Xe ngựa đi được khoảng một canh giờ đã đến cổng thành. Bên ngoài, binh lính canh giữ nghiêm ngặt vô cùng, trái với những gì Mịch Chi nghĩ trong đầu lúc trên đường đến đây. Rằng diễn ra yến tiệc, mọi thứ sẽ thật náo nhiệt như trẩy hội. Nhưng ai ngờ, quang cảnh lại yên tĩnh đến mức nhàm chán.
Nhận ra cỗ xe ngựa đó là của ai, đám binh lính ấy đã lập tức cúi người rất kính cẩn. Cánh cổng nặng nề cao đến vài trượng chầm chậm mở ra, xe ngựa tiến nhanh vào trong, đi thêm một khoảng nữa mới dừng lại.
Mảnh rèm được vén lên, Tử Lạc là người bước xuống đầu tiên. Vừa trông thấy hắn, đám lính kia đã cúi đầu quỳ xuống dưới chân hắn mà hành lễ:
“Tham kiến nhị vương gia!”
“Hôm nay Bổn vương không đến một mình.”
Hắn lãnh đạm cất giọng, ngay sau đó là Mịch Chi xuất hiện. Cô nắm lấy bàn tay của Tiểu Hồng, cẩn thận bước xuống đất.
“Tham kiến nhị vương phi.”
Tiếng hô rất đều lại lớn bất giác khiến Mịch Chi hơi giật mình không quen. Cô gượng gạo gật đầu, thái độ không thể hiện được nét hoàng tộc cần có khiến ai nấy đều ngạc nhiên mà nhìn nhau.
Lúc này, từ đâu có bốn cô gái nhanh chân bước đến. Họ mặc thanh y đơn giản giống nhau, cả đầu tóc cũng búi cùng một kiểu. Hơn nữa còn thỉnh an dưới chân cô và hắn, bấy nhiêu cũng đủ biết đây là cung nữ.
“Bổn vương có chút chuyện, nàng tạm thời cứ dạo một vòng. Xong việc, bổn vương sẽ tìm nàng.”
Tử Lạc nói với cô, từ giọng nói cho đến vẻ mặt quả thực rất khác so với khi ở trong phủ.
Mịch Chi thầm nghĩ có phải hắn cũng học một khoá diễn xuất nào đó hay không? Trở mặt nhanh như vậy, đến cả cô còn kinh ngạc vô cùng.
Nhưng tạm thời không thể đôi co, xung quanh có quá nhiều binh lính và cung nữ. Nếu cô có một động thái nào đó không phải thì dù là nhỏ nhặt cũng sẽ trở thành quái gở trong mắt họ.
Mịch Chi rời đi, theo sau gồm có Tiểu Hồng và bốn nàng cung nữ vừa rồi. Cô không ngăn được thích thú đối với nơi này. Chốn thâm cung luôn tiềm ẩn nhiều mưu mô tranh đoạt trên phim ảnh mà cô hay thấy không ngờ lại đẹp đến vậy.
Nào hoa, nào bướm, nào cây cối, nào nước hồ trong xanh. Cảnh vật hữu tình thực khiến con người ta muốn ngẫu hứng mà ngâm thơ.
Đi được một lúc, Mịch Chi cảm thấy hai chân hơi mỏi nên mới tìm chỗ nghỉ. Bốn cung nữ dẫn cô rẽ lối qua vườn hậu uyển, có một bộ thạch bàn ngự ngay giữa hồ. Đi qua một cây cầu tam khúc, nhìn xuống chỉ thấy toàn là hoa sen đanh nở rộ.
Mịch Chi ngồi xuống, ngay sau đó đã có một dàn cung nữ khác, tay bê mâm vàng nhanh chân tiến đến.
Mở ra thì lập tức có một mùi hương ngào ngạt tản ra nức mũi, Mịch Chi đưa tay phất phất, như thể gom lấy thứ hương vị tuyệt vời ấy.
Cô buộc miệng khen ngợi: “Thơm quá!”
Một cung nữ cúi người lên tiếng: “Nhị vương phi, đây là một số điểm tâm mà ngự thiện phòng đã chuẩn bị. Do đích thân Hoàng thượng căn dặn, người thử xem có vừa ý hay không?”
