Sau khi tắm gội, thay một bộ xiêm y khác. Trên bàn bây giờ đã dọn sẵn một số món ăn thịnh soạng, vẫn còn rất nóng, khói nhạt đang bốc lên kéo theo mùi thơm thoảng qua mũi. Cô bước ra giữa phòng, bất giác nhớ lại một việc khiến cô đỏ mặt.
Vừa rồi trong lúc tắm, cô có nhìn lại cánh tay trái của mình mới sững sốt phát hiện. Thủ cung sa trước đó, đã thực sự biến mất rồi.
Mãi nghĩ, Mịch Chi suýt chút vấp vào chân ghế, may có Tiểu Hồng bên cạnh mới kịp thời đỡ lấy cô. Nhìn thấy một bàn đầy thức ăn, bụng liền đánh trống cồn cào. Nhưng mà lúc ngồi xuống, mông vừa chạm ghế đã vội rụt vai nhíu mày.
Địa phương bên dưới quả thực đau rát, lỡ động mạnh một chút đã đau đến khó chịu. Mịch Chi nghĩ đến Tử Lạc, chính hắn là người đêm qua ra sức hành hạ cô, đến gần sáng mới chịu buông tha cho cô.
Càng nghĩ, lại càng ghét.
“Tiểu thư, người dùng trước một chén canh để thanh lọc đi.”
“Cảm ơn cô!” Mịch Chi khách sáo nói.
Lúc này, khi thấy cô vui vẻ húp lấy chén súp, Tiểu Hồng mới chợt nghĩ đến chuyện vừa rồi.
Sáng nay, khi thay xiêm y cho Uông Mẫn Xuyên, nàng vô tình trông thấy bên ngực của nàng ấy có một vết bớt kì lạ. Tiểu Hồng đã theo hầu hạ nàng tiểu thư này từ khi còn nhỏ, đã bao nhiêu lần hầu nàng ấy tắm gội nhưng đây là lần đầu tiên trông thấy vết bớt đó.
Tiểu Hồng nghĩ một lúc, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
“Tiểu thư à, lúc nãy em thấy trên ngực tiểu thư…có một vết gì đó!”
Thìa súp tiếp theo chưa kịp đưa vào miệng liền dừng lại, Mịch Chi chớp chớp mắt hai cái cố giữ bình tĩnh. Cô biết Tiểu Hồng đang muốn hỏi điều gì, vết bớt đó thực sự là của cô chứ không phải của Uông Mẫn Xuyên.
Cô chẳng thể hiểu nổi, vì sao xuyên vào thân xác người khác laii mang luôn cả cái dấu vết ấy theo làm gì. Bị nha hoàn thân cận trông thấy, đương nhiên sẽ ngăn đuoc thắc mắc.
Mịch Chi đặt chén xuống, cô quay mặt nhìn Tiểu Hồng, tỏ vẻ buồn bã: “Tiểu Hồng à, cô thấy rồi sao?”
Tiểu Hồng thấy nét mặt cô như vậy liền lo lắng hỏi: “Tiểu thư, người…người sao vậy? Trông tiểu thư khí sắc không tốt.”
“Tiểu Hồng.” giọng Mịch Chi thấp xuống. Cô đang dùng khả năng diễn xuất của mình đề qua mắt nàng nha hoàn, cô mím môi, đuôi mắt trĩu nặng.
Cô nói: “Thật ra, ta không muốn cho ai biết về điều này. Từ sau khi trở ra từ Vạn Xuân Hoa, trên người đã xuất hiện vết bớt đó rồi.”
“Tiểu thư! Bọn người đó đã làm gì tiểu thư?”
Tiểu Hồng hốt hoảng thốt lên.
Mịch Chi chỉ lắc đầu, cô bắt đầu diễn sâu hơn nữa. Đôi mắt cô ươn ướt, như thể sắp khóc.
“Ta không biết, cũng không nhớ được tại sao ta lại ở đó…”
Lúc này, bất chợt Tiểu Hồng mới nhíu mày một cái, có vẻ lại thêm một thắc mắc khác. Nàng ta hỏi: “Phải rồi tiểu thư, ngày hôm đó em cùng với người ra phố tây để mua một ít phấn son. Nhưng quay lại một cái, em đã không nhìn thấy người đâu cả. Tiểu thư, người thực sự không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?”
Mịch Chi sững người, cô nào có phải Uông Mẫn Xuyên mà nhớ hay không nhớ. Thứ duy nhất lưu lại trong kí ức cô lúc ấy chính là cảnh sau khi tỉnh dậy, đã thấy bản thân trở thành ngọc nữ bị đem ra rao bán.
