Sau khi xuống núi đi đến bên bờ sông, hòn đảo đã nằm trong tầm mắt.
“Âm khí rất nặng.” Nhị sư huynh nhíu chặt mày.
“Nguy hiểm lắm sao?” Tiểu sư đệ hỏi, cho dù cậu không nhìn được mấy thứ âm khí gì đó như sư huynh, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng tà ngạo tự mãn kia lại có thể nặn ra được mấy nếp nhăn giữa hàng mày, hòn đảo nhỏ kia quả nhiên khó nhằn lắm đây.
“Đương nhiên là nguy hiểm, nếu không đời nào Đại sư huynh lại hào phóng tặng đệ cho ta được?” Nhị sư huynh hừ một tiếng.
“… Ta vốn thuộc về chính ta mà…” Tiểu sư đệ lầm bầm, nhưng lúc này Nhị sư huynh cùng Hàm Oán đều chẳng coi lời kháng nghị của cậu ra gì.
“Tạo một cái bè trúc đi.” Nhị sư huynh chỉ chỉ vào rừng trúc cạnh đó, “Không cần làm kỹ quá đâu, đủ để chở hai người chúng ta đi và về là được.”
Hàm Oán khóc lóc thảm thiết, định để lại một mình nô tỳ nữa sao? Nô tỳ sợ lắm đó…
Tiểu sư đệ nghe Nhị sư huynh thuật lại lý do khóc lóc của Hàm Oán, vẻ mặt suy sụp, bà chị à cô có biết là cô hung hãn lắm không? Lúc trước gặp mặt lần đầu tại bãi tha ma ấy, thiếu điều bị móng tay cô xiên cho chết rồi, cô mà biết sợ cái gì chứ?
『Để lại ngươi ở đây là vì e ngại Quý Đường của Quỷ Sơn Môn tới gây cản trở. Nếu gã thật sự tới, ngươi cứ quần cho gã một chặp kéo dài thời gian, nhớ là đừng làm chết người, ta không muốn kết đại thù với Quỷ Sơn Môn. 』 Nhị sư huynh nghiêm túc dặn dò.
Hàm Oán ê a một tiếng thật dài tỏ ý đã hiểu, nô tỳ lúc ra tay sẽ nhẹ nhàng tình cảm thôi, cho xịt tí máu là được, để cho gã đó khỏi nhúc nhích gì hết, nô tỳ sẽ tiện thể hát luôn một khúc phục vụ văn nghệ cho gã.
Tiểu sư đệ cầm rìu, vào trong rừng trúc chặt xuống mấy gốc trúc to dài, vót hết cành nhánh nhỏ bên trên, sau đó lại đi chặt thêm vài sợi dây leo, rất nhanh đã buộc mấy cây trúc lại với nhau thành bè rồi đẩy tới mép nước, cùng sư huynh chống sào chèo bè lướt trên mặt sông yên ả, đi về phía hòn đảo nhỏ.
Xa xa còn nghe được tiếng Hàm Oán đứng bên bờ sông xướng lên khúc hát.
“Vì nhớ người thương, đau lòng thắt ruột. Thê lương quạnh quẽ sầu không đáy, ôm hết khổ đau cả đời người…”
fukurou275.wordpress.com
“Không biết nói chuyện, nhưng vẫn có thể xướng khúc, chuyện này là sao?” Tiểu sư đệ vẫn luôn không ngừng thắc mắc về chuyện này.
“Hàm Oán vốn dĩ là hoa đán trong một gánh hát, bị quan gia nhìn trúng, muốn lấy về nhà làm tiểu thϊếp, nhưng chưa vào được cửa đã bị chính thê sai người đánh chết, ném vào trong bãi tha ma, được ta nhặt về. Từ đó về sau tuy rằng chỉ có thể nói quỷ ngữ, nhưng bởi vì khi còn sống rất đam mê xướng khúc, như thể đã trở thành một loại chấp niệm, cho nên vẫn cứ nhớ mãi không quên.”
