Vương Gia! Hãy Tha Cho Ta

Chương 5

“Bỏ ta xuống…”

Mịch Chi bất lực kêu gào khi bị tên nam nhân kia đem vác gọn lên vai. Hắn hoàn toàn không để tâm đến sự chống cự của cô, một mạch đem cô tiến thẳng về giường ngủ.

Hắn đặt cô xuống, cùng lúc thật nhanh leo lên trên người cô, ghì chặt tay cô. Mịch Chi căng mắt sợ hãi, tình cảnh này lẽ nào cô ngốc đến mức không biết hắn đang muốn làm gì. Nhưng sâu trong đầu cô, lại vô thức vang lên câu hỏi, khiến cô mất bình tĩnh mà thốt ra một câu ngớ ngẫn.

“Thả ta ra! Ngươi đang tính làm gì vậy hả? Mau thả ta ra!”

Hắn nhìn cô rất lâu, sâu trong mắt hằn lên vô số hứng thú, nụ cười trên môi hắn đậm dần. Thấp giọng nói: “Nàng thực sự không biết ta sẽ làm gì? Hay đang cố ý muốn ta trả lời cho nàng biết?”

Trong lòng dâng lên một phen chấn động, so với bộ dạng có vẻ háo sắc của hắn thì suy cho cùng diện mạo kia quả thật anh tuấn phi phàm. Khi lạnh lùng không nói đã rất có khí chất, lúc nhếch môi cũng cho ra nụ cười cực phẩm.

Mịch Chi nuốt nước bọt, bấy lâu nay cô thực tình có sở thích ngắm nam nhân đẹp trên tạp chí. Cô không phủ nhận, cô là sắc nữ! Nhưng không phải hạng nặng mà vứt hết liêm sỉ thế này. Chẳng qua cô ngắm nam nhân chỉ để thoả mắt, hơn nữa cô cho rằng một nam nhân hay nữ nhân đẹp mà không để người khác ngắm thì há không phải là đang tự phí phạm của trời sao? Cô ngắm họ, chẳng qua chỉ là chiêm ngưỡng thành quả đẹp đẽ của họ mà thôi.

“Nam nhân đẹp là để ngắm, đẹp mà còn giàu có thế lực càng không nên động đến!”

Châm ngôn của Mịch Chi từ bao lâu nay luôn là vậy. Đến giờ phút như nghìn cân treo sợi tóc này, cô vẫn chỉ muốn giữ nguyên cái châm ngôn đó của mình.

Cô cơ hồ vùng vẫy, nhưng cả hai tay đều bị siết rất chặt. Hai chân bên dưới cũng vô phương khi bên trên có một thân thể to lớn đang đè nặng. Trong mắt cô rộ lên sự lo lắng, nhưng không ngăn đuoc tức giận mà quát:

“Ngươi…ngươi mà động đến tôi! Ta sẽ báo cảnh sát!”

“Cảnh sát!?”

Hắn nheo mắt, nghi hoặc hỏi: “Hắn ta là ai?”

Tuy âm giọng nghe qua rất bình thường, nhưng Mịch Chi lại cảm nhận được có vẻ hắn đang tỏ ý khó chịu. Giống như tình cảnh đang mây mưa với người này mà lại gọi tên người khác chẳng hạn! Lẽ nào hắn đang nghĩ vậy?

Mịch Chi nghĩ đến đây liền có chút e dè, con người hắn trông lạnh lùng hung hăng thế kia, khi nổi giận chắc còn đáng sợ hơn. Nhìn thẳng vào mắt hắn, cô lấp bấp: “Ý…ý ta là! Nếu ngươi dám động vào ta,ta sẽ kiện lên quan phủ!”

“Quan phủ!?”

Lần nữa quãng giọng của hắn chợt cao lên, hắn thích thú hỏi: “Về tội gì?”

