Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 9

Kéo lấy tay Mịch Chi đi thẳng về một gian phòng, bước vào trong, hắn khẩn trương khép chặt cửa. Cô còn chưa kịp mở miệng nói câu nào thì đã bị hắn đẩy mạnh về sau, ép sát vào tường.

“Nói! Nàng đến đây rốt cuộc có ý đồ gì?” Tử Lạc gằn giọng hỏi, ánh mắt hắn sắc bén đầy nguy hiểm.

Mịch Chi biết sắp bị phát hiện, liền có hơi lo lắng mà ấp úng đáp: “Ý…ý đồ gì chứ? Vương gia, người đa nghi quá rồi!”

“Bổn vương đa nghi!?” giọng Tử Lạc cao lên đầy tức giận. Hắn đột nhiên khoá cứng hai cổ tay Mịch Chi qua khỏi đầu, nhếch môi nói: “Nếu bổn vương không kịp thời ngăn cản nàng, nàng sẽ còn làm ra những việc tày đình nào nữa? Uông Mẫn Xuyên, nàng tuy là thê tử của ta. Nhưng ở đây là hoàng cung, không phải nơi mà nàng có thể tuỳ tiện giở trò. Nếu xảy ra cớ sự nghiêm trọng, đừng trách ta cũng không cứu đuoc nàng!”

Nghe qua giọng điệu đó của hắn, Mịch Chi biết hắn không hề doạ mình. Cô biết chứ, chốn thâm cung từ xưa đã luôn được mệnh danh là nơi nguy hiểm nhất trong thiên hạ. Nửa chữ nói ra nhất định cũng phải vô cùng thận trọng, nếu không sẽ hoạ bay từ miệng mà ra, mất mạng như chơi.

Nuốt nước bọt, Mịch Chi chớp chớp mắt nhìn sang nơi khác, né tránh ánh mắt lãnh khốc của Tử Lạc đang trừng trừng ghim vào mình.

Không muốn đóng kịch làm một vị hiền thê nữa, cô thay đổi trở về con người thật, liền nhạt nhẽo nói: “Để ta bị ngươi hành hạ, sỉ nhục. Ta thà cho hoàng thượng chém bay đầu, chết quách còn hơn!”

Thái độ cùng ngôn từ của Mịch Chi lần nữa làm Tử Lạc ngạc nhiên. Hắn không nghĩ thê tử của hắn lại có tài diễn xuất hay đến vậy, lại còn trở mặt rất nhanh. Nhưng sự ngạc nhiên trong mắt hắn thoáng chìm xuống, trong đáy mắt nổi lên tia gian xảo.

Hai cánh môi lạnh lùng hơi nhếch lên, nụ cười nửa phần hiểm ác nửa phần hờ hững quả thực cực phẩm. Mà khi nó lại ngự trên một gương mặt ngũ quan như tạc thế kia thì càng thêm đặc sắc.

Mí mắt hắn hẹp xuống, hắn bỗng ghé mặt lại gần, thì thầm vào tai Mịch Chi: “Nếu muốn chết đến vậy, thì trước khi chết nàng cũng nên trải nghiệm một chút!”

“Cái…cái gì? Ngươi…ngươi muốn làm gì hả?”

Mịch Chi còn chưa kịp nói hết câu thì Tử Lạc đã điểm ngay á huyệt của cô, khiến cô chỉ có thể phát ra những âm thanh vô nghĩa trong cổ họng. Thân người cựa quậy không ngừng, cô cố gắng muốn thoát khỏi tay tên nam nhân đê tiện nhưng vô ích. Sức lực của hắn mạnh kinh khủng, chỉ một tay đã dễ dàng khoá chặt cả người cô.

Mang cô về phía giường, hắn mạnh tay đè cô nằm xuống, thuận tiện rút bỏ dây lưng trên xiêm y của cô.

“Ưm…hmm!” Mịch Chi hoảng hốt giẫy đạp, cô chống trả quyết liệt trước bàn tay ác ý đang từng chút lột đi y phục trên người mình.

