Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 6

Tử Lạc…đó là tên của hắn?

Mịch Chi mơ hồ nghĩ ngợi, chợt thấy xấu hổ kinh khủng khi cả tên họ của hắn đến lúc hắn đã ở sâu bên trong cô, cô mới được biết.

Đang mông lung, bất giác cô rướn người kêu “A” một tiếng khi hắn đột ngột thúc mạnh. Da thịt va đập vào nhau tạo nên thứ âm thanh đầy gợϊ ɖụ©, trong bầu không khí này càng như bị khuếch đại to hơn.

“Ha…chậm…chậm lại…”

Cổ họng Mịch Chi phát ra vài từ không rõ, mười ngón tay cô vô thức cứ cấu chặt vào tấm lưng hắn. Mồ hôi nhễ nhại trên đó càng khiến cho da thịt rắn rỏi của hắn thêm nóng đến cực độ.

Hắn siết lấy hông cô, dùng lực cắm vào liên tục. Mỗi lần va chạm, hắn lại không ngăn đuoc sung sướиɠ mà gầm gừ trong họng những âm thanh khàn đυ.c.

“Ta vốn không nghĩ…nàng lại tuyệt thế này?”

Giọng Tử Lạc buông ra một cách khó khăn, trên trán hắn hằn lên vài nếp gấp. Sắc diện hoá đỏ trông rất thú tình, nhãn khí u tối như thể đang bị rơi vào mê luyến.

Hắn đẩy người về trước, hạ thân gắt gao rút cắm thật mãnh liệt. Vật thô cứng được hắn cắm vào sâu hơn, khiến Mịch Chi hoảng loạn kêu khóc:

“…không được!”

Tử Lạc đưa mắt nhìn cô, đầu lông mày hắn nhíu lại. Trông nét mặt khó nhịn vô cùng.

Chậm lại một chút, hắn khẽ hỏi: “Không chống cự nữa sao?”

Bên tai Mịch Chi truyền đến chỉ là hàng tá âm thanh hỗn tạp. Tiếng kêu rên bất lực của cô lẫn tiếng thở đầy mạnh mẽ của hắn, cho đến tiếng da thịt va vào nhau liên tục. Tất cả hoà trộn lại tạo nên thứ âm thanh tạp niệm nhất trên đời.

Mịch Chi đỏ mặt, cô bây giờ thật chẳng biết phải làm gì, phải nói gì.

Quả thật cô không hề muốn xảy ra chuyện này, vì rõ ràng nam nhân này cô nào có biết hắn ta là ai? Lại không hề có cảm tình gì với nhau.

Chẳng khác nào hắn ta cưỡng bức cô đâu chứ. Nhưng hiện giờ cả thần trí cô như bị rối loạn, không thể nghĩ được gì.

Nhục thân lại bị cắm đến tê dại, kɧoáı ©ảʍ càng ngày càng dâng cao, khiến cổ họng cô mỗi lúc lại càng khô khan, cô thở hồng hộc theo từng nhịp đẩy của nam nhân ngự trên người mình.

Mịch Chi cảm thấy nhục nhã, nhưng không thể chối bỏ rằng cảm giác bây giờ khiến cô như đang phiêu lãng trên tận chín tầng mây xanh.

Mịch Chi chỉ thấy đầu óc mình càng lúc càng bị kéo căng ra. Nhận thức cũng gần như bị hắn cắm đến mức tan thành mây khói. Cô ngửa đầu, kêu khóc ư ử trong miệng.

Tử Lạc nhìn qua khí sắc của cô, hắn biết cô lần nữa sắp đạt cao triều. Hắn nhếch cười, trong mắt toàn là gian ý.

“Muốn xuất ra nữa?”

Mịch Chi hoàn toàn bị hắn cắm đến mức thần kinh bị tê liệt. Cô không để tâm đến hắn đang nói gì, chỉ biết nằm vật ra giường mà chịu đựng.

Bất chợt, khi mà chỉ thêm vài cú thúc nữa có lẽ cô đã đạt tới đỉnh điểm thì dường như Tử Lạc muốn trêu ghẹo cô. Hắn rời khỏi người cô, yên lặng nhìn cô một lúc.

Mịch Chi hệt như đang bay lơ lửng trên chín tầng mây rồi đột ngột bị rơi thẳng xuống đất. Cô không kịp làm chủ cảm xúc, gương mặt lộ rõ sự hụt hẫng.