Mịch Chi ấm ức, to tiếng như muốn gào lên: “Hãʍ Ꮒϊếp con gái nhà lành! Ngươi có gan thì cứ thử đi, xem ta có dám kiện ngươi không?”

“Ha ha ha!”

Một tràng cười giòn giã đột ngột vang lên, âm thanh rất khoái chí, tan nhanh vào không khí để lại cảm giác ớn lạnh gai người. Mịch Chi căng thẳng nhìn hắn, hắn lại cười cợt với cô: “Uông Mẫn Xuyên! Nàng đang giả ngốc với ta có đúng không? Kiện phu quân hãʍ Ꮒϊếp thê tử, đây là vụ kiện lạ nhất mà ta từng nghe qua.”

Hắn lại cười, nét mặt tràn đầy sự cao hứng. Bỗng nhiên, hắn hạ thấp mặt, thì thầm vào tai cô bằng chất giọng kɧıêυ ҡɧí©ɧ.

“Nàng nghĩ, quan phủ nào có gan phán xử ta?”

Đưa lưỡi liếʍ nhẹ một cái, lập tức toàn thân Mịch Chi run lên. Cô căng mắt kinh hãi khi bất ngờ bị động chạm, hơn nữa vành tai của cô nhạy cảm vô cùng. Bị đầu lười trơn ướt kia lướt qua liền để lại cảm giác ngứa ngáy khó chịu.

“Khốn kiếp! Bỏ ta ra…”

Mịch Chi kêu gào trong sợ hãi, bao nhiêu sức lực cô có đều cố gắng vùng vẫy. Nhưng đến bây giờ cô mới nhận ra, thể lực của tên kia mạnh hơn, là rất mạnh rất mạnh. Lực đạo hắn sử dụng với cô rõ ràng không làm cô đau, nhưng lại dễ dàng bài xích mọi sự chống cự của cô.

Cô bất lực nằm dưới người hắn, sợ đến mức bật khóc.

Âm thanh nức nở ấy truyền đến tai, hắn mới ngẩng mặt nhìn cô. Khoé mi cô ướt đẫm, trong mắt đen tuyền long lanh như vũ trụ. Chóp mũi trắng trẻo nhanh chóng đỏ ửng, đáng yêu khó cưỡng.

Hắn nhíu mày, tâm trạng đang dần trở nên bí bách dần đi.

Hắn hỏi: “Nàng khóc?”

Mịch Chi giận dỗi, không muốn đáp. Chỉ ném cho hắn ánh mắt căm hờn không nói nên lời. Hắn lại hỏi: “Nàng thấy ấm ức?”

Lúc này, Mịch Chi mới tức tối mà đáp trả: “Bị ức hϊếp thế này, lẽ nào ta không được ấm ức? Lại còn là ấm ức đến mức không chịu được mới bật khóc! Thật không nghĩ một tên đàn ông như ngươi lại đi hϊếp đáp một cô gái chân yếu tay mềm, thật đáng hổ thẹn!”

Nghe qua câu nói của cô, nơi giữa tâm trán hắn bị đọng lại một vài nếp gấp. Mắt hắn tối lại, sắc mặt cũng u ám dần. Hắn gằn giọng: “Nàng nghĩ một nhị vương gia như ta đã bị một đại tiểu thư nhỏ nhoi nàng đây làm mất mặt đến mức nào hả? Đường đường là vương phi, lại xuất hiện ở cái nơi thị phi nhơ nhuốc. Nàng gả vào phủ ta, ta còn chưa một lần động vào nàng. Nàng lại muốn đem thân dâng cho phường hạ tiện. Nàng…quả thực không hề đem ta để trong mắt!”

Vừa nói hết câu, hắn đã đột ngột áp sát người Mịch Chi, kề môi hôn nhanh vào cổ cô. Cô hốt hoảng, một cánh tay được bỏ ra nhanh chóng đánh tới tấp vào người hắn:

“Dừng lại! Cái tên biếи ŧɦái, dừng lại cho ta.”