“Thật phiền phức!”

Tử Lạc hậm hừ trong họng, ngay sau đó liền ấn lên trước ngực Mịch Chi làm cô nằm yên bất động.

Tròng mắt Mịch Chi ứa nước, cô thất kinh đến mức sắp khóc. Tên vương gia thô lỗ kia hết lần này đến lần khác dùng chiêu điểm huyệt đạo để đối phó với cô, thật là nam nhân đê tiện nhất trên đời mà cô từng biết.

Tử Lạc nhìn nữ nhân nằm chịu trận dưới mắt hắn, liền sinh tâm thích thú mà bật cười một tiếng khản đặc. Lông mày hắn sắc sảo xô lại, giữa trán hiện lên sự tà da^ʍ nhất định. Nét thú tình phong lưu trong đáy mắt cũng rất nhanh mà đậm dần.

Hắn di chuyển xuống bên dưới người Mịch Chi, dùng tay tách rộng hai chân. Nhìn vào nơi nhạy cảm, hắn không khỏi nổi lên cổ dục đang cuộn trào như sóng dữ. Hoa viên mềm mại phía trước hơi bị tách ra, để lộ khe hở tuyệt mỹ đầy mời gọi. Đầu hắn bắt đầu nóng lên, những lần kiềm nén ham muốn khiến yết hầu sắc bén trượt dài liên tục.

Ngước mắt nhìn Mịch Chi, hắn khàn khàn khẽ nói: “Ta thực sự muốn xem, nàng sẽ cứng đầu đến mức nào?”

Dứt lời, Tử Lạc cầm lấy một mảnh ngọc bội đưa ngang tầm mắt. Ngọc bội màu lam nhạt, dáng hình thon dài độ chừng ngón tay cái, trên có đính đoạn dây bằng chỉ vàng tinh xảo.

Một ngón tay cố tình chạm vào địa phương mềm mại, đầu ngón tay ác ý trượt dọc một đường từ trên xuống dưới. Lên rồi xuống vài lần, hoa viên không chịu được ma sát liền rất nhanh tiết ra mật dịch. Tử Lạc nhếch môi, nuốt xuống một sự ham muốn đang nổi lên như lửa. Đột ngột, hắn cho ngón tay vào trong, rất chậm, từng chút từng chút mà tiến sâu hơn.

Bất giác toàn thân Mịch Chi run lên bần bật, cảm giác nóng rực từ bên dưới hạ thể truyền khắp mọi tấc da thịt, làm mọi giác quan bên trong cô cũng dường như muốn nổ tung.

Ngón tay ngang nhiên hết cắm rồi rút, phút chốc cả ngón tay đã phủ đầy mật dịch.

“Ướt đẫm! Rất tốt!”

Tử Lạc trầm ngâm nhíu mày, thuận tiện nói như khen ngợi.

Rút ngón tay ra, hắn nổi loạn đưa ngay vào miệng thích thú liếʍ qua vài lần. Biểu diện hắc ố của hắn khiến Mịch Chi phát khϊếp. Hắn đem mảnh ngọc bội cận kề vào miệng huyệt, bắt đầu cọ sát thật chậm. Sau đó cảm thấy đã đủ, hắn liền tàn nhẫn đẩy mảnh ngọc bội về trước, đem nó nhét sâu vào trong người cô.

Toàn bộ cơ thể Mịch Chi cơ hồ gồng cứng, cô cắn môi cam chịu trò tiêu khiển bỉ ổi của Tử Lạc. Mảnh ngọc bội bé xíu kia lạnh ngắt, vừa đưa vào liền dâng lên cảm giác muốn tê liệt cả người.

Thần kinh cô bỗng chốc bị kéo căng hết cỡ, l*иg ngực đã dần dần nhấp nhô kịch liệt. Cả gương mặt trắng trẻo phút chốc đã nóng bừng, hoá đỏ gay gắt.