Cô mơ màng nhìn hắn, hắn lại nham hiểm bật cười:

“Không muốn dừng lại? Muốn tiếp tục được yêu thương?”

Trong tầm mắt mờ nhạt của cô, thu về diện dung tuấn mạo nhưng lại mang nét phong lưu bá đạo. Nụ cười ngự trên môi hắn nổi bật hơn bất cứ thứ gì, in đậm trong mắt cô như một bức hoạ rõ rệt.

Không đợi cô trả lời, Tử Lạc đã vội kéo cô ngồi dậy rồi bế xốc trên tay. Còn bản thân cô vì lúng túng, nên đành phải gắt gao ôm lấy cổ hắn.

Môi hắn lần nữa lại cong lên, du͙© vọиɠ trong mắt đã đậm như lửa đỏ.

Hắn mang Mịch Chi đặt lên chiếc ghế gỗ gần đó, bắt hai chân cô chịu trên hai bên tay vịn. Tư thế này hệt như đang ngồi xổm, nhưng chân lại bị hắn dang rộng hơn.

“Ngươi…”

Mịch Chi bối rối, muốn nói gì đó nhưng vì ngượng nên không thể. Cô thực sự không nghĩ đến, Tử Lạc hắn lại đi bài xích cô ở một tư thế vô cùng xấu hổ như thế này.

Ngồi xuống bên dưới, Tử Lạc nhíu mày nhìn vào hoa viên giữa hai chân Mịch Chi. Nơi này bên ngoài mềm mịn, bên trong lại chật hẹp. Mảng cỏ non chút ít kia không làm mất đi vẻ quyến rũ chết người, nguọc lại càng thêm phần thu hút. Đến mức khó có thể mà rời mắt khỏi nó được.

“Đừng nhìn…” Mịch Chi đỏ mặt, vừa muốn khép chân lại thì hắn đã lập tức nắm chặt chân cô, dùng sức tách rộng.

“Ngại sao?”

Tử Lạc ngắn gọn hỏi, ánh mắt sắc lạnh khẽ nhướng lên một lần.

Mịch Chi mấp máy cửa miệng, lấp bấp không rõ chữ: “Không…đừng nhìn chằm chằm như thế. Đừng…”

Còn không kịp nói hết, Mịch Chi đã phải gồng người khẽ kêu. Tử Lạc dễ dàng nhìn thấy tâm điểm giữa hai chân cô, ngón tay tìm ngay đến lối vào sau đó thình lình ấn chặt.

Một ngón tay nhét sâu vào bên trong, ác ý rút cắm rất nhiều lần. Mật dịch tiết ra ướt đẫm cả bàn tay hắn, mỗi khi đẩy tay tới trước liền kéo theo tiếng động đầy ướŧ áŧ.

Mịch Chi chịu đựng đến mức cả hai chân đều run rẫy không ngừng. Ngón tay hắn mỗi lần cắm vào đều ác ý ấn chặt lên tâm điểm, khiến cơ thể cô dần dần mềm nhũn ra như nước.

Không thể chịu thêm được nữa, hai tay Mịch Chi siết lên ghế, cong người kêu rên một tiếng thật dài. Tử Lạc vẫn ngồi yên bên dưới người cô, trên mặt phảng phát ý cười. Hắn rút ngón tay khỏi người cô, nhưng đột nhiên lại dùng môi trấn áp ngay ở lối vào. Tách rộng cánh hoa, hắn thình lình dùng lưỡi đi sâu vào bên trong. Đều đặn khuấy đảo rồi dùng sức mυ'ŧ chặt.

“…đừng…không…không được…!”

Mịch Chi khó khăn van xin, hai cánh tay bất lực bám lên vai hắn, ngửa mặt kêu rên.

Mọi thứ trước mắt cô hiện giờ bỗng chốc trở nên mờ nhạt, hình ảnh nóng bỏng phía dưới thân cô, cô không đủ tỉnh táo để nhìn cho rõ. Chỉ có thể mơ màng nhìn thoáng qua, bên tai liên tục truyền đến những âm thanh ái muội sau mỗi lần hắn hành sự.

Tử Lạc chăm chú quan sát nhất cử nhất động của Mịch Chi. Mắt hắn hơi hẹp xuống, tựa hồ như cố nhẫn nại mà trêu ghẹo cô thêm chút nữa. Lưỡi hắn nằm sâu trong hoa viên chật chội, rút ra đưa vào liền bị thít chặt. Yết hầu hắn liên tiếp trượt dài, đem loại hương vị ngọt ngào tiết ra từ người cô nuốt cạn không sót giọt nào.