“Ta từng nghe Đại sư huynh nói, quỷ nếu mang chấp niệm, vậy thì rất khó để tiếp tục đầu thai chuyển thế, sẽ bị kẹt lại Nhân gian trong một khoảng thời gian dài.” Tiểu sư đệ nói.
“Nhất niệm cố chấp, nước chảy đá mòn, bất kể là người hay quỷ cũng đều như nhau.”
Tiểu sư đệ nghe mà ù ù cạc cạc, lại thấy Nhị sư huynh thở dài.
“Tại sao sư huynh thở dài?”
Nhị sư huynh không trả lời, tay vẫn chống sào, cứ như buồn chán muốn giải sầu mà cũng ngâm nga một tiểu khúc, “… Suy tư trăm bề, chẳng thấy đâu vui sướиɠ, sớm ngày buông lơi câu đứt ruột, thế gian chỉ có tình khó tỏ…”
Tiểu sư đệ lần này có chút hiểu, lại có chút không hiểu, cảm thấy mặt mình nóng bừng, thật sự không dám nhìn thẳng mặt Nhị sư huynh, đành phải giả vờ tỏ ra hứng thú với mấy con cá dưới sông.
Bè trúc cập vào gần bờ, hai người leo lên hòn đảo, vừa mới đi vài bước vào rừng, Nhị sư huynh đột nhiên dừng chân, lắng tai nghe ngóng.
Tiểu sư đệ không dám làm ồn đến y, dù sao Nhị sư huynh cũng là Thính Mị, tuy rằng hiện giờ đang giữa ban ngày ban mặt, nhưng trong rừng sâu hút tĩnh mịch, chính là nơi tốt nhất để quỷ mị nương náu, sư huynh nếu như nghe thấy gì đó, nhìn thấy gì đó thì cũng chẳng phải là chuyện lạ.
“Toàn là quỷ.” Cuối cùng, sư huynh nói.
Đây là chuyện lẽ nhiên, Quân vương vì để kiến tạo một tòa đại mộ, hao tài tốn của biết bao nhiêu, rồi lại sợ những thứ trong mộ bị tiết lộ ra ngoài, để cho người khác biết được cơ quan bố trí bên trong, vì vậy trước khi niêm phong mộ nhất định sẽ gϊếŧ chết hết các công tượng; có vài mộ chủ vì muốn bố cục bài trận, thậm chí còn cử hành tục tuẫn táng theo quy mô lớn, những người bị chôn cùng bao gồm binh lính, nô ɭệ, đại thần, hoặc là tần phi không thể sinh hạ con nối dõi cho quân chủ, như vậy trong mộ đương nhiên là tràn đầy oán khí âm khí.
“Tụi quỷ nói gì vậy?” Sư đệ giật nhẹ tay áo sư huynh, nhỏ giọng hỏi.
“Hôm qua đám bò cạp trong Trùng Trận suýt chút nữa bắt được người, kết quả họ lại chạy thoát…” Nhị sư huynh quả quyết nói: “Có người lên đảo trước chúng ta một bước.”
Tiểu sư đệ ngó trái ngó phải, chả thấy được cái gì, nhưng cậu cũng biết, có đôi khi quỷ chẳng hề đáng sợ, con người so ra còn đáng sợ hơn.
Hai người bước trên con đường mòn trải đá xanh, cũng tương tự, giữa đường lại đυ.ng phải hai pho tượng đá đội tháp đầu người, miệng ngậm chuỗi đầu lâu.
“Đây là Sinh Tử Môn, An Quốc Quân lấy khu vực từ cổng này trở vào hoạch định làm lãnh thổ của ông ta sau khi chết, nói cách khác, tất cả cơ quan trong mộ của An Quốc Quân đều bắt đầu từ nơi này.”
“Ta có nhìn thấy gì đâu.” Tiểu sư đệ nhón chân lên ngó dáo dác xung quanh.
“Đợi đệ thấy được thì toi mất rồi còn đâu.” Nhị sư huynh cười mắng, tiểu sư đệ thật đúng là khiến cho y vừa bực mình vừa buồn cười.