Vẫn không thấy hắn để tâm đến lời cô, cô hết cách, đành nắm lấy tóc hắn mà ra sức kéo giật.

“Con mẹ nó! Ta sẽ bứt hết tóc của ngươi, có tin không hả? Tôi sẽ khiến ngươi thành nam nhân trọc đầu!”

Có vẻ hành động của cô đã có tác dụng, ngay lập tức hắn ngừng lại. Hơn nữa, còn kinh ngạc mà nhìn cô. Sắc diện xấu hẳn đi, hắn đanh mặt: “Nàng…dám?”

“Sao lại không dám! Ta còn chửi ngươi nữa này! Tổ cha nhà ngươi, tên đại lưu manh!”

Mịch Chi nhướng mắt, miệng vẫn gân cổ mà mắng.

Trong vài giây ngắn ngủi, toàn bộ sự nhẫn nại của hắn đều bị sụp đổ. Hắn hoá giận, nhãn khí lạnh người như sắc đá. Hài đầu lông mày hắn đổ dồn lại nhau, vẽ nên diện dung đáng sợ nham hiểm.

Yết hầu hắn trượt dài, hắn tức giận hừ lạnh một tiếng rồi nói:

“Uông Mẫn Xuyên! Vốn dĩ ta muốn nhẹ nhàng với nàng! Nhưng nàng thực sự rất biết cách làm người khác nổi giận. Ta dùng kiệu hoa đón nàng về, nàng là vương phi, là thê tử của ta. Ta cho nàng tự do quá lâu, nàng chắc đã quên mất bổn phận. Nếu nàng đã quên, thì hôm nay ta sẽ nhắc cho nàng nhớ…”

“Cái…cái gì! Không…kh…”

Câu nói của Mịch Chi còn chưa kịp dứt, thì tên kia đã nhanh tay ấn lên cổ cô hai cái. Cô chỉ kịp cảm nhận trong thanh quản bị một lực đè nặng, đến mức khiến cô không thể phát ra bất kì từ nào ngoài những âm thanh “ưm ưm” vô nghĩa.

“Sao…sao chứ? Mình không thể nói được…”

Mịch Chi bàng hoàng, cô nhìn hắn, chỉ thấy nụ cười phách lối đầy đắc ý ngự trên môi hắn. Cô mới hiểu ra, hành động vừa rồi của hắn là gì?

Nhưng dù có nằm mơ cô cũng không nghĩ đây là sự thật. Cô xem phim cổ trang rất nhiều, cái trò điểm á huyệt này cô nghĩ chỉ xuát hiện trên màn ảnh. Làm sao có thể nghĩ nó lại có thật thế này!

Trông thấy vẻ mặt thất kinh của cô, hắn kiêu ngạo giương mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: “Để ta xem, cái miệng nhỏ đó của nàng có thể nói thêm lời hỗn xược nào nữa không?”

Hắn siết chặt hai cổ tay cô chỉ bằng một tay, nâng cao khỏi đầu. Mặc cho cô đang cố ra sức kháng cự, hắn vẫn bất chấp từ trên ép xuống, đem cánh môi hồng nhuận ăn trọn.

Mịch Chi khó chịu lắc đầu né tránh, nhưng liền bị một tay hắn nắm chặt khuôn cằm mà giữ lại. Lưỡi hắn tách lấy môi cô, nhanh chóng xâm nhập vào trong. Hắn thích thú chạm vào chiếc lưỡi non nớt đang rụt rè, như một con thỏ đang cố trốn chạy khỏi thợ săn. Hắn quấn lấy lưỡi cô, chậm rãi mυ'ŧ nhẹ, thưởng thức dư vị ngon ngọt thanh thuần.