Cô cắn môi, xoay mặt sang một phía, cầm tay áo giả vờ lau đi nước mắt mà nói: “Ta không nhớ, cứ như một cơn ác mộng vậy. Tỉnh dậy rồi không thể cũng không muốn nhắc lại nữa!”
Tiểu Hồng thấy vậy, liền vội vàng trấn an: “Được rồi được rồi! Tiểu thư, người không muốn nhắc thì không nói đến nữa! Người đừng khóc có được không?”
Gật đầu hai cái, Mịch Chi thở phào trong lòng khi qua được ải của nàng nha hoàn thân cận. Cô ngồi đó, thoải mái thưởng thức bữa sáng ngon lành.
Dùng bữa xong, Mịch Chi đã dần lấy lại năng lượng. Mặc dù các cơ vẫn còn hơi ê ẩm, nhưng vẫn là tốt hơn lúc sáng rất nhiều.
Cô bước dọc trên hành lang, theo sau là Tiểu Hồng. Quang cảnh nơi này đến hôm nay cô mới tận mắt nhìn kĩ. Cây cối xanh um bao phủ, nhà cửa khang trang, có hồ nước, còn có thêm các hang đá thuỷ sinh to vô cùng.
Tử Lạc đứng từ xa, vô tình khi xoay lưng lại trông thấy hình bóng của Mịch Chi. Cô đang đưa tay hất nhẹ mặt hồ, các ngón tay thon dài thích thú chạm vào nước rồi ve vẫy. Mái tóc được chải gọn, phần trên được búi lên rồi cố định bằng một cây trâm cài cẩm thạch.
Xiêm y đơn giản hơn mọi khi rất nhiều. Trước đây, Uông Mẫn Xuyên luôn khoác trên người những bộ xiêm y có phần lộng lẫy bằng gấm hoặc lụa tơ tằm. Tóc cũng ghim trang sức diễm lệ, dung nhan tô điểm kĩ càng. Việc đó khiến hắn có chút không vừa mắt, vì nhìn nàng lúc nào cũng một màu cứng nhắc.
Còn hôm nay lại khác, hình ảnh của nàng đẹp đến mức không thể rời mắt. Gương mặt nàng trút bỏ lớp son phấn dày cộm, trắng trẻo mịn màng một cách tự nhiên. Mắt phượng mày ngài đều được trời ban tặng, không cần phải điểm trang cầu kì. Nét đẹp mộc mạc này mới đúng là hoa nhường liễu thẹn, nhẹ nhàng nhưng xuất chúng.
Đầu lông mày cứng cáp của hắn thoáng đổ xô vào nhau, hắn cơ hồ nghiêng đầu nghĩ ngợi. Trong phút chốc, hắn lại không ngăn được bước chân mà tiến về phía nàng.
“Tiểu Hồng, cô nhìn xem, đàn cá này có vẻ rất thích tôi thì phải…”
Mịch Chi vui vẻ cười đùa, cô đang ngồi trên thành hồ, thong thả vừa ngắm vừa chơi với đàn cá nhỏ đang lội bên dưới.
Bỗng dưng, Tiểu Hồng im bặt không dám phát ra tiếng cười nào nữa. Rồi nàng ta hạ thấp người, nhỏ nhẹ hành lễ:
“Vương gia!”
Nghe qua hai từ đó, lập tức nụ cười trên môi Mich Chi tắt lịm. Cô vừa thấy giận, nhưng lại không thể không lấy làm ngượng ngùng khi đêm hôm qua đã bị hắn mang ra hành sự cả đêm.
Toàn bộ cơ thể cô, mỗi tấc da thịt trên người cô hắn không bỏ sót dù chỉ một chỗ. Nay lại chạm mặt, bảo cô làm sao không thấy lúng túng.
Dù là vậy, nhưng Mịch Chi vẫn giữ thái độ bất cần. Cô như không quan tâm sự xuất hiện của hắn, không hành lễ với hắn. Chỉ im lặng ngồi đó tiếp tục chơi với đàn cá trong hồ.
Tử Lạc thấy cô như vậy, trong lòng liền nổi một cơn giận đang ngầm hình thành. Hắn lạnh lùng nhìn cô, trầm giọng lên tiếng: “Vương phi.”
