“Tiểu Hồng, người đó…”
Mịch Chi về đến vương phủ, vẫn luôn miệng lặp lại câu hỏi. Nhưng có vẻ Tiểu Hồng một mực muốn né tránh câu hỏi đó của cô, chỉ đưa cô về phòng rồi nói: “Tiểu thư, trời cũng đã gần tối rồi. Em sẽ căn dặn nhà bếp làm vài món mà người thích. Tiểu Mai, đi với ta.”
Vừa dứt lời, hai nàng nha hoàn đã kéo nhau rời khỏi. Trong phòng, Mịch Chi ngồi trên ghế chống cằm suy nghĩ. Rõ ràng nét mặt của Tiểu Hồng vô cùng khẩn trương kể từ lúc trông thấy người đàn ông kia.
“Dực tướng quân sao?” Mịch Chi lẩm bẩm, không thể không nghi ngờ.
Ánh mắt đau lòng của nam nhân đó, dường như vẫn còn ám sâu vào tâm trí cô. Nếu không có gì, cớ sao ánh mắt lại có thể mang nỗi buồn đau tột cùng đến như vậy. Nhìn vào đã khiến người khác cảm thấy day dứt tâm can, nhưng cô không hề biết người này là ai. Tại sao cô vẫn thấy đau lòng thế này?
Chẳng lẽ là do Uông Mẫn Xuyên!?
Không phải Mịch Chi cô đang đau lòng, mà là Uông Mẫn Xuyên đang đau đến mức rơi lệ trong chính thân xác này.
Cảm giác càng lúc càng thật đến độ khiến hai mắt Mịch Chi nhoè đi, cô sắp khóc, thực sự sắp khóc vì một kẻ mà cô không quen biết. Bàn tay trên bàn thoáng siết đến run lên, lẽ nào trước khi cô xuyên vào cơ thể này, Uông Mẫn Xuyên đã có một mối thâm tình nào đó với nam nhân kia chăng?
Là nặng tình đến mức, khi cô đã xuyên vào thân xác của nàng ta rồi mà tình cảm vẫn không hề biến mất. Chỉ là một cái xác đã chứa đựng linh hồn của người khác, nhưng lại lưu luyến giữ lại chút hồi ức của người cũ.
Không chịu đựng được, Mịch Chi ôm ngực thổn thức từng cơn. Nước mắt đến cuối cùng không cầm được, lăn dài khỏi khoé mắt. Tâm trạng cô chưa bao giờ cảm thấy tồi tệ như bây giờ, hệt như vừa mất đi một thứ vô cùng quan trọng trong đời mình.
Nhưng Mịch Chi vẫn cảm nhận được, nỗi đau này không xuất phát từ bản thân cô. Giống như Uông Mẫn Xuyên đang mượn hồn thể của cô, mượn cả đôi mắt của cô để thoả sức bật khóc.
“Uông Mẫn Xuyên, cô…có phải cô vẫn còn ở quanh đây không?”
Mịch Chi khó khăn kêu lên, l*иg ngực đã bị dồn nén đến suýt vỡ. Trong đời cô vẫn chưa từng yêu ai, làm sao trong một lúc có thể chịu được nỗi đau to lớn thế này. Ngay khi câu hỏi của cô chấm dứt, bỗng nhiên ngọn nến trước mắt cô bị một cơn gió thổi qua. Đóm lửa nhỏ bên trên lay nhẹ nhưng không tắt, Mịch Chi nhìn quanh, rõ ràng cửa sổ và cửa chính đều đã đóng kín kia mà. Một cơn gió làm sao có thể lọt vào đây?
Bất giác toàn thân Mịch Chi run lên không ngừng, cô bỗng thấy sống lưng mình lạnh toát. Mồ hôi trên trán bắt đầu tuôn ra lấm tấm, dường như cô cảm nhận được bên trong căn phòng này không chỉ có mỗi sự hiện diện của cô.
Cô có thể nhận thấy có ánh mắt nào đó đang nhìn trừng trừng lấy cô với sự cay nghiệt tột cùng. Hệt như hận không thể gϊếŧ chết cô trong lúc này.
“Không được! Ta thực sự…không thể chịu được!” giọng Mịch Chi khản đi, cố gắng lên tiếng như đang nói với ai đó.
Nỗi đau trong lòng càng lúc càng lớn rồi, tệ hơn có vẻ đang lan đến tận tim gan. Nước mắt liên tục hoen dài hai bên má, khiến cả gương mặt của cô đã ướt đẫm. Cô không muốn khóc,nhưng lại bất lực không thể ngừng. Mãi đến khi bên ngoài có tiếng của gia nhân truyền đến tai, mọi cảm giác kinh khủng kia mới lập tức biến mất.
“Vương gia!”
“Hắn…hắn quay về rồi!”
Mịch Chi căng thẳng, cô nhanh chóng lau khô nước mắt. Sau đó cầm gói thuốc giấu trong tay áo ra rồi đổ vào chung trà trên bàn. Đậy nắp lại, đặt ngay ngắn.