“Ngự thiện phòng?” Mịch Chi ngạc nhiên tròn mắt.
Trong đời cô, có nằm mơ cũng không thể tận miệng thưởng thức những món ngon nơi cung cấm thế này. Do chính tay đầu bếp ở ngự thiện phòng làm ra, mấy món ăn này còn đắt hơn cả vàng.
Không suy nghĩ nhiều, Mịch Chi liền cầm đũa gắp một ít thức ăn cho vào miệng mà nhai ngấu nghiến. Cử chỉ không hề đoan trang, ngược lại còn không khác phường thường dân trong thiên hạ. Các cung nữ lấy làm khó hiểu, ngầm đưa mắt nhìn nhau nhưng không dám hé môi.
Mịch Chi lén quan sát họ, cô thầm đắc ý trong lòng khi một phần làm cho hình ảnh vương phi của Tử Lạc bị méo mó trong mắt mọi người. Nhưng chỉ như vậy, vẫn chưa đủ.
Cô ho lên một tiếng, sau đó chân bắt chéo chữ thập, rung đùi ăn uống vô tư.
“Tiểu thư…”
Giọng Tiểu Hồng vang khẽ bên tai, nhìn sang đã thấy vẻ mặt đầy ái ngại của nàng ta đang nhìn mình. Mịch Chi không để tâm, cô thản nhiên nói: “Tiểu Hồng à, mấy món này cô có làm được không? Về phủ, cô nấu cho ta ăn đi.”
Hai mắt Tiểu Hồng căng ra, nàng ta bối rối nói nhỏ: “Tiểu thư, ở đây là hoàng cung. Nửa chữ cũng không thể nói sai!”
“Ta nói sai cái gì chứ? Chẳng qua chỉ là khen ngợi tài nấu ăn của ngự thiện phòng thôi mà.”
Mịch Chi lớn giọng nói, thái độ càng lúc càng thô thiển.
Bất chợt, từ phía xa có một đám người nào đó đi về phía cô. Những cung nữ đang đứng xung quanh cô bỗng nhiên cúi thấp người, miệng đồng thanh nói:
“Tham kiến quận chúa!”
Mịch Chi còn chưa kịp nhìn rõ xem người kia dung mạo ra sao, còn chưa bước chân hẳn vào đây mà giọng nói đã đi trước, nghe qua rất ác ý.
“Uông Mẫn Xuyên, một chút phép tắc cơ bản mà cô cũng không có! Thật là đáng để thiên hạ chê cười!”
Tiểu Hồng đứng cạnh, dường như nàng nha hoàn cũng thừa biết con người kia thuộc dạng ra sao. Lập tức, nàng ta lấy làm ấm ức cho chủ tử mà lên tiếng:
“Quận chúa! Xin người chú ý lời nói của mình. Tên họ của nhị vương phi không phải để người có thể gọi một cách tuỳ tiện như vậy.”
“To gan!” nữ nhân kia mới bước đến trước mặt, liền giận dữ mà quát lên. Ả ta dáng vẻ yêu kiều, trâm quý cài tóc, trang sức quý giá, xiêm y lộng lẫy nổi bật. Hơn nữa khẩu khí còn rất lớn, thích ra vẻ hϊếp đáp người khác. Đoán chắc không phải hạng vừa.
Mịch Chi nhìn tư trên xuống dưới, rồi lại nhìn ngược từ dưới lên trên. Suy cho cùng nhan sắc cũng không tệ, khí chất cũng cao quý. Nhưng những lời phát ra từ miệng ả ta lại không hề hoa mỹ như vẻ ngoài của ả.
Trừng trừng nhìn vào Tiểu Hồng, ả ta lại tiếp tục mắng: “Đúng là chủ nào tớ nấy! Chủ tử không ra gì, cả nô tì cũng không biết phép tắc. Ở đây có chỗ cho thân phận thấp hèn như ngươi lên tiếng sao? Người đâu, vả miệng cho ta.”
“Các người dám?”