Cô nhíu mày, hơi thở như bị hắn rút cạn. Cánh môi hắn tuy ngoài lạnh, nhưng bên trong lại nóng rực như lửa. Đầu lưỡi hắn hệt như một ngọn đuốc sống, đang từng chút từng chút thiêu đốt từng tế bào nơi khoan miệng của cô.

Sắc diện cô đỏ đến gay gắt, đầu óc phút chốc cảm thấy say sẩm vì mùi vị nam tính quá đỗi mạnh mẽ. L*иg ngực cô căng lên, bắt đầu cho cuộc thở dốc đang đến gần.

Nhưng cô lại thấy hoảng loạn khi hắn di chuyển. Rời bỏ môi cô, hắn hôn dần sang xương hàm gợi cảm, liếʍ láp vành tai nhạy cảm. Cô vô thức rùng mình, toàn bộ cơ thể như bị một dòng điện chạy qua. Rất nhanh, nhưng để lại thứ cảm giác khó tả.

Hắn tiếp tục cho đôi môi di chuyển xuống thấp hơn, chiếc cổ trắng ngần hút mắt khiến hắn không cầm lòng được, đành áp môi hôn đến phát nghiện. Hương thơm từ da thịt cô, sự mềm mại từ chúng càng lúc càng khiến cơn hoả dục bên trong hắn cháy bừng dữ dội.

Hắn dừng lại một chút, cặn kẽ ngắm nhìn nơi gò ngực đăng nhấp nhô lên xuống của cô. Nơi bên ngực phải, có một vết bớt màu hồng nhạt, kích thước chỉ nhỏ như hạt đậu.

Trên nước da trắng tựa tuyết, vết bớt ấy lại vô tình trở thành điểm nhấn nổi bật. Hắn mãi ngắm nhìn, đến mức cả rãnh môi cũng vô thức mỉm cười khó hiểu. Hắn hạ người, đặt lên vết bớt đó một cái hôn rất nhẹ.

Ngay sau đó, hắn đã không ngăn được tham lam mà ngậm lấy đỉnh anh đào kia vào miệng, một lực vừa đủ mυ'ŧ chặt.

“Ưm…”

Mịch Chi cơ hồ cong lưng kêu lên một tiếng trong cổ họng, mười ngón tay bên trên co lại đầy cam chịu. Thứ cảm giác lạ lẫm về xá© ŧᏂịŧ này lần đầu tiên trong đời cô mới trải qua, thực sự làm cô vừa sợ vừa tò mò.

Hắn say mê ngậm chặt hạt đào trong miệng mà mυ'ŧ liên tục, đến khi buông ra đã thấy cái thứ hồng hào ấy bị phủ đầy nước bọt. Hắn ác ý nhìn lên, quan sát biểu hiện trên mặt Mịch Chi. Lần nữa hắn đưa lưỡi ra trước, liếʍ qua hạt đào đã bị hắn làm cho trổ cứng.

Mịch Chi không thể che giấu, bất kì xúc cảm nào nhỏ nhất bên trong người cô đều dễ dàng bị hắn bốc trần hoàn toàn. Cô chỉ là một cô gái đơn thuần, chưa hề nếm trải mùi vị đàn ông, càng chưa hề trải qua sự va chạm xá© ŧᏂịŧ. Nay một lúc, tất cả đều đổ dồn về cô bằng một tên nam nhân lạ lẫm. Cô dù không muốn, nhưng lại vô ý tiếp nhận.

Hai đỉnh anh đào liên tiếp bị đầu lưỡi trơn ướt của hắn khẩy nhẹ, rồi lại đem ngậm trọn vào miệng. Cô suýt chút co rút cả thân người, nhíu mày hé môi thở hổn hễn.

“Nàng thích sao?”

Hắn khàn khàn cất giọng, ánh mắt rất phong tình. Bàn tay kia không chịu thiệt, tự ý đặt lên một khối mềm mại rồi xoa nắn.

