Mất

Chương 12

Nói một hồi, thanh âm Hứa Chiêu Đệ từ từ nhỏ xuống, sau đó trực tiếp ngủ mất, để lại một mình Thi Vân Dạng trằn trọc.

Thi Vân Dạng nhìn điện thoại, mới 10 giờ rưỡi, sao lại ngủ sớm như thế? Thi Vân Dạng đâu biết, từ tối hôm xảy ra tai nạn, Hứa Chiêu Đệ vẫn một mực lo lắng, căn bản là tối qua không ngủ được, hôm nay vất vả lắm mới thu xếp ổn thỏa, tinh thần cũng thanh tỉnh lại, phát hiện thân thể mệt mỏi nên ngủ rất nhanh.

Thi Vân Dạng tròn mắt, đầu trống không, hôm nay chỉ nhét vào toàn trí nhớ về Hứa Chiêu Đệ. Thi Vân Dạng liếc nhìn đối phương ngủ sâu hô hấp nhỏ nhẹ nằm kế bên, cô cảm thấy may mắn vì có người ở bên mình, nếu không Thi Vân Dạng cũng không biết làm sao bây giờ. Cô nhìn trần nhà, nhìn bóng đèn cũ lu mờ, không biết qua bao lâu mới chậm rãi ngủ đi.

Hứa Chiêu Đệ ra ngoài mua thức ăn trở về, Thi Vân Dạng vẫn còn ngủ, nàng đã mua xong những thứ cần thiết để buổi tối bán, một thùng trứng gà, gia vị, hành, tương các loại.

Lúc Thi Vân Dạng tỉnh lại, mặt trời đã lên cao ba sào, cô rửa mặt xong đi ra thấy Hứa Chiêu Đệ đang bận rộn ở phòng bếp, mà trên bàn ăn chỉ để một cái bánh tiêu và một cốc sữa đậu nành, có thêm trứng gà luộc và một chén tương. Thi Vân Dạng ngồi xuống, cầm bánh tiêu và sữa đậu nành, thật ra cô rất muốn nói với Hứa Chiêu Đệ, bánh tiêu là thực phẩm không tốt, ăn ít một chút, cẩn thận sau này già sẽ bị đần, bất quá ý niệm này chỉ chợt lóe lên. Cuối cùng Thi Vân Dạng vẫn cầm bánh tiêu ăn, bánh chiên rất khéo làm cô ăn rất ngon, biết rõ đây là thực phẩm không khỏe mạnh nhưng Thi Vân Dạng bây giờ theo kiểu "bình đã sứt lại mẻ", cô cũng mất trí nhớ, biến thành ngu ngốc luôn rồi còn gì. Bánh tiêu kết hợp với sữa đậu nành nóng làm Thi Vân Dạng ăn đến thỏa mãn, thuận tay lột trứng gà sau đó chấm chén tương, cô cảm thấy Hứa Chiêu Đệ thực sự rất thể thϊếp.

Sau khi ăn xong, Thi Vân Dạng phát hiện người kia vẫn chưa ra khỏi phòng bếp, cô đi vào liền thấy Hứa Chiêu Đệ đang để một mâm trứng gà luộc ở một bên, bên tay kia đang cầm hành lá.

"Cô dậy rồi à, chờ thêm chút nữa, chúng ta cùng ra ngoài." Hứa Chiêu Đệ cảm giác được Thi Vân Dạng đứng sau mình, dù sao Thi Vân Dạng cũng là mĩ nhân, cảm giác tồn tại quả thực rất mạnh.

"Chị đang làm gì?" Thi Vân Dạng tò mò hỏi.

"Chạng vạng tối đi ra ngoài bán trứng luộc, tôi đang làm tương." Hứa Chiêu Đệ đã gần làm xong, bây giờ chỉ cần làm thêm tương chấm là được. Trứng luộc có ngon hay không, tương chấm là mấu chốt, nên mỗi lần chế biến tương chấm, Hứa Chiêu Đệ đặc biệt tỉ mỉ.