Mịch Chi buông đũa, cô gằn giọng đứng dậy, mặt đối mặt với nữ nhân ngang ngược kia. Cô lấy thân mình che cho Tiểu Hồng, đẩy nàng ta lùi về sau nép sau lưng mình.
Nhìn thẳng vào mặt đối phương, cô cao giọng: “Ai dám động vào cô ấy, ta sẽ một phát trả đủ!”
Thái độ cùng lời nói của Mịch Chi thoáng khiến kẻ khác kinh ngạc đến mức khó tin.
Đã giận càng thêm giận, nữ nhân kia tiếp tục giở thói cậy quyền: “Giỏi cho Uông Mẫn Xuyên, cô dám dùng thái độ đó để nói chuyện với ta?”
Trái ngược với vẻ nóng giận của ả, Mịch Chi vẫn một nét mặt bình thản như không có gì.
Cô nói: “Thái độ đó là thái độ thế nào? Cô là ai kia chứ?”
Lúc này, Tiểu Hồng mới giật mình mà nói nhỏ vào tai cô: “Tiểu thư, người này là Hỷ Bình quận chúa. Người không nhớ sao?”
“Hỷ Bình quận chúa!?” Mịch Chi vô thức lặp lại. Mà vẻ mặt không quan tâm của cô càng làm Hỷ Bình thêm nổi đoá.
Mịch Chi thấy vậy, liền nhanh trí giả vờ: “A, ra là Hỷ Bình quận chúa! Thực lòng xin lỗi, cái tên này…không mấy thú vị nên ta thực sự một lúc không nhớ ra!”
“Cô…cô…” Hỷ Bình tức đến cứng họng, trong chốc lát không biết phải nói gì cho hả cơn giận.
Mịch Chi nhạt môi cười một cái, rồi cô quay sang nói với Tiểu Hồng: “Đi thôi! Chỗ này có vẻ chướng khí hơi nhiều, tốt nhất không nên ở lâu.”
Nhưng đến khi cô và Tiểu Hồng vừa xoay người, lướt qua Hỷ Bình liền nghe thấy chất giọng chua ngoa.
“Chim trĩ lại nghĩ mình là phượng hoàng. Chỉ được hư danh nhưng liền tự mình công nhận! Thật thấp kém!”
Một tiếng nổ lớn vang lên trong đầu, Mịch Chi cảm thấy một ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt trong l*иg ngực. Hai bàn tay cô siết lại, ngoảnh mặt nhìn về Hỷ Bình mà đanh giọng:
“Cô vừa nói ai là chim trĩ? Cô bảo ai thấp kém?”
Hỷ Bình đáp lại bằng một tiếng cười khinh khi, ả ta đắc ý nói: “Ô! Nhị vương phi của chúng ta nổi giận rồi. Ta bấy lâu còn tưởng nhị vương phi mắc chứng vô cảm, không ngờ cũng biết nổi giận với người khác. Nhưng mà khi tức giận, vẫn tầm thường đến vậy!”
Quá đáng hơn nữa, ả ta đi đến gần Mịch Chi, tay vỗ lên mặt cô hai cái mà nói thêm: “Cô nghĩ huynh ấy thích cô sao? Bất quá cái dung nhan này của cô cũng chỉ làm huynh ấy thích mắt mà ngắm nhìn một lúc. Đừng tự mình suy diễn nữa Uông Mẫn Xuyên, cô mãi mãi chỉ được hư danh mà thôi.”
Nghe qua giọng điệu đầy ganh tị cùng câu nói đó của Hỷ Bình. Mịch Chi mới hiểu ra, hoá ra ả quận chúa này lại si tâm đối với Tử Lạc. Còn Uông Mẫn Xuyên này lại được ban hôn cho hắn, chính thức được hắn dùng kiệu hoa đón về phủ.
Cho nên mới sinh lòng ganh ghét mà dùng lời cay nghiệt để hạ nhục Uông Mẫn Xuyên.
Nhưng người mà Hỷ Bình sỉ nhục bây giờ không chỉ còn một mình Uông Mẫn Xuyên, mà còn có cả Mịch Chi cô đây.
Bản tính không hề chịu đựng kẻ khác hϊếp đáp, Mịch Chi liếc nhìn Hỷ Bình mộ cái thật sắc rồi nói: “Hoá ra, cô thấy gai mắt khi ta vô tình chiếm cái mà cô gọi là hư danh đó có đúng không?”
