“Vương gia, mạnh hơn…mạnh hơn nữa!”
Trong gian phòng, bốn bề đã tràn ngập những âm thanh đầy xấu hổ. Tiếng kêu rên của Mịch Chi vang lên mỗi lúc mỗi lớn, hoà cùng tiếng da thịt va chạm vào nhau khiến không gian xung quanh đều bị nhấn chìm trong bể du͙© vọиɠ.
Chẳng có gì ngoài hai hơi thở nặng nhọc, ngọn đèn trong phòng phát ra thứ ánh sáng vàng nhạt, in đậm đôi bóng của đôi nam nữ đang hành sự gần đó lên trên vách.
Tử Lạc đặt Mịch Chi ngồi trên bàn, giữ chặt hai chân cô mà dùng sức cắm rút vào trong. Hắn thở hồng hộc, mồ hôi lớn nhỏ chảy đầy trên trán, rơi xuống tận cổ. Nữ nhân trong tay hắn vì trúng xuân dược mà ham muốn đến muốn phát điên. Đã gần một canh giờ trôi qua, vậy mà dường như độc tính ác ôn kia vẫn chưa tan. Ngược lại, càng làm lại càng trở nên mãnh liệt.
Mịch Chi bám chặt vai hắn, bị cắm đến mức đầu ngửa ra sau mà kêu rên: “Ư…ta muốn…nhiều hơn nữa…”
Câu nói của cô còn chưa kịp hết đã bị sức đẩy của Tử Lạc làm cho đứt quãng. Cô điên cuồng bám lấy người hắn, mất trí vừa kêu vừa khóc, nước mắt hoen ra ướt đẫm cả khuôn mặt đỏ bừng.
“Được bổn vương đã nói cho nàng thì nhất định sẽ không nuốt lời!”
Thúc mạnh tới trước, Mịch Chi nhất thời bị đâm một nhát quá sâu khiến cả bụng nhỏ bên trong căng tức đến mức bật khóc. Cô rõ ràng cảm nhận được sự đau nhói ấy nhưng lý trí lại không hề có ý muốn chống đối. Tử Lạc cắm sâu bao nhiêu, cô lại thấy thoả mãn bấy nhiêu. Hắn cứ thế ghì siết lấy eo cô, hung hăng tận sức cắm tới trước. Vật thô cứng hoàn hảo chạm đến tâm điểm, mỗi lần rút ra đều vì mật dịch phủ đầy xung quanh mà trở nên bóng nhẫy.
Hắn nắm một chân Mịch Chi gác cao qua vai, chân còn lại bị hắn giữ chặt kéo rộng ra một phía. Vật thô cứng ở giữa hung ác ra vào, cú thúc nào cũng thô bạo tàn phá bên trong hoa viên đã bị hắn làm cho đau rát. Cánh hoa bên ngoài đỏ ửng, sưng tấy đến đáng thương. Nhưng lại không còn cách nào khác mà cứ bất chấp hút chặt vật nam tính to lớn mỗi lần hắn tiến sâu vào trong người. Mịch Chi khóc, khóc vì đau nhưng không đủ tỉnh táo để kêu Tử Lạc dừng lại. Nước mắt chảy dài hai bên má, nhưng cửa miệng lại vật vã van xin: “Sâu…sâu hơn nữa!”
Tử Lạc mặc dù cũng sung sướиɠ đến điên người, nhưng hắn quả thực không thể không lo lắng khi hắn tự biết thể lực của hắn và Uông Mẫn Xuyên đối nghịch như thế nào. Mọi khi hắn chỉ hành sự ở mức bình thường, nàng đã không chịu được mà suýt ngất. Nay nàng trúng phải xuân dược, một lúc lại ham muốn được nhiều như thế này. Nếu hắn tiếp tục phát tiết lên người nàng, liệu có khiến nàng vì vậy mà kiệt sức, đến mức dục tiên dục tử hay không?
“Vương gia, người…đừng dừng lại. Đừng mà…” Mịch Chi nắm lấy người Tử Lạc, hệt như mất hết bình tĩnh mà nổi điên gào lên khi thấy hắn hành sự chậm dần.
Hắn nhíu mày, giữa trán hằn lại vài ba nếp gấp. Ánh mắt hắn sắc lãnh, lại khó khăn chất đầy nhẫn nại mà nhìn nàng. Vốn dĩ biểu diện đầy vẻ yêu nghiệt này không phải là của nàng, nhất thời chỉ vì xuân dược mà bất đắc dĩ mới bộc lộ. Lần này, chính hắn là kẻ đã hại nàng phải mang cho mình bộ dạng tệ hại này hay sao?
Hắn thấy nàng khóc, thấy nước mắt nàng vô thức lăn dài trên má nhưng chẳng biết làm thế nào để ngăn lại. Trong mắt nàng bây giờ, chỉ vì xuân dược mà điên cuồng muốn hắn. Khi xuân dược không còn tác dụng, hắn thực sự không dám nghĩ nàng sẽ dùng ánh mắt gì để nhìn hắn.
