Vì Thi Vân Dạng chiếm hết thiên thời địa lợi, buổi tối Hứa Chiêu Đệ nướng trứng, quá nóng liền đem áo khoác cởi ra để một bên nên nhiễm gió lạnh, lúc trở về có cảm giác đầu hơi choáng váng nhưng nàng không để ý nhiều, tắm xong đi ngủ thấy rất khó chịu.
Buổi tối Thi Vân Dạng vẫn có thói quen ôm Hứa Chiêu Đệ ngủ, đến nửa đêm mới phát hiện thân thể người kia rất nóng, tỉnh lại sờ sờ trán Hứa Chiêu Đệ, nhiệt độ rất cao hơn nữa mặt cũng có chút ửng đỏ.
"Chiêu Đệ, chị làm sao vậy?" Thi Vân Dạng hết sức lo lắng lay tỉnh người bên cạnh.
Hứa Chiêu Đệ mơ màng nhìn Thi Vân Dạng, nàng chỉ cảm thấy đầu mình nặng nề, đau muốn nổ tung, thân thể lúc nóng lúc lạnh, cảm giác cả người đều không thoải mái.
"Người chị nóng quá, trong nhà có nhiệt kế và thuốc hạ sốt không?" Thi Vân Dạng nói.
Hứa Chiêu Đệ lắc đầu, thì ra là do mình phát sốt, khó trách lại mệt như thế, nàng cũng đã hai ba năm rồi không đổ bệnh nên không chuẩn bị nhiệt kế hay thuốc hạ sốt, chỉ còn một ít thảo dược dùng để xông hạ nhiệt.
Thi Vân Dạng vội vàng bò dậy khỏi chăn định gọi Hứa Thừa Tông đi mua thuốc, nhưng đến phòng Hứa Thừa Tông mới nhớ ra hôm nay hắn không về nhà, nghe nói là ngủ ở nhà bạn.
Thi Vân Dạng lập tức rót một cốc nước nóng để Hứa Chiêu Đệ uống, sau đó kề trán mình lên trán nàng, cảm thấy hình như lại nóng hơn lúc nãy, Thi Vân Dạng biết tiếp tục như vậy chắc chắn không ổn, nhất định phải dùng thuốc.
"Em đi ra ngoài mua thuốc, chị chờ em trở lại!" Thi Vân Dạng nói.
"Đừng… đi… đã khuya lắm rồi…" Hứa Chiêu Đệ nghĩ giờ này bên ngoài trời rất lạnh, tiệm thuốc chắc đã đóng cửa hết, vả lại nàng không muốn phiền Thi Vân Dạng. Có lẽ là do bị bệnh nên nàng cảm giác rất yếu đuối, theo bản năng níu lấy tay Thi Vân Dạng không cho cô rời đi.
"Chị nhất định phải uống thuốc, em đi rất nhanh sẽ quay lại." Thi Vân Dạng an ủi Hứa Chiêu Đệ, mặc dù bây giờ cô cũng muốn ở bên nàng nhưng trước mắt cần nhất là chữa bệnh cho người ốm.
Đang vào mùa đông, đặc biệt lúc 1-2 giờ đêm trời vô cùng lạnh, Thi Vân Dạng chạy đến mấy nhà thuốc đều không mua được, cô thấy rất lo lắng, đành chạy đến bệnh viện huyện xa hơn mua thuốc.
Thi Vân Dạng đem thuốc trở lại đã là chuyện của 1 tiếng sau, mặc dù tay chân mình đều lạnh băng nhưng đã mua được thuốc hạ sốt làm cô cũng an tâm phần nào.
Hứa Chiêu Đệ sốt cao lại ngủ mê man, sắc mặt càng ửng đỏ rõ ràng hơn, hiển nhiên là sốt càng cao hơn.
"Chị dậy uống thuốc đi!" Thi Vân Dạng vừa lay tỉnh vừa nói với Hứa Chiêu Đệ.
Hứa Chiêu Đệ không biết đối phương rời đi bao lâu, chẳng qua lúc thấy Thi Vân Dạng liền có chút an tâm, có lẽ là người bệnh luôn đặc biệt mềm yếu cần được giúp đỡ.
Hứa Chiêu Đệ mở miệng khô khốc, uống một ngụm nước, nuốt vào viên thuốc hạ sốt.
"Ngủ thêm một chút nữa, sẽ hạ sốt ngay thôi." Thi Vân Dạng lên tiếng.
"Ừm…" Hứa Chiêu Đệ trả lời có chút vô lực sau đó tiếp tục nằm xuống, giờ phút này nàng mới có thể chân chính an tâm ngủ thϊếp đi, vì biết sẽ có người ở bên chiếu cố mình, so với lúc ở một mình thực sự rất khác nhau, đó là một loại cảm giác an toàn trước giờ chưa từng có.
Thi Vân Dạng muốn đợi Hứa Chiêu Đệ hạ sốt rồi mới dám ngủ, cô thỉnh thoảng đưa trán mình dán lên trán người kia để đo nhiệt độ. Thân thể Hứa Chiêu Đệ đổ mồ hôi rất nhiều, Thi Vân Dạng liền lấy khăn lông túc trực bên người lau cho nàng đến khi ổn định. Lát sau vì cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cô liền cởϊ áσ khoác, nằm ngủ kế bên người Hứa Chiêu Đệ.
Chẳng qua là ngủ không được bao lâu, Thi Vân Dạng lại bị giật mình tỉnh dậy bởi vì Hứa Chiêu Đệ lại bắt đầu sốt, lần này cũng nóng như lúc trước, cô liền lau mồ hôi giúp người kia và cho nàng uống thêm nước, suốt đêm cũng không ngủ sâu được chút nào.
Mặc dù Hứa Chiêu Đệ mê man không tỉnh táo lắm nhưng nàng vẫn nhớ rõ những chuyện Thi Vân Dạng giúp chăm sóc mình, hơn nữa còn khắc sâu vào lòng.
Con người là một loài động vật rất kỳ lạ, thời điểm yếu đuối nhất cũng là thời điểm để người khác dễ bước vào trái tim nhất. Không cần làm nhiều chuyện cảm động, chỉ cần một chút ấm áp và quan tâm cũng đủ động lòng.