Mịch Chi mơ mơ màng màng bị nhấn chìm trong kɧoáı ©ảʍ đang chạy khắp cơ thể. Đến khi mở mắt to ra, cố nhìn thật kĩ thì đã thấy Tử Lạc đứng trước mặt. Hắn giữ lấy hai chân cô, còn cơ thể cao lớn lần nữa tiến sát lại.

“Bổn vương chưa nói nàng được phép nghỉ ngơi.”

Đẩy người về trước, hắn mang vật nóng đã căng trướng vùi sâu vào trong hoa viên mẫn cảm. Thứ âm thanh da^ʍ mỹ ấy lần nữa vang lên, theo tốc độ cắm rút của hắn mà lớn dần.

Sâu hơn, rồi sâu hơn nữa!

Mịch Chi thở hổn hễn, cả cơ thể đều bị hai tay hắn siết chặt. Cô hoảng loạn bám lấy người hắn, nước mắt ngắn dài hoen đầy hai bên má.

“Đừng…sâu…sâu quá!”

Giọng Mịch Chi khổ sở ngân lên, không thể tròn vãnh mà ngắt quãng theo sức thúc mạnh bạo ở dưới thân.

Tử Lạc bóp chặt mông Mịch Chi, khản giọng hừ một tiếng, hệt như ra lệnh: “Thả lỏng ra! Muốn cắn đứt bổn vương sao?”

Nhưng câu nói của hắn không lọt được qua tai Mịch Chi, cô thực sự đã bị hắn làm cho thần hồn hỗn loạn. Cổ họng cô khô ran, đành ho lên vài cái thật nhỏ.

Tiếng kêu rên thất thanh của Mịch Chi vang to dần, đến cả bên ngoài nha hoàn Tiểu Hồng cũng nghe thấy. Nàng ta đỏ mặt, mắt đảo nhìn xung quanh mà quan sát. Nàng ta chưa từng nghĩ khi tiểu thư của nàng bị mang lâm trận trên giường cũng trút bỏ hết liêm sỉ mà kêu rên như thế.

“Ta thật tiếc khi không làm điều này với nàng sớm hơn. Nếu biết nàng cực phẩm thế này, ta đã không để yên cho nàng suốt nửa tháng qua!”

Tử Lạc khẽ cười, tay siết lấy eo Mịch Chi mà hung hăng trừu cắm.

Mịch Chi chẳng còn giữ được một chút sự tỉnh táo nào cho bản thân, cô như kẻ mất trí chỉ biết cấu chặt vai hắn mà lắc đầu bật khóc.

“Chậm…chậm một chút…”

“Chậm ư?”

Tử Lạc cao giọng, trong ngữ khí có phần ác ý. Hắn nhếch môi cười gian manh, khẽ nói: “Gọi lấy ta, ta sẽ nương tay với nàng!”

Mịch Chi không có thời gian để do dự, cô càng không đủ minh mẫn để suy xét bất kì điều gì. Ngay khi nghe hắn nói vậy, cô liền răm rắp làm theo.

Cánh môi run run mở ra, thều thào gọi:

“Vương gia!”

Âm thanh nhỏ nhặt, vang lên rất nhanh rồi cũng mau chóng tắt đi nhưng để lại bên tai hắn một cảm giác vô cùng thú vị.

Hắn không cười, chỉ có nét mặt anh tuấn lạnh lùng đang đỏ gắt lên vì du͙© vọиɠ. Hắn nhìn Mịch Chi, bình thản hài lòng mà nói:

“Tốt! Ta thưởng thêm cho nàng!”

[…]

Đêm lạnh qua đi, bình minh lộ dần sau những mái nhà nối dài trong vương phủ.

Vài chú chim nhỏ khẽ đáp lại trên tán cây bên ngoài cửa sổ, khiến đám hoa lộ bên trên rơi xuống đất rồi nhanh chóng vỡ vụn.

Bên trong phòng, Mịch Chi nằm đó với thân không mảnh vải, thứ duy nhất che đậy người cô chỉ có tấm chăn bông dày cộm.

Tử Lạc mặc lại y phục, hắn đứng bên cạnh lặng lẽ tranh thủ ngắm lấy cô một chút trước khi rời đi.