Hỷ Bình hốt hoảng trợn mắt, ả còn chưa kịp lên tiếng, Mịch Chi lại nói tiếp: “Quận chúa cô, suy cho cùng cũng ham cái hư danh đó mà thôi. À không, nhìn dáng vẻ của cô, chắc còn ham hơn ta ấy chứ!”
“Chát” một cái, ngay lập tức ai nấy đều phải cả kinh mà giật mình.
Hỷ Bình tức giận tát thẳng vào mặt Mịch Chi, đến mức một bên mặt của cô đã nhanh chóng đỏ ửng cả lên.
“Quận chúa! Người dám động tay với nhị vương phi?”
Tiểu Hồng chạy đến ôm lấy chủ tử, mắt đỏ hoe sắp khóc mà cố nói. Hỷ Bình ngang ngược ra mặt, ả ta đe doạ: “Nếu người còn mở miệng nói thêm, ta cũng sẽ đánh luôn cả ngươi, có nghe không?”
Mịch Chi mở to mắt không chớp, bàn tay áp lên má hơi run lên. Cái đau nhỏ nhặt này không hề hấn gì đến cô, nhưng vô cớ bị tát một cái thế này trước bàn dân thiên hạ. Cô không thể nhịn mà cho qua dễ dàng như vậy.
“Muốn biết đánh người thực sự là ra sao không!?” Mịch Chi hằn hộc nói, âm thanh rất thấp đầy phẫn nộ. Cô trừng mắt nhìn Hỷ Bình, rồi thật nhanh đã tóm lấy tóc ả ta mà tát tới tấp.
“Đây mới gọi là đánh, rõ chưa hả? Con mẹ nó! Cả gan dám đánh bà, bà đánh chết cái thứ quận chúa hách dịch nhà cô!”
Trong phút chốc, mọi thứ đều trở nên hỗn loạn. Mịch Chi nhất quyết nắm chặt lấy tóc Hỷ Bình mà đánh mãi không buông. Đánh đến mức trâm cài của ả rơi ra, tóc tai rối bù, xiêm y cũng muốn xộc xệch.
Tiểu Hồng cùng đám cung nữ kẻ khóc người kêu cứu, cầu xin. Dù có cố can ngăn nhưng vẫn không có tác dụng.
Mãi đến khi có một giọng nói vang lên, quát lớn đầy giận dữ.
“Dừng tay!”
Ai nấy cũng đều giật mình nhìn sang, đám cung nữ cùng Tiểu Hồng vừa trông thấy kẻ đang tiến đến, liền quỳ thụp xuống đất mà run rẫy.
“Nhị vương gia…”
“Các người đang làm gì thế hả? Ở đây là hoàng cung, cả gan náo loạn hay sao?”
Tử Lạc nổi trận lôi đình mà gầm lên, cả một dàn cung nữ đều phải khép mình hoảng sợ, trong đó có cả Hỷ Bình.
Ả ta trở mặt, làm ra bộ dạng yếu đuối mà nức nở: “Nhị hoàng huynh, Uông Mẫn Xuyên vô lễ với muội…”
Mịch Chi giận đến tay chân run lên. Cô nhìn vào nét mặt đầy giả tạo đó của Hỷ Bình mà thầm mắng trong lòng.
Tổ cha cô ta, tát đến mặt cô đỏ tấy thế này mà còn tỏ ra bản thân liễu yếu đào tơ sao?
Hai mắt Tử Lạc sắc bén cau lại, hắn cẩn thận quan sát Mịch Chi. Rồi đột nhiên hắn vén gọn mái tóc của cô lên, trầm trầm cất giọng, khẩu khí có phần đáng sợ.
“Mặt nàng làm sao thế?”
Không chỉ có Hỷ Bình ngạc nhiên, mà đến cả Mịch Chi cũng khó tin. Tử Lạc hắn dường như không hề để tâm đến nàng quận chúa kia, mà lại tỏ ra rất lo lắng cho cô.
