"Cô làm sao vậy? Rất ít khi thấy tâm trạng thấp như thế?"
Thi Vân Dạng hỏi Tần Vãn Thư, từ nhỏ đại tiểu thư đã biết điều tiết tâm tình của mình, cho đến bây giờ cũng chưa có chuyện gì làm khó được nàng.
"Ngày hôm qua Tả Khinh Hoan đi Nhật, em ấy nói muốn trở nên trưởng thành hơn." Tâm tình Tần Vãn Thư hôm qua đã khó chịu cả ngày, bây giờ nói lại với Thi Vân Dạng, trong tâm vẫn còn chút đau nhói.
"Cô ta nói đến là đến, nói đi là đi, làm gì có chuyện tốt như vậy. Nội tâm cô ta tràn đầy tự ti, vốn dĩ hai người không hợp nhau."
Tâm tình Thi Vân Dạng giờ rất tốt. Cô ghét thấy Tả Khinh Hoan tồn tại bên cạnh Tần Vãn Thư, sự tồn tại đó giống như một món đồ tạp nham mà đại tiểu thư bị khoác lên người, nhưng vì sợ Tần Vãn Thư nghe thấy không vui, nên không dám nói ra.
"Có hợp hay không tự tôi biết, sau này đừng nói đến chuyện này nữa."
Tần Vãn Thư hiểu rất rõ Thi Vân Dạng, trong mắt người kia luôn cho rằng con người bất quá cũng chỉ là con cờ.
Thi Vân Dạng nghe Tần Vãn Thư che chở Tả Khinh Hoan, trong lòng rất không vui.
"Nhan sắc của tôi cũng không kém hơn Tả Khinh Hoan, vóc người lại hoàn hảo hơn cô ta, chúng ta còn cùng nhau lớn lên, xét về điều kiện, sao đại tiểu thư không suy nghĩ đến tôi một chút chứ?" Thi Vân Dạng nửa thật nửa giả.
Tần Vãn Thư nhìn về phía đối phương, lần đầu Thi Vân Dạng nói, nàng có thể nghĩ rằng Thi Vân Dạng đang nói đùa, nói lần thứ hai, thì thực chất Thi Vân Dạng có ý định như vậy.
"Từ nhỏ đến giờ, tính tình của cô là chưa chắc đã thực sự thích cái gì nhưng thấy người khác tranh giành, cô cũng phải đi góp vui, đoạt được tất cả trong tay, cô mới cảm thấy vui vẻ. Nhưng ngoảnh đi ngoảnh lại, cô đã không thèm nhìn đến nữa. Chẳng qua cô chỉ hưởng thụ cảm giác được chiếm làm của riêng. Cảm giác trân quý, đối với cô mà nói, khi có trong tay rồi thì không phải trân quý nữa."
Tần Vãn Thư thở dài nhìn Thi Vân Dạng, khi còn bé có thể nói là do tính tình trẻ con không hiểu chuyện, mà lớn lên vẫn còn như vậy, thì thật quá ác liệt, tất nhiên nhiều lúc Thi Vân Dạng còn ác liệt hơn.
"Đại tiểu thư đừng nói tôi hư hỏng như vậy có được không? Người ta đối với cô không giống vậy mà." Tính tình Thi Vân Dạng đúng là như thế, nhưng cô vẫn nghĩ bản thân đối với Tần Vãn Thư sẽ đặc biệt hơn những người khác.
"Tâm tư của cô không phải là như vậy sao, chưa chắc cô đã thích tôi thật, chỉ là thấy tôi thích Tả Khinh Hoan, cô không vui, kỳ thực cô chỉ có ý định muốn chiếm lấy mà thôi. Cô cũng đã 30 tuổi rồi, đừng có ngây thơ như vậy."
Tần Vãn Thư thở nhẹ, tâm tình của nàng vẫn còn rất thấp, muốn tâm sự với Thi Vân Dạng một chút để lấy lại cân bằng nhưng hiển nhiên đối phương không phải là người có thể giải buồn được, không làm loạn coi như đã tốt lắm rồi.
"Ở trong lòng cô, tôi cũng chỉ là người như vậy thôi sao?" Thi Vân Dạng không cam lòng, mặc dù đối với chuyện tình cảm, thái độ của cô luôn xem như đùa giỡn, có mới nới cũ, nhưng vẫn cảm thấy Tần Vãn Thư có thể là người làm cho mình nghiêm túc, bởi vì xác thực cảm giác của bản thân với đại tiểu thư khác những người kia. Mặc dù là loại thích nào Thi Vân Dạng cũng không xác định được, nhưng cô biết nội tâm của mình có phần lệ thuộc vào Tần Vãn Thư. Khi trải qua chuyện kia với Lý Hâm xong, bản thân cảm thấy cùng nữ nhân thực sự rất tốt, quả thật là đối với Tần Vãn Thư có chút thèm thuồng, dù sao Tần Vãn Thư cũng là cực phẩm. Chẳng qua cô vẫn biết điểm dừng, bên người cũng không thiếu nữ nhân, chơi đùa với ai cũng được. Cô sợ nếu mình ngủ với Tần Vãn Thư xong, tình nghĩa từ nhỏ đến lớn giờ sẽ thay đổi, thậm chí có thể mất đi đại tiểu thư. Thực chất cô rất để ý đến tình nghĩa của hai người, dù sao bên cạnh ngoài Tần Vãn Thư cũng không có bạn bè nào khác, quả thật không dám mạo hiểm.
Chẳng qua Thi Vân Dạng không nghĩ đến, lúc bản thân còn chần chừ thì Tả Khinh Hoan đã nhanh chân giành trước, điều này làm cô thấy rất khó chịu, có cảm giác đồ mình yêu thích lại bị kẻ khác cướp mất.
"Chẳng lẽ không đúng sao? Cô không biết yêu người khác mà chỉ thích bản thân cô. Thử nghĩ xem, nếu ở cùng một chỗ với tôi xong, sẽ phải bỏ đi cả một khu rừng, nếu cô gặp nam nhân hay nữ nhân nào vừa mắt cũng không thể câu dẫn, phải ghen tị đứng nhìn từ xa, cô không thể đi đâu quá 12h, có đi đâu làm gì đều phải điện thoại cho tôi, cũng phải đợi tôi đồng ý. Nếu như cô có khả năng yêu một người khô khan như tôi, chấp nhận cuộc sống không có tự do, có lẽ tôi sẽ cân nhắc." Tần Vãn Thư cảm giác nên cắt đứt ý niệm không nên có kia trong đầu Thi Vân Dạng.
Thi Vân Dạng suy nghĩ một chút, quả nhiên chần chờ, Tần Vãn Thư rất tốt đẹp, nhưng vì Tần Vãn Thư mà buông tha cả một thế giới, hình như cũng không phải là lựa chọn sáng suốt. Suy cho cùng thì thói quen và tác phong của đại tiểu thư giống như người tu đạo, muốn mình sống cuộc sống như Tần Vãn Thư, Thi Vân Dạng nghĩ tới một chút đã cảm thấy da đầu tê dại.
"Được rồi, cô thắng rồi, quả thật tôi thích nhất là bản thân mình."
Thi Vân Dạng cho rằng có lẽ cứ như vậy tình cảm với Tần Vãn Thư cũng không suy giảm gì, chỉ cần Tả Khinh Hoan không có ở đây, cho dù Tần Vãn Thư khó chịu, nhưng trong lòng mình thư thản là được. Mình không lấy được, người khác dựa vào cái gì có thể, đặc biệt là Tả Khinh Hoan kia, cái gì cũng khiến người ta không thuận mắt.