Mất

Chương 7

"Dáng dấp thật là xinh đẹp, so với nữ minh tinh còn xinh đẹp hơn…" bà thím hàng xóm kéo Hứa Chiêu Đệ qua một bên nói.

Hứa Chiêu Đệ theo ánh mắt mọi người nhìn đến Thi Vân Dạng, da trắng, mỹ mạo, chân dài, đúng là rất đẹp, so với Băng Băng còn đẹp hơn. Hứa Chiêu Đệ không thường xem ti vi hay phim ảnh, số lượng nữ minh tinh biết được cũng không nhiều lắm, những người có thể biết được đều là siêu sao hạng A, ví dụ như Triệu Vy, Phạm Băng Băng này nọ.

Thi Vân Dạng được người khác khen như vậy cũng không thấy vui, chỉ thấy phiền phức, hoàn cảnh ở nơi này làm cô khó có thể chịu được, nhưng mà cô nhìn lại Hứa Chiêu Đệ, rời khỏi đây, chính cô là ai cô cũng không biết, người thân cũng không nhớ, vì vậy Thi Vân Dạng không thể không thức thời lựa chọn ở lại.

Hứa Chiêu Đệ cười khan, nàng thấy Thi Vân Dạng có chút khó chịu, thầm nghĩ nữ nhân này đại khái không có thói quen ở trong hoàn cảnh như vậy, nên muốn đưa người kia nhanh chóng về nhà, tránh để cô không được tự nhiên, sau đó thuận tiện thu xếp một lượt, bất quá trước đó, nàng phải mua cái gì về nấu cơm ăn trước.

"Cô chờ ở đây một chút, tôi đi mua ít thức ăn." Hứa Chiêu Đệ nói với Thi Vân Dạng xong, liền muốn đi đến gần đó mua đồ.

"Tôi đi với cô." Thi Vân Dạng không muốn bị vây xem ở nơi này một mình, cũng sợ để Hứa Chiêu Đệ thoát khỏi tầm mắt.

"Ừm." Hứa Chiêu Đệ không có ý kiến gì.

"Tiểu Chiêu a, người đó nhìn thật đẹp nha, khí chất cũng thật tốt…" Bà cụ bán thức ăn nói.

"Là họ hàng xa của con…" Hứa Chiêu Đệ rất có kiên nhẫn trả lời, đi một đường đến đây, thật không biết là đã trả lời hết bao nhiêu lần rồi. Thi Vân Dạng nghe cũng phiền thay nhưng cô lại nghĩ nơi này ai cũng quen biết Hứa Chiêu Đệ, nên khi thấy mình, không hỏi cũng khó.

"Được rồi, chúng ta có thể đi về." Rất nhanh đã mua xong, Hứa Chiêu Đệ nhận lấy nhánh hành lá của bà cụ, cúi đầu cám ơn rồi nhìn Thi Vân Dạng nói.

"Ừm." Thi Vân Dạng gật đầu, cô thực muốn rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Hứa Chiêu Đệ đưa Thi Vân Dạng tiếp tục đi vào trong, nguyên bản Thi Vân Dạng tưởng rằng ở bên ngoài đã đủ rách, không nghĩ đến bên trong còn nát hơn.

Rốt cục đi đến một khu nhà khá tồi tàn, Hứa Chiêu Đệ chuẩn bị bước vào, cầu thang và tay vịn nhìn sơ cũng thấy bẩn, làm tận sâu trong nội tâm Thi Vân Dạng phát ra chán ghét.

"Cô ở nơi này sao?" Thi Vân Dạng hỏi.

"Ừ, ở lầu 6." Từ nhỏ Hứa Chiêu Đệ đã ra ngoài kiếm ăn nên cũng biết quan sát sắc mặt người khác, cảm giác Thi Vân Dạng thực sự là không hài lòng, nhưng Hứa Chiêu Đệ cảm thấy ngoại trừ xin lỗi thì cũng không có cách nào khác. Nữ nhân này giống như phượng hoàng gặp rủi ro, sống lẫn với bầy gà, nàng lại không có năng lực đưa cô về ổ phượng hoàng.