Thi Vân Dạng thiếu chút nữa quên mất, hôm qua Hứa Chiêu Đệ nói muốn đi ra ngoài bán trứng luộc, không nghĩ đến đây lại là nghề nghiệp của nàng, thật sự khiến Thi Vân Dạng không biết nói gì cho phải, nhìn một lúc thấy không còn việc gì, cô liền đi ra ngoài, mở ti vi xem.

Lúc Hứa Chiêu Đệ đi ra, Thi Vân Dạng đang coi một chương trình thời trang, loại tiết mục này từ trước đến giờ Hứa Chiêu Đệ chưa từng xem, nàng không cảm thấy những người mẫu kia đẹp mắt mà thấy họ rất kỳ quái.

"Bộ này không tệ…" Thi Vân Dạng đưa ra bình luận, mặc dù Hứa Chiêu Đệ nghe không hiểu nhưng nàng vẫn cảm giác đây không giống như là nói đại, ngược lại nghe giống như hiểu biết rất chuyên nghiệp, ý niệm trong đầu nàng chợt lóe, nhìn lại Thi Vân Dạng một chút, chân dài, khuôn mặt dễ nhìn…

"Trước kia cô không phải là người mẫu chứ? Cô nhớ được gì rồi?" Mặt Hứa Chiêu Đệ mong chờ hỏi.

Thi Vân Dạng nghe vậy sửng sốt, không biết tại sao trong đầu mình lại đột nhiên hiện ra những bình luận này lúc xem tin tức, cô đối với những trang phục như vậy có chút cảm giác quen thuộc nhưng với chuyện làm người mẫu, Thi Vân Dạng lại không thấy quen.

"Không chừng tôi còn có thể là nhà thiết kế thời trang!" Thi Vân Dạng thuận miệng nói.

"Vậy là cô nhớ mình là ai sao?" Hứa Chiêu Đệ cũng cho rằng Thi Vân Dạng ăn mặc đặc biệt sáng sủa, quả thực giống như designer, nghĩ đến chuyện đối phương có thể nhớ được gì đó, Hứa Chiêu Đệ rất hưng phấn, giọng nói có chút kích động.

"Không có nhớ tới bất kỳ cái gì." Thi Vân Dạng trả lời, lập tức đánh tan mong đợi của Hứa Chiêu Đệ, thật giống như muốn cô nhanh rời khỏi nhà… trong nội tâm Thi Vân Dạng có chút khó chịu, mặc dù biết đây là suy nghĩ bình thường của con người nhưng khi bị người khác nói mình phiền toái thực sự rất không thoải mái. Cô cho rằng Hứa Chiêu Đệ nuôi mình sẽ không thua thiệt, ít nhất sau này khi khôi phục trí nhớ, mình sẽ báo đáp nàng.

"Cũng đúng, làm gì nhớ nhanh như vậy được." Hứa Chiêu Đệ có chút gượng cười, nàng biết vận khí của mình không quá tốt.

"Chị xong việc chưa?" Thi Vân Dạng hỏi, cô muốn đi ra ngoài một chút.

"Gần xong rồi, cô thay đồ đi, chúng ta có thể ra ngoài. Quần áo hôm qua của cô đã khô, tôi giúp cô lấy vào, đang treo ở tủ quần áo." Hứa Chiêu Đệ nói.

"Chị giặt sao?" Tối hôm qua Thi Vân Dạng tắm xong liền đi ra, căn bản không hề nghĩ đến chuyện giặt quần áo, mà Hứa Chiêu Đệ lại giúp mình giặt.

"Uhm, đều giặt tay cả." Bởi vì quần áo đó nhìn rất đắt tiền, Hứa Chiêu Đệ không dám để trong máy giặt.

Nghĩ đến chuyện đồ lót của mình do người kia trực tiếp giặt tay, Thi Vân Dạng có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng đối với hành động thể thϊếp của Hứa Chiêu Đệ lại âm thầm khen tặng.