Ngồi bên dưới, Tử Lạc say mê ngắm nhìn nơi huyệt thịt vừa nuốt chửng mảnh ngọc bội của hắn. Thứ còn sót lại chỉ có đoạn chỉ vàng được để bên ngoài, nhằm có ý để dễ dàng rút nó ra.

Phát ra tiếng cười khản khái, Tử Lạc nhướng mày, trong ánh mắt rộ lên muôn phần tà da^ʍ. Hắn dùng ngón tay ấn vào, một lực vừa đẩy vừa kéo lấy đoạn chỉ.

Mịch Chi cảm thấy cả cơ thể như bị mang đặt trên than đỏ, đâu đâu cũng nóng rực như muốn thiêu đốt cô thành tro bụi. Hai chân bị dang rộng thoáng chốc run rẫy không ngừng, nơi cổ họng trở nên khô ran khó chịu.

“Bổn vương muốn xem, ngày hôm nay trên chánh điện, trước mặt Hoàng thượng và triều thần. Ai sẽ là người mất mặt?”

“Là Bổn vương…hay là nàng!?”

Vừa nói, Tử Lạc vừa nhẫn tâm chơi đùa với cơ thể nữ nhân trong tay. Sự hứng thú trong hắn càng lúc càng lớn, ham muốn cực độ sắp xé rách ngực hắn, *** *** bên dưới cũng đã sưng lên đau nhức.

Mịch Chi đơn thuần chỉ mới trải qua một lần gần gũi xá© ŧᏂịŧ, thứ cảm giác hoang dại này căn bản vẫn còn rất mới mẻ với cô. Cô không thể chịu được nữa, phút chốc toàn thân giật nảy, bên trong đồng loạt như thắt lại.

Trước mắt cô, không gian cứ xoay vòng như chong chóng. Tầm nhìn dần rơi vào mơ màng, cô vừa bị Tử Lạc đưa lêи đỉиɦ điểm của xuân triều, một lần xuất ra đã liền rút mòn sức lực. Chỉ còn biết nằm thừ ra đó mà thở hồng hộc.

Nhìn dáng vẻ uỷ mị đầy mê hoặc của Mịch Chi, Tử Lạc quả thực tự phục bản thân khi hắn đang dùng hết mọi sự tỉnh táo để giữ cho con hổ đói trong người không xổng ra ngoài. Nếu không, hắn sẽ không để yên cho nữ nhân này, chỉ bấy nhiêu vẫn không đủ để hắn thoả mãn.

Mặc lại xiêm y cho Mịch Chi, Tử Lạc mới giải huyệt cho cô. Ngay khi vừa được giải huyệt, cô đã nhanh chóng ngồi dậy mà muốn tìm nơi để lấy cái thứ chết tiệt kia ra. Nhưng cô chỉ mới bước đi đã phải nhíu mày mà ôm bụng khuỵ xuống sàn. Mảnh ngọc bội kia nhét sâu bên trong, hơn nữa cơ thể mới trải qua một lần cực điểm vẫn vô cùng nhạy cảm. Chỉ cử động một chút, mảnh ngọc kia đã cọ vào khiến tay chân cô trở nên run rẫy như mất sức lực.

“Tên vương gia…khốn kiếp…Ngươi…” Mịch Chi cắn răng cố mắng, ngay cả giọng cũng lệch đi rất nhiều.

Tử Lạc ngồi xuống trước mặt cô, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Vẫn là nụ cười nửa vời đáng ghét, hắn đắc ý đe doạ: “Nếu nàng dám bỏ nó ra khỏi người, ta sẽ lập tức cho thứ của ta vào bên trong nàng để thay thế nó!”

Hắn đứng dậy, bóng lưng cao ngạo hướng về phía Mịch Chi. Không hề ngoảnh mặt nhìn lại, hắn chỉ trầm trầm cất giọng: “Yến tiệc sắp diễn ra, không nên chậm trễ! Đi thôi!”