Vẫn không thấy Mịch Chi trả lời, Tiểu Hồng mới run sợ mà khẽ gọi: “Tiểu thư…tiểu thư…”
Mịch Chi lúc này mới xoay mặt nhìn lại, cô lướt nhanh qua gương mặt của Tử Lạc, nhưng vẫn dễ dàng bắt được ánh mắt ngang tàn của hắn đang dành cho cô.
Trong lòng hơi dâng lên một cơn chấn động, tim cô bắt đầu đập nhanh hơn rất nhiều. Từ trong miệng chẳng biết nước bọt ở đâu cứ tiết ra liên tục, làm cô phải nuốt trôi chúng vài lần chỉ trong phút chốc.
Tiểu Hồng dìu lấy tay cô, cô đứng ngay ngắn, mắt nhìn xuống chân mà nói một cách hờ hững: “Vương gia!”
Nghe qua giọng nói ấy, trông vào thái độ lẫn nét mặt của Mịch Chi. Tử Lạc thầm cười vì biết chắc chắn cô còn ngại ngùng sau một đêm ân ái quá cuồng nhiệt. Trên đơi này, nữ nhân nào mà không làm ra bộ xấu hổ như vậy đâu chứ. Nhưng ở Uông Mẫn Xuyên này lại khác, trong sự xấu hổ của nàng lại có sự bướng bỉnh, cứng đầu. Nàng của trước đây, hắn không hề biết lại có bản tính như vậy.
Điều này vô tình gợi lên trong hắn một sự hứng thú. Hắn thực sự càng lúc càng muốn biết nhiều hơn về nàng.
Cánh môi cong nhẹ, nụ cười của hắn chứa đầy ẩn ý. Ánh mắt hắn rộ lên tia toan tính, hắn nói: “Vương phi, đêm qua vất vả mà sáng nay vẫn dậy sớm như vậy. Sao nàng không nghĩ thêm lúc nữa?”
Mịch Chi cắn răng, rõ ràng hắn đang cố tình làm cô ngượng đến mức chỉ muốn đào ngay một cái hố mà chui xuống. Trước mặt Tiểu Hồng, hắn lại nói những lời như thế. Nhìn mà xem, đến cả nàng ta cũng đã đỏ mặt vì thẹn rồi huống chi là cô.
Hai tay siết nhẹ mảnh xiêm y, Mịch Chi gượng cười mà ngang giọng đáp lại: “Dậy sớm căn bản đã là thói quen, vương gia người không cần để tâm đến làm gì.”
Không chút phép tắc, không chút lễ nghĩa vốn có. Mịch Chi làm Tiểu Hồng sợ đến mức mặt cũng tái xanh. Bỗng nhiên, Tử Lạc lại lên tiếng:
“Vương phi, nàng hôm nay có gì đó rất khác. Ta suýt chút không nhận ra nàng.”
Tuy trong khẩu khí của hắn không chứa phẫn ý, nhưng ánh mắt hẹp dài sắc bén của hắn đủ để Tiểu Hồng sợ run người. Nàng ta nhìn Mịch Chi một cái, rồi vội quỳ thụp xuống: “Vương gia! Nô tì biết tội…”
Mịch Chi ngạc nhiên, cô đưa tay kéo lấy nàng nha hoàn tội nghiệp. Nhưng nàng ta nhất quyết quỳ dưới đất, đầu không dám ngẩng lên.
Tử Lạc nhếch môi, hắn cao giọng: “Tội? Ngươi có tội gì?”
Tiểu Hồng bây giờ mới vơi đi một phần lo sợ, nàng ta run run nói: “Nô tì đã không hầu hạ vương phi thật tốt. Nô tì đã không chăm chút cho vương phi. Vương gia, nô tì…”
“Rất vừa mắt bổn vương!”
Câu nói xen ngang của Tử Lạc khiến Tiểu Hồng kinh ngạc, nàng ta chầm chậm ngẩng đầu, khẽ ấp úng: “Vương gia, nô tì…để cho vương phi ăn mặc đơn giản như vậy…”
“Bổn vương đã nói, rất vừa ý! Mặc như thế, rất đẹp!”
Mịch Chi thoáng sững sờ, đột ngột được khen ngợi khiến cô có chút không quen. Mà ánh mắt của hắn lúc này cũng vô cùng khác lạ, vừa phong tình ôn nhu lại vừa mưu mô nham hiểm.
Cô không thể đoán được tâm tư của kẻ xảo quyệt như hắn. Đối mặt với hắn, cô chỉ thấy thật sự áp lực.