Cửa mở ra, Tử Lạc từ bên ngoài bước vào. Nhưng hôm nay sắc mặt của hắn thực sự làm Mịch Chi có hơi hoảng sợ. Mặc dù đứng ở khoảng cách khá xa, cô vẫn cảm nhận được phẫn ý toát ra từ mắt hắn. Tại sao, hắn lại mang thứ ánh mắt đáng sợ đó để nhìn cô?
“Vương gia, người về rồi!” Mịch Chi bình tĩnh, nhẹ nhàng nói.
Đầu lông mày sắc bén thoáng xô lại, sắc diện Tử Lạc chất đầy vẻ hoài nghi. Hắn chậm rãi bước về phía Mịch Chi, trầm giọng hỏi: “Vương phi hôm nay tâm trạng có vẻ rất tốt. Sắc mặt phơi phới thế kia, chẳng hay đã gặp được ai quan trọng?”
Mịch Chi thấy thần kinh có chút căng ra, Tử Lạc càng lúc càng gần, đồng nghĩa áp lực của cô cũng càng lúc càng nặng. Sát khí, đây rõ ràng chính là một luồn sát khí vô cùng nặng nề.
Hắn có khi nào sẽ nổi điên mà gϊếŧ cô hay không? Hay tệ nhất cũng dùng gươm đâm nát tay cô như hắn đã từng làm với lão già kia ở Vạn Xuân Hoa!
Mãi lo suy nghĩ vớ vẫn, Mịch Chi quên mất phải trả lời câu hỏi đó của Tử Lạc. Hắn đợi cô, đợi đến mức mất hết nhẫn nại. Một bước tới trước, hắn áp sát người cô vào cạnh bàn phía sau. Hai tay chặn hết lối thoát ở hai phía, hắn thì thầm, ngữ khí đầy hung ác: “Quả nhiên đã gặp nhau! Nên mới khiến tâm tư của vương phi nàng đây mơ hồ thế này.”
Mịch Chi tròn mắt nhìn hắn, mép môi suýt chút giật lên vì sợ. Cô nuốt nước bọt, cố bật cười: “Vương gia, người nói gì thϊếp không hiểu. Có phải người ra đường cả ngày nên mệt rồi không? Nào, thϊếp có pha sẵn tách trà cho vương gia. Người dùng đi!”
Vừa nói, Mịch Chi vừa nâng chung trà lên trước mặt Tử Lạc. Quả thực, cô không nghi ngờ khả năng diễn xuất của mình,nhưng đứng trước ánh mắt ngang tàn của hắn, cô vẫn không thể tránh khỏi lo sợ.
“Vương phi hôm nay bỗng nhiên chu đáo lạ thường. Thực khiến bổn vương ngạc nhiên trong lòng!”
Tử Lạc nhíu mày, chất giọng dường như đã thấp xuống vài phần.
Mịch Chi mỉm cười, ra vẻ dịu dàng: “Vương gia, người đã quá đa nghi rồi!”
“Trà vẫn còn nóng, người mau uống đi!”
Đưa chung trà lên cao hơn, Mịch Chi sơ ý không giữ được bình tĩnh mà run tay. Vậy mà vẫn bị Tử Lạc tinh ý nhận ra, hắn nhếch môi: “Vương phi, dường như tay của nàng hơi run. Không khoẻ sao?”
“Không có!” Mịch Chi đáp, mặt hơi cúi xuống né tránh ánh nhìn sắc bén như đao của hắn.
Cô nói tiếp: “Tại vương gia tất cả! Người ta mời người dùng trà lâu như vậy, tay sẽ mỏi cũng là điều đương nhiên.”
“Ồ! Vậy ra do bổn vương không tốt, đã khiến vương phi nhọc lòng rồi.” Tử Lạc đột nhiên cao giọng, nghe qua đầy châm biếm.
Hắn cầm lấy tách trà từ tay Mịch Chi, nhẹ gạt chiếc nắp trượt trên miệng tách vài lần. Nếu ánh mắt Mịch Chi là nôn nóng chờ đợi, thì ngược lại ánh mắt hắn đang nhìn cô với một loại nghi ngờ nhất định.
Giây phút Mịch Chi hớn hở ra mặt khi thấy tách trà đã chạm lên môi hắn, thì hắn đột nhiên dừng lại.
“Nàng có vẻ rất muốn bổn vương uống hết chung trà này?” Tử Lạc chợt hỏi, ngữ khí đầy phẫn nộ.
Mịch Chi hơi giật mình, ánh mắt sơ suất lộ ra vẻ khẩn trương. Ngay khi cô còn chưa kịp nói thì hắn lại đa nghi hỏi: “Nàng đã cho gì vào đây?”
Bị phát giác, Mịch Chi nhất thời hoảng đến mức tay chân run rẫy. Cô lấp bấp: “Vương gia, người nói gì vậy? Trong trà thì có trà chứ còn thứ nào khác nữa chứ!”
“Thật chỉ có trà!?” Tử Lạc nhướng mày, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên đầy ngạo mạn.
Cánh môi đột nhiên cong lên, nụ cười trên môi hắn mang theo loại tà ác lạnh người. Hắn trầm giọng: “Được! Vậy bổn vương muốn nàng uống trước.”