Mịch Chi mơ màng lắc đầu, chỉ bật ra vài âm câm trong cổ họng.

Hắn nhếch môi, nụ cười đầy vẻ nham hiểm. Hắn khẽ nói: “Ta cá là nàng sẽ thích! Không những thế, nàng còn thích đến phát điên!”

Trong đầu Mịch Chi còn chưa kịp hiểu hết câu nói của hắn, cô đã kinh hãi khi hắn đột ngột trượt hẳn xuống bên dưới người cô. Hai cánh tay hắn lực lưỡng siết lấy bắp chân cô, dùng lực nâng lên dang rộng ra hai phía.

Cô vùng vẫy, thân người muốn ngồi dậy đánh lấy hắn nhưng bị hắn nâng cao phần hạ thân, khiến cô lại bất lực mà ngã xuống.

Cô cắn môi khóc nức nở, quả thực tư thế này xấu hổ vô cùng. Hai chân bị tách rộng, khiến toàn bộ nơi riêng tư bên dưới bị phơi bày. Mà khi là trước mặt một kẻ lạ mặt, càng làm cô thấy nhục nhã.

Nhận thấy thân thể trong tay đang cố chống đối, hắn cười khẩy ra mặt. Ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn cô, tròng mắt bị du͙© vọиɠ che lắp đến đen ngòm. Thứ hắn có thể nhìn rõ duy nhất, chính là cảnh xuân đẹp đẽ đang bày ra trước mắt.

Hắn nổi tiếng phong lưu, trong đời đã trải qua vô số lần mây mưa với các mỹ nhân trên giường. Hắn có thói quen chỉ muốn người khác phục vụ, chứ chưa hề mang khái niệm làm người khác hài lòng. Những nữ nhân mà hắn đã nếm qua, bọn họ đều năm lần bảy lượt phục tùng hắn từ đầu đến cuối. Hắn chỉ việc hưởng thụ, rồi lâm trận thật sung mãnh.

Nhưng bây giờ, trong đầu hắn lại vừa mang một ý nghĩ khác. Hắn muốn khiến nữ nhân trong tay hắn hiện tại phải phát điên kêu gào vì từng hành động mà hắn gây ra. Hắn muốn nàng phải thích thú cả khi mà nàng không muốn!

Mười ngón tay rắn rỏi mạnh mẽ giũ lấy chân Mịch Chi rồi chầm chậm hạ mặt thấp dần.

Cô căng mắt, tầm nhìn rõ rệt phía trước khiến thần kinh cô chao đảo. Cô giẫy đạp, nhưng vô ích. Đến khi miệng hắn áp vào, dùng chút sức mυ'ŧ nhẹ mới khiến cô hoàn toàn chịu thua.

“Ưm…hm!”

Mịch Chi vô lực nằm vật ra giường, mười ngón tay cấu chặt xuống tấm nệm bên dưới đến phát ra từng tiếng “sột soạt”. Mu bàn chân cô cong lên, bóng loáng gợi cảm. Cả thân người cũng theo đó mà gồng cứng, đầu cơ hồ ngửa lên mà thở dốc từng cơn.

Thứ cảm giác này quả thực áp đảo mọi sự tỉnh táo còn sót lại của cô, bao nhiêu sức lực dường như cũng theo lực hút bên dưới của hắn mà bị rút đến cạn kiệt. Cô bắt đầu cảm thấy toàn thân nóng như lửa thiêu, từ trong ra ngoài, không một chỗ nào là không ngứa ngáy.

Hắn đưa mắt nhìn lên, trên diện dung kiều mị kia hiện giờ đã bị phủ đầy một màu du͙© vọиɠ. Ánh mắt nàng không còn trong trẻo như tinh tú, chỉ thấy một sự mơ hồ đầy dẫn dụ. Môi nàng một sắc đỏ hồng, hé mở hờ hững. Gò má phấn cũng đỏ gay gắt, mái tóc đen mượt như thác nước rối bời xoã trên nền vải đỏ thẩm. Bộ dạng của nàng chẳng khác gì yêu nghiệt, vừa đẹp đến nao lòng, lại vừa có nét ngại ngùng xấu hổ.

