúi gầm mặt, lửa giận trong phút chốc như thiêu đốt cả l*иg ngực y.

Người trong kinh thành ai mà không biết danh của Nhị vương gia hoàng triều, bản tánh của hắn chính là thứ khiến người khác vừa khϊếp sợ, vừa chán ghét.

Vậy mà có chết hàng vạn lần, Dực Khương y cũng không dám tin, nữ nhân mà y yêu nhất lại thuộc về Tử Lạc.

“Ta không cam tâm, ta thực sự không thể cam tâm!”

Chú thích:

[* dịch thơ: thương nhớ biết bao giờ mới gặp? Lúc này đêm ấy ngẩn ngơ tình. Trích Thu Phong Từ của Lý Bạch]