Trò Chơi Bất Khả Tư Nghị

Chương 48

Trước kia cho dù Thiên Thu rất không vừa lòng với ngoại hình bản thân, nhưng là hơi béo liền hơi béo đi, không có động lực tự mình thay đổi, được chăng hay chớ. Chẳng qua nàng từng làm bạch phú mỹ nửa năm, giờ phút này nhìn mình, cảm giác chênh lệch liền cực kì lớn, càng thêm ghét bỏ bản thân, sao Lâm Hạ có thể yêu thích người có dáng vẻ đáng chán như mình chứ? Nghĩ đến đây, Thiên Thu liền đặc biệt khổ sở, bất quá cuối cùng nàng vẫn mua mấy bộ y phục kia, nàng vẫn ôm kỳ vọng mình có thể giảm béo, một ngày nào đó có thể mặc vừa.

Thiên Thu liền bắt đầu nhịn cơm chiều, bắt đầu đắp mặt nạ, bôi đủ loại mỹ phẩm dưỡng da, nhưng đến 8-9 giờ tối, nàng cảm giác mình đói bụng vô cùng, cực kì hoài niệm những tháng ngày thỏa sức ăn ngon trong mộng. Mỗi một giây chịu đói đều thật khó chịu khổ sở, Thiên Thu không ngừng uống nước cho đỡ đói, lại càng uống càng đói, rốt cuộc không nhịn nổi nữa, nàng liền ăn một trái táo nhưng cũng chẳng có cảm giác chắc bụng, lại ăn thêm trái chuối, thậm chí nhịn không được lại cầm tiếp một quả, lột vỏ xong, thời điểm chuẩn bị nhai lại nghĩ tới Lâm Hạ, nàng ngay lập tức khắc chế cơn thèm ăn tựa hồ muốn nuốt cả một con bò, tinh thần uể oải ném quả chuối đã bóc vỏ vào thùng rác.

Giờ phút này ngập tràn đầu óc Thiên Thu đều là các loại ăn ăn ăn, nàng nghĩ, để có thể tiếp tục duy trì thì cần phân tán được lực chú ý của bản thân, vì vậy dưới tình huống không cách nào thỏa mãn cơn thèm ăn, nàng chỉ có thể đánh lạc hướng bằng cách thỏa mãn ham muốn tìиɧ ɖu͙©.

Thiên Thu mở đủ loại tài nguyên lưu trong di động, lấy Lâm Hạ làm đối tượng ảo tưởng để DIY một chút, sau đó nàng phát hiện một chuyện nghiêm trọng vô cùng. Thời điểm trước kia tự hải, nàng thấy sướиɠ lên mây nhưng hiện tại chỉ cảm giác tàm tạm, bởi vì ở thế giới thịt văn, thân thể nữ xứng vô cùng mẫn cảm, kɧoáı ©ảʍ đã nâng cao vài độ, Thiên Thu nhớ tới đều cảm thấy chưa đã thèm. Nửa năm trong mộng đó, trừ bỏ trong lúc 'dì cả ghé thăm' thì mỗi ngày đều 'lái xe', từng hưởng thụ tốc độ đường sắt cao tốc mà giờ phút này tốc độ lái xe của nàng còn kém hơn cả xe lửa xanh những năm 90 của thế kỉ trước, chỉ có thể sánh ngang xe đạp cũ nát. Trước kia chưa trải nghiệm tàu hỏa cao tốc, cưỡi xe đạp thì Thiên Thu cũng có thể thỏa mãn vô cùng, hiện giờ nàng mới sâu sắc cảm nhận được, không so sánh liền không có lĩnh hội đau thương. Tuy rằng Thiên Thu cảm thấy tốc độ lái xe chậm chạp khiến cõi lòng tràn ngập mất mát, nhưng dẫu sao vẫn là xe, kɧoáı ©ảʍ vẫn còn đó, tựa như cơm trắng không có vị gì vẫn lấp đầy được dạ dày, so với đói khát vẫn luôn tốt hơn.

Chẳng qua sau khi miễn cưỡng thỏa mãn tìиɧ ɖu͙©, ngày thường ngủ ngon mà lúc này Thiên Thu vẫn không ngủ nổi, bởi vì nàng luôn nhịn không được nghĩ đến Lâm Hạ, trong lòng phiền muộn rầu rĩ. Vừa buồn bực, nửa đêm bụng còn đói đến khó chịu, toàn thân Thiên Thu đều bất ổn, nàng cảm thấy mình vừa ủy khuất vừa đáng thương, sau đó yên lặng rơi nước mắt.

Ban ngày, Lâm Hạ bận rộn công tác nhưng một khi nhàn rỗi, nàng liền nhịn không được hồi tưởng từng đoạn từng đoạn trong giấc mơ kia, nàng hiểu rất rõ mình không phải không luyến tiếc thế giới đó chút nào. Lý trí nói cho nàng, không nên tiếp tục nhớ mộng, không nên bị mộng vây khốn, nhưng Lâm Hạ vẫn nhịn không được suy nghĩ, vạn nhất đó không phải mộng hoặc là thật sự có nữ xứng sống ở thế giới hiện thực này thì sao, chẳng qua lý trí lại nói cho nàng, dù đối phương thật sự tồn tại, cũng không nên tìm ra, thậm chí không thể tò mò. Trước giờ Lâm Hạ vẫn luôn muốn biết nữ xứng là ai, lòng hiếu kì đó tựa như hạt giống lớn lên trong tâm, căn bản không phải nàng muốn diệt trừ là có thể diệt trừ.