Nơi này của nàng vô cùng mềm mại, bề mặt trơn tru hồng hào, dùng môi chạm nhẹ liền thấy thích thú. Da thịt nàng vẫn đọng lại hương thơm của phướng than chi, thoảng qua nơi khứu giác để lại sự nhẫn nhịn tột cùng.

Yết hầu hắn trượt xuống, đem mật dịch đọng lại trong miệng nuốt trọn vào trong. Hắn nâng người, đưa lưỡi liếʍ nhẹ qua vành môi một cách phóng đãng.

Hắn trầm khàn lên tiếng, giọng đã đυ.c đi rất nhiều lần:

“Ta đã nói, nàng sẽ rất thích!”

Mịch Chi mơ hồ, mọi thứ trước mắt cứ xoay chuyển không ngừng. Cô không thấy được nét mặt ngạo mạn đó của hắn, chỉ nghe qua giọng nói nam trầm hoạn da^ʍ cứ vang nhẹ bên tai.

Cô thực sự hết sức để vùng vẫy, chỉ biết lắc đầu tỏ vẻ không thuận một cách yếu ớt.

Hắn cười nửa miệng, tay bắt đầu trút bỏ y phục trên người mình. Sau đó thật nhanh, hắn trườn lên người cô, hạ thấp mặt khẽ thì thầm vào tai cô: “Ra là như vậy đối với nàng vẫn chưa đủ! Vậy thì ta dám chắc có một thứ sẽ làm nàng thích hơn nữa.”

Ngay giây phút câu nói đầy ẩn ý đó truyền đến tai, Mịch Chi liền hoảng hốt căng mắt khi nhận thấy bên dưới bị cọ sát bởi một vật gì đó thô thiển.

Rất cứng, rất nóng!

Cô gần như rơi vào khủng hoảng, chỉ biết điên cuồng giẫy giụa. Hắn bắt lấy hai tay cô, như cũ siết chặt trên đầu. Tay kia nắm lấy bên chân cô mà nâng lên, nham hiểm cười trong lòng.

Hắn điểm á huyệt của cô, khiến cô không thể nói thì hắn cũng có thể khiến cô nằm yên bất động. Nhưng điều này hắn không muốn chính là vì giây phút này. Hắn muốn thấy sự kháng cự bất lực của cô, dù là điên cuồng vùng vẫy cũng vô ích dưới sức ép của hắn. Điều này, thực sự càng làm hắn phấn khích hơn hẳn.

Hắn đem vật giữa hai chân cọ sát vào cánh hoa đang ướt đẫm, dùng mật dịch bôi trơn nhằm muốn giảm lại sự đau đớn của cô khi hắn chuẩn bị tiến vào.

Bỏ qua sự kháng cự của Mịch Chi, mặc cho cô liên tục lắc đầu bật khóc ra hiệu hắn tha cho cô. Hắn vẫn ngang tàn rướn người, toàn bộ sức lực đổ dồn về bên dưới hạ thể.

Hắn dùng lực tiến tới trước, vật thô cứng chầm chậm tách lấy cánh hoa, xuyên qua tâm điểm rồi cắm thẳng vào trong.

Mịch Chi nhận thấy cái đau như đang xé da xé thịt bên dưới đang mỗi lúc truyền lên. Bụng nhỏ cô đau thắt, nơi riêng tư của cô cũng nóng rát vô cùng. Động tác hắn chậm rãi, cô hoàn toàn cảm nhận được cơn đau kia đang càng lúc càng mạnh hơn.

Hắn thả hai tay cô ra, chống đỡ một bên. Tay kia ra sức nâng chân cô cao hơn, chỉ muốn đem cảnh xuân bên trong kia nới rộng đôi chút.