“Không…kh…” Mịch Chi chỉ kịp kêu lên vài tiếng, sau đó cả gương mặt đã bị một tay Tử Lạc bóp chặt. Cánh môi vừa hé ra, hắn đã nhanh tay đổ hết chung trà kia vào miệng cô. Cô điên cuồng vùng vẫy, nhưng sức lực của hắn quả thực quá mạnh. Cô bất lực cảm nhận hương vị đăng đắng kia trôi dài trong cổ họng.
Trước mắt Mịch Chi, gương mặt của Tử Lạc lại bỗng chốc hoá ra tàn ác vô cùng. Cô không thể ngờ chuyện cô bỏ thuốc vào trà lại bị hắn dễ dàng phát hiện. Nhưng cô lại càng không ngờ hắn nhẫn tâm đến vậy, ngộ nhỡ thứ cô cho vào chung trà kia không phải xuân dược mà là thuốc độc thì hắn cũng đành lòng làm vậy với cô hay sao?
Tra nam, hắn đích thị là tra nam trong truyền thuyết mà cô hay nghe đây rồi!
Tách trà trong tay bị ép hết vào miệng cô, Tử Lạc hắn liền mạnh tay ném phăng nó xuống sàn. Âm thanh đổ vỡ trong phòng vừa truyền ra, khiến Tiểu Mai bên ngoài vừa đến gần đã giật mình hoảng hốt mà xông cửa chạy vào.
“Tiểu thư, người không sao chứ?”
Giọng nói khẩn trương của Tiểu Mai vang lên, nhưng nhất thời nàng ta bị diễn cảnh trước mắt doạ cho tái xanh mặt mũi.
Chủ tử của nàng đang bị Tử Lạc giữ chặt, y phục trước ngực còn bị thấm ướt khó hiểu. Nhưng bấy nhiêu cũng không khiến nàng khϊếp sợ bằng tia nhãn khí đầy kinh khủng của Tử Lạc.
Tiểu Mai vội vã quỳ thụp xuống, sợ đến mức giọng lệch hẳn đi: “Nhị…nhị vương gia!”
Bây giờ, Tiểu Mai khi cúi gầm mặt mới vô tình trông thấy tách trà trong góc tường đã vỡ toang. Nhìn vào cảnh tượng kia, nàng ta đoán được phu thê bọn họ lại bất hoà mà đâm ra cãi vã.
Tính khí của Nhị vương gia hắn ai mà không biết, nổi tiếng ngang tàn lại kiêu căng ngạo mạn. Khí thế cao như trời, rông dài như đất. Ngoài Hoàng thượng, hắn tuyệt đối chẳng thua ai trong nhân gian.
Chính vì như vậy, mỗi lần chứng kiến hắn nổi giận thì ai nấy cũng đều phải run sợ. Huống hồ Tiểu Mai nàng chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, tệ hơn nếu chọc giận hắn sẽ bị hắn đem đi xử theo gia pháp.
“Mang dây thừng đến đây.”
Câu nói của Tử Lạc thoáng làm cả Tiểu Mai và Mịch Chi sững sốt. Ngay khi Tiểu Mai chưa hiểu nhìn hắn, thì hắn đã nổi điên mà gầm lên: “Bổn vương bảo ngươi mang dây thừng đến đây, nghe rõ chưa?”
“Nô tì sẽ đi ngay!”
Tiểu Mai sợ sệt cúi đầu, rồi sau đó rất nhanh co chân chạy ra ngoài. Chưa đầy năm phút, nàng ta đã quay trở vào với một đoạn dây thừng trên tay. Đưa cho Tử Lạc, hắn không nhìn nàng ta mà chỉ lạnh giọng ra lệnh: “Ra ngoài!”
Mịch Chi kinh hãi đến mức nước mắt vô thức lăn dài trên mặt, ánh mắt cô nhoè đi, bất lực nhìn theo bóng dáng của Tiểu Mai đang rời khỏi phòng. Ngay khi cánh cửa khép lại, cô mới điên tiết mà gào khóc: “Bỏ ta ra, ngươi muốn làm gì hả? Bỏ ra mau!”
“Bổn vương muốn làm gì nàng!?” Tử Lạc đắc ý hỏi ngược lại cô.
Mí mắt hắn ngang tàn hẹp xuống, hắn nhếch cười. Trên mặt phảng phất ý vị gian trá, hắn khẽ nói vào tai cô: “Nếu nàng đã có nhã hứng như vậy, bổn vương sẽ chơi với nàng một ván!”
“Ngươi tính làm gì!? Dừng…dừng tay lại mau!” Mịch Chi hoảng loạn kêu lên.
Tử Lạc hắn đột nhiên dùng dây thừng trói chặt tay chân cô, siết mạnh đến nỗi khiến cổ tay cổ chân đau nhức khôn cùng. Hắn mang cô ngồi dưới góc tường, sau đó kéo ghế lại, cao ngạo ngồi ngay trước mặt cô.
Nhìn cô, hắn tàn nhẫn cất giọng: “Vương phi, nàng cứ từ từ mà hưởng thụ!”