Thấy cô một lúc không đáp, hắn nóng giận mà gằn giọng: “Tiểu Hồng! Nói mau, vương phi làm sao mà ra nông nổi này?”
Tiểu Hồng đang đứng, nghe kêu đến tên liền sợ đến tay chân đứng không vững. Nàng ta không dám nhìn lên, chỉ nghe qua giọng cũng đủ hình dung khí sắc trên mặt Tử Lạc đang kinh khủng thế nào.
“Bẩm Vương gia, mặt của vương phi…là bị…quận chúa đánh!”
“Bị đánh sao!?”
Giọng hắn chợt cao lên rất nhiều, hai đầu lông mày đổ xô lại vẽ nên vẻ mặt giận dữ vô cùng. Hắn quay lại nhìn Hỷ Bình, lập tức khiến ả ta đã hoảng sợ mà lùi về sau.
Ả ta vẫn cố nói: “Là do Uông Mẫn Xuyên không rõ phép tắc, cho nên muội mới chỉ dạy một chút.”
“Uông Mẫn Xuyên!? Cái tên này là để cho muội tuỳ tiện gọi ra hay sao?”
Tử Lạc phất tay áo, hắn cơ hồ nhíu mày, trong ánh mắt rộ lên tia giận dữ. Hắn nói tiếp: “Thiết nghĩ người không rõ phép tắc là muội! Nàng ấy gả vào phủ của ta, là nhị vương phi của hoàng triều. Xét về thứ bậc hiện tại, muội phải gọi nàng ấy bằng ba tiếng nhị hoàng tẩu.”
“Tử Lạc, huynh…huynh từ lúc nào lại thiên vị cho cô ta? Huynh tự nhìn đi, cô ta không hề hiền thục như huynh thấy. Cô ta dám đánh muội đến bộ dạng thế này, huynh còn muốn bao che?”
Hỷ Bình giận dỗi, ả ta dẵm chân mà trách móc.
Tử Lạc hẹp mắt nhìn ả, đôi mắt sắc bén đầy nguy hiểm của hắn khiến Hỷ Bình rung sợ trong lòng. Từ trước đến giờ, ả chưa lần nào trông thấy ánh mắt nqyf của hắn. Lẽ nào lần này hắn đã thực sự nổi giận vì Uông Mẫn Xuyên?
Tử Lạc bước đến trước một chút, trong giọng nói có vẻ đang rất khó chịu.
“Vậy sao? Thế nhưng ta lại thấy nàng ấy bị nặng hơn muội rất nhiều.”
Thái độ của hắn, khẩu khí của hắn, rõ ràng là đang đe doạ. Hỷ Bình sợ hãi nhìn hắn, ả lấp bấp: “Huynh…huynh nói vậy nghĩa là muốn bỏ qua chuyện này sao?”
“Không bỏ qua thì thế nào?” Tử Lạc khàn giọng nói, hắn chấp tay sau lưng, dáng vẻ thản nhiên vô cùng.
“Hay là muội muốn ta đem chuyện hôm nay tâu với Hoàng thượng? Để Hoàng thượng phân xử cho muội?”
Nghe nhắc đến hai từ “Hoàng thượng”, lập tức sắc mặt của Hỷ Bình tối sầm. Ả nuốt cơn giận xuống lòng, nén lại nhục nhã mà nói một câu trước khi rời khỏi.
Ả nói: “Tử Lạc, huynh giỏi lắm!”
“Chuyện hôm nay, kẻ nào dám mở miệng truyền đi nửa lời, ta sẽ trừng trị thẳng tay. Nghe rõ chưa?”
“Chúng nô tì không dám!”
“Lui hết cho ta!”
Câu nói giận dữ cuối cùng cất lên, không gian xung quanh lập tức vắng lặng trở lại. Mịch Chi len lén nhìn vào bóng lưng của hắn, cơ hồ nghĩ ngợi rất nhiều điều.
Bỗng nhiên, hắn quay phắt lại nhìn cô. Đôi mắt hắn tiềm tàng sát khí, biểu diện cũng hoá đen đến kinh người. Hắn bắt lấy cổ tay cô, nén giận mà khàn khàn ra lệnh.
“Còn nàng, đi theo ta!”