Ngoài sự tò mò, thời điểm đêm khuya tĩnh lặng, Lâm Hạ cũng nhịn không được suy nghĩ càng nhiều, chẳng hạn như chuyện nữ xứng kia đã yêu mình. Nàng nghĩ, nếu là chân thật phát sinh, nếu bản thân còn nhớ rõ hết thảy, vậy vô cùng có khả năng nữ xứng cũng nhớ rõ tất cả mọi chuyện, như vậy nữ xứng cũng vô cùng có khả năng sẽ ở trong bóng tối tiếp tục yêu thầm mình, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của mình. Sau khi nữ xứng bị lừa gạt tình cảm lại như cũ lựa chọn thả mình rời đi, thậm chí lựa chọn cùng nhau rời khỏi thế giới kia, với nữ xứng mà nói thì đây chưa chắc đã là lựa chọn tốt. Cho nên lúc Lâm Hạ nghĩ đến nữ xứng trở về thế giới thực sẽ không được như ý, nội tâm liền có loại cảm giác mình giống như còn mắc nợ, mặc dù lý trí nói cho nàng, chân chính so đo thì bản thân cũng không phạm sai lầm quá nhiều, chẳng qua vẫn có chút không đành lòng.

Sau đó Lâm Hạ cũng sẽ nhịn không được nhớ lại những màn tiếp xúc da thịt cùng với nữ xứng. Nàng không thể không thừa nhận ngoại trừ cảm giác không chân thật, hết thảy mọi thứ trong mộng vẫn là rất thoải mái, đặc biệt là kɧoáı ©ảʍ thân thể, mãnh liệt làm cho người ta mắc nghiện. Luôn nói giấc mơ không phải sự thật nhưng hết thảy cảm giác trong mộng đều quá chân thực, Lâm Hạ đến bây giờ còn có thể nhớ rõ mỗi một lỗ chân lông đều đang run lên vì kɧoáı ©ảʍ. Nghĩ đến những màn cùng nữ xứng hoan hảo, Lâm Hạ lần đầu tiên ở thế giới hiện thực cảm giác được ham muốn. Một nữ nhân trưởng thành sẽ không lựa chọn khắc chế du͙© vọиɠ bản thân, vì thế Lâm Hạ thử DIY, bất quá sự thật chứng minh, thế giới thịt văn chính là thế giới thịt văn, hiện thực chính là hiện thực, thân thể lãnh cảm nơi này làm sao so với thân thể vô cùng mẫn cảm trong mộng, mà giống như một con cá chết, cũng không có bao nhiêu cảm giác, thậm chí làm nửa ngày vẫn không thể lêи đỉиɦ. Lâm Hạ một lần nữa tiếp nhận sự thật mình là bị lãnh cảm không kém không hơn. Trước kia nàng không cảm thấy có gì lạ, nhưng hiện giờ lại bất đồng.

Kể từ khi Thiên Thu quyết định giảm béo liền mở ra chuỗi ngày âm thầm đau khổ rơi lệ, nhớ Lâm Hạ đến thương tâm, chịu đói vất vả cực nhọc, mỗi một buổi tối đều trải qua gian nan cùng thống khổ như thế. Mỗi ngày nàng đều muốn nhụt chí, thời điểm sắp từ bỏ lại tưởng tượng ngày hôm sau là có thể gặp Lâm Hạ, sau đó nhìn Lâm Hạ vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, nàng liền cảm giác được tiếp thêm năng lượng, lại nhẫn nại kiên trì. Liên tục không ăn bữa tối một tuần, Thiên Thu mới gầy hai cân, vốn là hơi béo cho nên với nàng mà nói, hai cân căn bản nhìn không ra hiệu quả. Thể trọng giảm nhưng thoạt nhìn cũng không có quá nhiều khác biệt, vẫn là khiến cho Thiên Thu cảm thấy thực lo âu.

Lâm Hạ phát hiện chẳng biết từ khi nào mình bắt đầu lưu ý tất cả nữ nhân bên cạnh, sau đó không tự chủ liền dùng phương pháp loại trừ trong số các nàng, chỉ cần thời điểm nhàn rỗi, nhìn đến nữ nhân nào đó, nàng lại phân tích một chút xem khả năng đối phương chính là nữ xứng có lớn hay không, từ người thân cận nhất bên cạnh, sau đó dần dần mở rộng phạm vi.

Thiên Thu thuộc về nhóm nhân viên chức vụ thấp nhất, vẫn ở ngoài vòng tròn nhỏ mà Lâm Hạ hiện đang kiểm tra. Công ty có 453 người, nữ công nhân 221, theo tốc độ loại trừ của Lâm Hạ, đến lượt Thiên Thu thì cũng còn phải mất ba bốn tháng.

Trước khi thay đổi thành nữ nhân xinh đẹp, Thiên Thu tuyệt đối không hy vọng bị Lâm Hạ nhận ra. Tuy vậy mỗi ngày nàng đều canh chừng thời gian Lâm Hạ đi làm, hy vọng khi Lâm Hạ tới là mình có thể nhìn thấy nàng trước nhất. Bất quá Thiên Thu cũng sợ bị phát hiện nên vẫn luôn rình từ xa, vẫn luôn hết sức khắc chế không đối mặt Lâm Hạ, nhưng là luôn có thời điểm trùng hợp.