Nơi này của nàng quá sức chật hẹp, phân thân của hắn lại to lớn. Tỉ lệ đối nghịch như vậy quả thực có chút khó khăn, hắn không thể dễ dàng cắm vào một cách trơn tru dù đã đem nó bôi trơn ướt đẫm.

Đầu óc hắn nóng đến muốn nổ tung, trên trán hắn cũng đã hằn lên những đường gân lớn nhỏ ngang dọc. Bắp tay hắn nổi cơ cuồn cuộn, nối dài lên trên là chiếc cổ nam tính mạnh mẽ. Phần bả vai rộng rãi, rắn chắc như đá. Trên tấm lưng trần tráng kiện cũng đã bóng nhẫy mồ hôi.

Đôi mắt hắn đυ.c ngầu, khí sắc bị dồn nén đến mức đỏ gay. Hắn hậm hừ trong cổ họng, rồi thật mạnh mà tàn nhẫn dùng sức ấn vào. Đồng thời, hắn đưa tay giải đi á huyệt cho Mịch Chi, trong căn phòng vang lên một thứ âm thanh hỗn tạp.

Cả cô và hắn đều gân cổ kêu lên một tiếng, cô là đầy đau đớn, còn hắn lại là sung sướиɠ đến điên người.

Mịch Chi chẳng thấy gì ngoài cái đau như muốn xé toạc người cô thành hai mảnh. Nơi bụng nhỏ bên trong cô bị chèn ép đến căng tức, vừa nóng lại vừa ngứa. Cô đau đến mức ngốc đầu mà kêu la, nước mắt tuôn ra ướt đẫm.

Toàn thân cô cứ không ngừng run rẫy, tinh thần hỗn loạn đến chẳng biết nói gì.

Hắn khép mắt thở hồng hộc bên trên, mồ hôi đọng lại trên trán bắt đầu lăn dài xuống cổ. Bên trong vách thịt kia đang liên tục thắt chặt lấy hắn, cường độ mạnh đến chóng mặt. Hắn chưa từng có cảm giác này, thứ khiến hắn thực sự sướиɠ đến phát điên đích thị là đây.

Hắn nắm lấy tay trái của cô, đưa lên mà quan sát. Nhìn vào dấu vết đỏ như son còn lưu lại trên tay cô, hắn cười rất hài lòng.

Trong hơi thở nặng nhọc, hắn vẫn cố nói: “Chuyện này dù nàng không muốn, thì nàng cũng đã trở thành nữ nhân thực sự của ta! Nàng hãy tự mình lưu luyến cái vết đỏ nhỏ nhoi này thêm vài khắc nữa đi, không lâu sau nàng mãi mãi cũng không bao giờ được trông thấy nó hiện lên người nàng thêm một lần nào nữa!”

Vừa dứt lời, hắn đã bắt đầu luận động. Thân thể cường tráng nhẹ nhàng nhấp nhô, vật thô cứng gắt gao cắm rút nhanh dần.

Mịch Chi còn chưa kịp làm quen với cơn đau thì lại bị hắn đem nhấn chìm vào một loạt cảm giác mới mẻ khác. Cô căng hai mắt, nhìn trừng trừng vào gương mặt góc cạnh đang nhễ nhại mồ hôi của hắn.

Tay cấu lấy người hắn, ra sức chịu đựng thứ kɧoáı ©ảʍ chết tiệt đang dày vò. Cô không thể hiểu nổi bản thân mình, dù là cô không tự nguyện, không muốn nó xảy ra. Nhưng cơ thể cô lại phản ứng với nhất cử nhất động của hắn. Hơn nữa, càng lúc càng mãnh liệt vô cùng.

Hắn thở hồng hộc, cổ họng khô khan cố gắng cất giọng:

“Gọi ta là Tử Lạc!”