Lê lết lắm Mịch Chi mới có thể đi theo Tử Lạc đến trước cửa chánh điện. Nhưng giây phút này cô mới nhận ra, phía trước là tương lai tối tăm mù mịt đang mở cửa đơi mình bước vào. Khuôn mặt như muốn khóc khi cô nhìn thấy bậc thang hơn trăm cái, phải vượt qua nó thì mới có thể đi vào trong điện.

Ông trời à! Ông một phát cho sét đánh chết cô đi còn hơn!

Mịch Chi kêu khóc trong lòng, khổ sở nhíu mày nhích từng bước chân nhỏ xíu.

Tử Lạc dù đi trước, hắn vẫn rất tinh ý để mắt đến người đang lẻo đẻo theo sau. Thấy bộ dạng đáng thương đó của Mịch Chi, quả thực làm hắn vừa muốn mềm lòng lại vừa lấy làm hứng thú.

Vốn là để trừng phạt nàng ấy về tội dám làm loạn, nên hắn cũng chẳng có ý ra tay giúp đỡ nàng trong lúc này làm gì. Mặc cho nàng nhăn mặt thở dốc, hắn vẫn thẳng bước mà đi về trước.

Nha hoàn Tiểu Hồng đỡ lấy Mịch Chi, thấy sắc diện chủ tử thay đổi càng lúc càng khác lạ, nàng ta lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người không khoẻ sao?”

Mịch Chi cố chịu đến mức cả trán cũng tuôn đẫm mồ hôi, cô nhìn vào bóng lưng ngang ngược phía trước, chỉ thấy trong lòng dồn lên một mối ấm ức tột cùng.

Cô dừng lại một chút, thở khì khì mà nói: “Muốn ta chịu thua ở đây sao? Tên vương gia thối tha…đi mà nằm mơ đi!”

“Tiểu Hồng!”

“Dạ tiểu thư!”

“Nhanh lên, ta phải bước vào chánh điện trước cả hắn!” Mịch Chi quyết tâm nói, sau đó liền thẳng lưng, cố sức tỏ ra bình thản mà bước thật nhanh.

Vượt mặt cả Tử Lạc, cô nhìn hắn, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ liếc một cái sắc bén. Tử Lạc nhíu mày, ban đầu là khá ngạc nhiên vì độ chịu đựng của cô hơn hắn nghĩ, tiếp theo lại trở về sự mưu mô tính toán vốn có.

Hắn bước đến ngang hàng Mịch Chi, trước khi chính thức đặt chân qua ngạch cửa điện, hắn tuy không nhìn sang cô nhưng cũng không quên nhỏ tiếng dặn dò: “Nhớ cho kỹ, đây là hoàng cung!”

Trong lòng Mịch Chi chợt thấy căng thẳng, quả thực khí chất của Tử Lạc khi đứng đây cũng đã hoàn toàn đổi khác. Hắn nghiêm nghị hơn mức bình thường, biểu diện như rơi vào bất trị, lạnh tanh không chút cảm xúc.

Chậm rãi sải bước vào bên trong, mỗi bước chân của Tử Lạc đều tạo ra dáng vẻ phi phàm. Vạt gấm bào hơi bay nhẹ lên theo mỗi lần hắn chuyển động. Mắt sắc nhìn thẳng, mày tướng đầy nghiêm khắc. Hắn đứng dưới sảnh điện, tay vòng ra trước, cung kính hành lễ.

“Tham kiến Hoàng thượng!”

Mịch Chi đứng hình mất vài giây, cô vẫn còn mãi bận tâm ngơ ngác vì quang cảnh đang vây lấy mình. Cung điện nguy nga, long trụ chạm khắc tinh xảo, văn võ bá quan hiện diện rất đông, bầu không khí quả nhiên choáng ngợp.

Thấy người kế bên không chút phép tắc, Tử Lạc kiềm cơn giận mà liếc mắt sang. Mịch Chi còn không nhận ra, cho đến khi nha hoàn Tiểu Hồng kéo vạt áo mà khẽ nói vào tai: “Tiểu thư, mau hành lễ đi…”

“Hành…hành lễ!?”