Nàng sẽ nhìn hắn như một kẻ xấu xa đê tiện ra sao khi biết hắn đã hành hạ nàng nhiều đến mức nào.
Tử Lạc hắn, đột nhiên bây giờ lại phải bận lòng vì nàng. Vì suy nghĩ của nàng mà lao tâm, vì cảm xúc của nàng mà đau lòng. Hắn thực sự đã có ý với nàng rồi hay sao?
Mối lương duyên đầy tính ép buộc này, hắn thực không dám nghĩ có ngày sẽ sinh ra quả ngọt. Nhưng tại sao, trớ trêu thay người muốn sinh quả ngọt ấy trước tiên lại là hắn!
“Xuyên Nhi!” giọng Tử Lạc khản đυ.c khẽ gọi.
Mịch Chi mơ hồ nghe thoáng qua tai một vài âm thanh vụn vặt không rõ, chỉ có tiếng thở dốc của cô, tiếng gầm gừ của hắn và cả tiếng da thịt vang lên không ngừng. Toàn thân từ lâu đã không còn chút sức lực, cô hoàn toàn nương nhờ vào hai cánh tay của Tử Lạc mà chịu đựng trải qua suốt gần một canh giờ. Hai chân vẫn được hắn giữ chặt, vật cứng kia cứ thế rút cắm thẳng tấp vào bên trong. Hắn cúi xuống ngậm lấy môi cô, ngang ngược nuốt sạch mọi âm thanh nức nở trong miệng cô. Bàn tay chậm rãi đi dần lên hai khối mềm mại phía trước, đều đặn xoa nắn. Nụ hôn của hắn thấp dần, cánh môi mang theo sức nóng trượt dọc xuống cổ cô. Dừng lại ở xương quai xanh mà dùng sức cắи ʍút̼.
“Ưm…” Mịch Chi cơ hồ siết chặt tóc Tử Lạc, cắn môi kêu rên thật ngắn.
Hắn hôn lên vết bớt nhỏ xíu trên ngực cô, sau đó liền đi sang ngậm chặt đỉnh anh đào vào miệng. Bàn tay giữ lấy chân cô bất ngờ nắm chặt hơn, hạ thân rất nhanh trừu cắm một cách điên cuồng.
Mịch Chi thực sự bị cắm đến mức mất hết nhận thức, chỉ còn biết vô lực bám vào người Tử Lạc. Vì kɧoáı ©ảʍ mà hắn đem đến, mặc sức kêu rên không chút ngại ngùng.
Đêm nay của cô, sẽ kéo dài đến khi nào mới dừng lại đây?
[…]
“Mẹ ơi…con muốn về nhà!”
Mịch Chi mơ màng bật khóc, trong khi ấy hai nha hoàn Tiểu Mai và Tiểu Hồng vừa mở cửa bước vào đã nghe thấy rất rõ. Cả hai lập tức chạy đến bên cạnh, lo lắng nhìn Mịch Chi nằm mê man trên giường, miệng không ngừng kêu khóc.
Tiểu Hồng sợ hãi nắm lấy tay Mịch Chi, khẩn trương gọi: “Tiểu thư, tiểu thư à! Người làm sao vậy? Mau tỉnh dậy đi…”
Nhưng cho dù Tiểu Hồng có gọi lớn đến mức nào, có gọi nhiều ra sao, Mịch Chi vẫn không hề mở mắt. Cô chỉ nằm đó, thân người liên tục run lên bần bật.
“Tiểu Hồng, tiểu thư làm sao vậy chứ?” Tiểu Mai hoảng sợ. Nhìn chủ tử sắc diện tái nhợt, người ướt đẫm mồ hôi mà tay chân nàng ta cũng run rẫy hết cả lên.
Tiểu Hồng theo hầu hạ Uông Mẫn Xuyên đã lâu, ngay cả nàng ta cũng chưa từng trông thấy tình trạng này của chủ tử bao giờ. Nhất thời cũng không khác gì Tiểu Mai mà đến cả giọng cũng run run: “Tiểu Mai, mau lên…mau truyền Vu thái y đến đây!”
Tiểu Mai thật nhanh đã chạy khỏi phòng, còn lại Tiểu Hồng tranh thủ thay bỏ xiêm y cũ của chủ tử. Lấy khăn ấm lau người cho Mịch Chi, Tiểu Hồng hơi sững sờ khi nhìn thấy trên cơ thể cô đâu đâu cũng in đầy vết tích sau trận truy hoan mãnh liệt đêm qua. Tuy không phải lần đầu nhìn thấy, nhưng Tiểu Hồng bị doạ cho cứng đờ cả người bởi vì những dấu vết lần này nhiều đến độ không thể đếm được là bao nhiêu. Và mức độ hằn lại cũng đậm màu vô cùng.
Bàn tay Tiểu Hồng run run cầm khăn nóng lau nhẹ qua ngực của Mịch Chi. Bỗng nhiên xót xa trong lòng, không chịu được mà bật khóc: “Nhị vương gia…Nhị vương gia đối xử với người như vậy sao tiểu thư?”