Thi Vân Dạng đang mang giày cao gót đến 10cm, đi bộ đến đây nãy giờ cũng đã rất lâu, nếu không phải cô mang giày hạng sang, chắc chân đã sớm không chịu nổi, mặc dù không trầy da, nhưng chân đã cực kỳ mệt mỏi. Bây giờ phải lội đến lầu 6, cô có cảm giác muốn chết đi, coi như bị mất trí nhớ nhưng cô vẫn cảm thấy từ trước đến giờ mình chưa từng khổ cực như vậy, nếu không giờ phút này cũng sẽ không thấy cả người khó chịu như thế.

"Cô mang giày cao gót, chắc không leo lên nổi, tôi đi cầm dép xuống." Hứa Chiêu Đệ thể thϊếp nói.

"Làm phiền cô." Thi Vân Dạng không nghĩ Hứa Chiêu Đệ chăm sóc như vậy, khách khí trả lời thực ra thì nội tâm lại thở phào nhẹ nhõm.

Hứa Chiêu Đệ liền xách món ăn lên lầu trước, Thi Vân Dạng chờ ở dưới.

Hứa Chiêu Đệ đem đồ để ở phòng bếp xong, thấy cửa sổ liền nghĩ, ném dép trực tiếp xuống lầu là tốt rồi, tránh cho mình leo lên leo xuống hai lần nữa, vì vậy nàng cầm dép của em trai mình, bởi vì nàng cảm thấy Thi Vân Dạng rất cao, khẳng định chân cũng dài, chuẩn bị ném từ trên cửa sổ xuống. Tốt nhất là nên nói trước với nữ nhân kia một tiếng, Hứa Chiêu Đệ lộ đầu ra cửa sổ, nhưng căn bản không biết nữ nhân mất trí nhớ kia tên gì, nên Hứa Chiêu Đệ bỏ qua chuyện chào hỏi, trực tiếp ném dép từ trên xuống.

Thi Vân Dạng vốn đang đợi Hứa Chiêu Đệ, đột nhiên nghe được một tiếng vang thật lớn dọa cô giật mình, sau đó đi ra ngoài nhìn, thì thấy một đôi dép nam to bự xấu xí nằm trong túi nylon màu đỏ được ném từ trên cao xuống. Thi Vân Dạng nhìn lên, quả nhiên thấy nữ nhân tên Hứa Chiêu Đệ đó, đang hướng mình quơ quơ tay.

Thi Vân Dạng nhìn một màn này, tâm tình tương đối phức tạp, cô luôn cảm thấy không đúng chỗ nào, nhưng lại không nói được là không đúng chỗ nào. Tuy nhiên cô vẫn chấp nhận đi lấy túi nylon màu đỏ kia mở ra, nhìn thấy đôi dép nam đại thúc xấu xí, làm bản năng Thi Vân Dạng chê muốn chết.

Rốt cục Thi Vân Dạng cũng đem đôi dép không hợp chân kia mang vào, cầm giày cao gót trong tay, rõ ràng đầu óc mình đang trống rỗng, nhưng sao lại cứ có cảm giác là hỏng bét đây?

Thi Vân Dạng lê đến lầu 6, thấy được hai căn nhà, một căn nhà còn đang mở cửa, hiển nhiên là Hứa Chiêu Đệ để sẵn cho mình, liền đi vào, quả nhiên thấy bóng lưng Hứa Chiêu Đệ đang bận rộn ở phòng bếp, dù sao trong mắt Thi Vân Dạng, người kia lúc nào cũng trong trạng thái bận rộn, thật giống như một con gà mái đang bận rộn với lũ gà con, sau đó Thi Vân Dạng còn phát hiện, Hứa Chiêu Đệ quả thật giống như một con gà mái chăm chỉ biết chăm sóc người khác.

Thi Vân Dạng quan sát ngôi nhà, rất cũ, người khác nhìn vào rất không thoải mái, bất quá căn nhà được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, làm Thi Vân Dạng nhìn cũng thuận mắt hơn một chút.

"Tôi đang nấu cơm, đợi lát nữa là có thể ăn rồi." Hứa Chiêu Đệ thấy Thi Vân Dạng lên lầu, từ phòng bếp thò đầu ra nói.

"Ừm." Thi Vân Dạng không biết làm gì, chỉ có thể nghe Hứa Chiêu Đệ sắp xếp.