Bờ vai thon thả trắng ngần lộ ra sau mái tóc đang buông nhẹ hờ hững, trên cơ thể cô, nổi bật trên làn da trắng tuyết là đầy rẫy những dấu tay, dấu hôn của hắn đã lưu lại.

Mịch Chi vẫn đang chìm sâu vào giấc ngủ, đêm qua quả thực hắn đã rút cạn hết sinh khí của cô. Đến cả khi đang ngủ say thế này, mà hàng mi cong của cô thỉnh thoảng vẫn thoáng run lên vài lần.

Tử Lạc chợt cười trong lòng, ánh mắt hắn vừa lạnh lùng lại vừa sắc bén khó đoán. Hắn cúi thấp người, đưa tay vén nhẹ lọn tóc đang phủ trên vai của Mịch Chi.

Đặt lên đó một cái hôn, hắn khẽ nói: “Vất vả rồi!”

Sau đó, hắn đứng ngay ngắn, tay chỉnh lại y phục lần nữa rồi nghiêm giọng gọi to: “Vào đi!”

Bên ngoài, nha hoàn Tiểu Hồng lật đật bước vào. Đứng khép nép, nàng ta cúi người hành lễ:

“Vương gia!”

“Hầu hạ vương phi cho tốt!”

Tiểu Hồng gật gù, đến khi bóng dáng của Tử Lạc lướt nhanh qua nàng ta, thì lúc đó nàng ta mới dám ngẩng đầu mà quan sát.

Đập vào đôi mắt thơ ngây của Tiểu Hồng là cảnh vật lộn xộn của bàn ghế đã bị xê dịch khỏi vị trí ban đầu. Dường như sau một đêm, hương xuân mãnh liệt bên trong căn phòng này vẫn chưa kịp vơi đi.

Tiểu Hồng tay chân cứng đờ, nàng ta chớp chớp mắt mà bỗng thấy ái ngại vô cùng. Rồi đến khi nàng ta nhìn sang Mịch Chi, mới hốt hoảng mà che miệng ngăn không phát ra bất kì tiếng động nào.

“Tiểu…thư…”

Giọng Tiểu Hồng khẽ thốt lên. Nhìn chủ tử người chỉ quấn chăn bông, tay chân lộ ra đều lưu đầy dấu vết ái muội mà nàng ta có chút chấn động trong lòng.

Bước đến gần, Tiểu Hồng còn đỏ mặt hơn nữa khi vô tình nhìn thấy vết máu dính trên nệm. Nàng nha hoàn tự hiểu chủ tử của nàng cũng đã được vương gia sủng ái sau những ngày lẻ bóng nơi cô phòng. Những tưởng vị vương gia kia sẽ không bao giờ để mắt đến, không ngờ lại nhanh hơn nàng ta nghĩ.

“Tiểu thư!”

Tiểu Hồng khẽ gọi, tay vỗ nhẹ lên vai Mịch Chi vài cái. Mịch Chi chậm rãi mở mắt, đầu óc vẫn còn khá choáng váng. Ngay khi nhìn thấy nàng nha hoàn, cô mới có chút tỉnh táo mà nhận ra tình trạng hiện tại của mình.

Ngay lập tức, Mịch Chi ngượng đến không biết giấu mặt vào đâu cho hết. Bị ăn trọn cả một đêm dài đăng đẵng, hơn nữa trong lúc giao hoan, vì không kiềm chế được mà cô còn liên tục kêu la rồi gào khóc.

“La to như vậy! Chắc chắn là người bên ngoài đều sẽ nghe thấy!”

Thầm nghĩ mà mặt mũi cô cũng đỏ đến gay gắt. Mịch Chi không dám nhìn về phía Tiẻu Hồng, tay xoa xoa tâm trán chỉ muốn giảm lại sự mệt mỏi sau một đêm bị mang ra hành hạ không thương tiếc.

Tiểu Hồng thấy vậy liền giúp cô xoa bóp, nàng ta nói: “Tiểu thư, em đã chuẩn bị nước ấm cho người! Người hãy mau chóng tắm gội rồi dùng bữa sáng…”

Vừa nghe đeen hai từ “bữa sáng”, quả thực bụng của Mịch Chi đã réo đến đáng thương. Bao nhiêu sức lực của cô đều bị hao mòn cho đêm hôm qua, viẹc bay giờ cô cần làm đó chính là phải nạp đầy năng lượng.