Tiểu Hồng sau khi nghe được câu nói đó của Tử Lạc, nàng ta mới có thể yên lòng mà cúi đầu vội vã mừng rỡ: “Tạ ơn vương gia khen ngợi! Nô tì chỉ làm theo lời của vương phi căn dặn.”
“Là vương phi muốn như vậy?” Tử Lạc lần nữa cao giọng lấy làm ngạc nhiên.
Hắn nhíu mày quan sát Mịch Chi, bước đến gần hơn với cô, hắn nhỏ giọng nói bên tai cô: “Từ lúc nào một thiên kim như nàng đã thấy yêu thích những điều giản dị thế chứ? Con người của nàng, thực sự càng lúc càng khiến ta điên cuồng muốn tìm hiểu.”
Mịch Chi căng mắt khi đột ngột bị áp sát, hơn nữa hơi thở nóng rực của hắn lướt qua vành tai cô, lưu lại cảm giác nhột nhạt khó tả. Cô nhìn hắn, cố giấu đi sự bối rối, cố gắng nói: “Trời còn có lúc sáng lúc tối, con người ai mà chẳng có lúc thay đổi. Vương gia, người nghĩ quá nhiều rồi. Ta cảm thấy trong người không khoẻ, muốn đi nghỉ một chút.”
Vừa nói xong, Mịch Chi đã quay lưng bước đi. Tiểu Hồng thấy thế cũng vội vàng đứng dậy, cúi đầu trước Tử Lạc một cái rồi đuổi theo chủ tử.
Nhưng bất chợt, Tử Lạc lại cất giọng trầm ổn, nghe qua rất hàm ý:
“Thật tiếc, bổn vương vốn dĩ muốn đưa nàng vào cung dự yến tiệc của Hoàng thượng. Không may ngọc thể nàng không ổn, thôi thì cứ ở phủ nghỉ ngơi.”
Câu nói của Tử Lạc truyền nhanh đến tai, trong đầu Mịch Chi liền loé lên một tia manh động. Ánh mắt như đang mưu tính điều gì, cô quay trở lại trước mặt hắn, háo hức nói: “Đưa ta…à không, người đưa thϊếp vào cung để dự yến tiệc sao?”
Tử Lạc không đáp, nhưng ánh mắt của hắn cũng đủ làm câu trả lời. Mịch Chi hiện giờ thái độ khác hắn, cô không né tránh, ngược lại còn muốn tấn công.
Cô nói: “Khi nào thì khởi hành?”
“Hai canh giờ nữa.” Tử Lạc ngắn gọn trả lời.
Mịch Chi nhoẻn miệng cười một cách ranh mãnh, cô nói tiếp: “Thϊếp sẽ đi cùng vương gia.”
Tử Lạc nheo mắt, nét mặt lộ vẻ hoài nghi. Hắn hỏi: “Chẳng phải nàng vừa nói không khoẻ?”
“Không không! Khoẻ rồi!” Mịch Chi xua tay, cô lại nói: “Hơn nữa, có lẽ do ở trong này ngột ngạt. Ra ngoài hít thở chút khí trời thoáng mát cũng tốt! Vương gia, người nghĩ có đúng không?”
Tử Lạc hắn là một kẻ tinh ý, lại vô cùng gian xảo và nham hiểm. Hắn làm sao không biết Mịch Chi đang nghĩ gì trong đầu.
Uông Mẫn Xuyên mà hắn biết đột nhiên thay đổi đến mức chóng mặt, tính cách ngang bướng, ánh mắt lắm trò kia của nàng lẽ nào hắn không thấy làm lạ. Hắn thực sự muốn biết, rốt cuộc nàng sẽ giở trò gì với hắn. Hắn ép buộc nàng trao thân cho hắn vào đêm qua, thừa sức biết nàng sẽ lấy đó mà hoá thành cái gai trong lòng, chỉ chực chờ muốn trả đũa.
Hắn nhếch môi cười một cái, kiệm lời đáp lại: “Được!”
Nghe vậy, Mịch Chi liền không giấu được mà cười phấn khích ra mặt. Cô hào hứng nói: “Vậy bây giờ thϊếp sẽ lui về phòng để Tiểu Hồng chuẩn bị một số thứ.”
Dứt lời, cô đã vội vàng nắm lấy tay Tiểu Hồng mà lôi kéo. Tử Lạc đứng đó một lúc, tay chấp sau lưng, vạt gấm bào thoáng bay nhẹ trong gió. Hắn khẽ cười gian: “Để ta xem, nàng muốn giở trò gì!”