Mịch Chi ngớ ngẫn lặp lại. Nhìn kỹ thì mới thấy sắc mặt Tiểu Hồng xanh mét không còn giọt máu, quay qua Tử Lạc thì càng đáng sợ hơn. Gương mặt hắn ảm đạm, mắt như đυ.c ngầu hoá trận lôi đình.

Cô quay mặt nhìn về trước, trông thấy vị Thiên tử ngự trên ngai vàng đang nhíu mày nhìn thẳng vào mình, cô mới hoảng hốt mà quỳ thụp xuống. Nhưng động tác hành lễ cô không rõ, chỉ biết nhắm mắt mà làm bừa.

Tay duỗi thẳng về trước, dập đầu lớn tiếng nói: “Tham kiến Hoàng thượng!”

Tất cả ai nấy có mặt đều trố mặt nhìn Mịch Chi, vì sao một thiên kim Uông gia ngay cả những phép tắc cơ bản nhất mà nàng cũng không biết? Thái độ có phần ngờ nghệch vừa rồi khiến các triều thần trong điện bắt đầu xì xào bàn tán.

Nhưng có lẽ vì hôm nay là ngày vui, cho nên vị Thiên tử kia không muốn trách tội bất kì ai. Cười một cái rất phúc hậu, người nói: “Được rồi, bình thân!”

“Ban ngồi!”

“Tạ ơn Hoàng thượng!” Tử Lạc nhanh miệng đáp lời, Mịch Chi chỉ biết vụng về lặp lại lời hắn. Sau đó liền được ban vị trí ngồi gần nhất, là vị trí chỉ có người trong hoàng tộc mới có thể ngồi vào.

Nhưng giây phút này Mịch Chi mới thấy tấm đệm bên dưới chẳng khác gì một tấm thảm gai tàn khốc. Mảnh ngọc vẫn còn nằm sâu bên trong, khiến cô nhất thời không dám đặt mông ngồi xuống.

“Sao thế Vương phi? Nàng không muốn ngồi sao?”

Tử Lạc ngước nhìn Mịch Chi, trên mặt hắn đầy vẻ tự mãn. Trong lòng chỉ hận không thể một cú đá bay cái tên Vương gia đê tiện này ngay tại đây, chỉ còn biết cắn răng nín thở mà từ từ ngồi vào.

Dù cho bản thân đã hết sức cẩn thận, nhưng chỉ vừa mới chạm mông xuống thì mảnh ngọc bên trong đã bị đẩy vào sâu hơn. Cả thân người Mịch Chi gồng cứng, hai tay siết chặt mảnh xiêm y trước người đến run lên. Cô thở gấp, cố lấy lại bình tĩnh.

“Nàng muốn rên rĩ ở đây sao?”

Tử Lạc trầm giọng hỏi, tuy mắt hắn hướng thẳng nhưng lời nói lại cắm thẳng vào Mịch Chi. Cô tức đến ruột gan đang thay nhau lộn ngược hết cả lên, giận đến cả khuôn mặt đã đỏ bừng gay gắt.

Nhịn, nhất định cô phải nhịn. Chỉ cần qua được ải này, cô sẽ thắng cái tên Vương gia khốn kiếp kia.

Trời điểm xế chiều, ánh tịch dương dần dần dịu đi rất nhiều. Bấy giờ văn võ bá quan đã lui đi hết, Mịch Chi thở phào khi những tưởng đã kết thúc. Nhưng không thể lường trước được sự lưu manh của Tử Lạc, khi hắn đột nhiên ngỏ lời mời Hoàng thượng cưỡi ngựa.

Khoảnh khắc một tên binh lính tay dắt con hắc mã đi đến trước mặt mình, Mịch Chi cảm giác có một mối bất an to lớn đang đổ sập lên người. Cô toát mồ hôi nhìn sang, chỉ thấy ánh mắt Tử Lạc nhìn cô vô cùng nham hiểm.