Hai người tiếp tục đi sâu vào trong, chẳng bao lâu sau liền thấy được hai bên con đường đá bắt đầu xuất hiện hài cốt của nam tử trưởng thành, một chút da thịt cũng chẳng hề sót lại, chỉ có y phục rách rưới treo trên khung xương; một vài dụng cụ bằng sắt, mấy món đồ cầm tay bằng gỗ cũng đã mục nát.
Nhị sư huynh đi vòng sang bên cạnh một hài cốt, thấy rõ được u hồn của mấy người trưởng thành kia đứng bên cạnh bộ xương của mình, mờ mờ mịt mịt, biết rõ bản thân đã chết, nhưng bởi vì trước khi chết đã phải trải qua một quá trình vô cùng thống khổ, khiến cho hồn phách bọn họ kinh khϊếp, bị âm khí nơi này trói buộc, cuối cùng cũng trở thành một phần của hòn đảo này.
『Tại sao ngươi chết? 』 Nhị sư huynh dùng quỷ ngữ hỏi một vị u hồn trong số đó.
『 Côn trùng… 』Quỷ kia tỉnh tỉnh mê mê, 『… Rất nhiều côn trùng… 』
Tiểu sư đệ thấy sư huynh nhìn về một phía nào đó rồi giống như đang nỉ non nói chuyện gì, liền hỏi: “Sao vậy?”
“Trùng Trận ở đây là một trong các cơ quan thủ mộ, khiến cho độc trùng ăn thịt ở đây đời đời kiếp kiếp sinh sôi nảy nở, vĩnh viễn canh giữ nơi này.” Nhị sư huynh chỉ vào hài cốt, “Bọn họ chưa chuẩn bị đầy đủ, toàn bộ đều trở thành thịt béo trong miệng đám côn trùng.”
Tiểu sư đệ sợ hãi, dường như toàn thân đều cảm thấy ngứa ran, “Chúng, chúng ta cũng chưa chuẩn bị gì, làm sao bây giờ?”
“Đừng sợ, để ta tạo một rào chắn đám côn trùng.”
Chỉ huy tiểu sư đệ dọn hài cốt đặt lên con đường trải đá xanh, cởi hết quần áo để sang một bên, y lại thì thào nói xương cốt chẳng qua cũng chỉ là một trong tứ đại tạo hóa, đừng lưu luyến không nỡ xa rời này kia, tiếp đó lại dùng Hỏa Huỳnh Thuật hỏa thiêu hết tất cả hài cốt.
Lúc này tiểu sư đệ chú ý, gần đó có một con rết trăm chân bắt đầu bò tới.
Mấy con rết đầu tiên chui ra lớn chừng đầu ngón tay, thân thể đen bóng, tiểu sư đệ chỉ cần một cước liền giẫm chết một con, còn định nói Nhị sư huynh có phải nhầm nhọt gì rồi hay không, mấy con côn trùng bé tí này làm sao có thể gặm sạch một người đến mức chẳng còn sót lại chút thịt nào?
Lại thêm mấy con rết từ trong kẽ hở dưới mặt đất, từ trong rễ cây chui ra, mấy con lúc này kích cỡ hơi lớn hơn một chút, tiểu sư đệ một cước giẫm không chết, chỉ đành phải lấy xẻng sắt ra đập, dịch vàng dịch xanh văng tung tóe, trông mà gớm kinh người.
Tiếp đó hai bên con đường trải đá xanh vang lên tiếng lạo rạo rung trời, như thể có mấy chục mấy trăm người đang hành quân tiến về phía này, tiểu sư đệ trợn mắt há mồm hồn phi phách tán, cả một đàn rết bự lúc nhúc đầy đất tràn tới, mỗi con đều dài xấp xỉ cả trượng, to bằng chân người, hành động nhạy bén như bay, chỉ trong tíc tắc đã vây cả hai sư huynh đệ lại.
“Nhị sư huynh!” Tiểu sư đệ nắm tóc kêu lên thảm thiết, mấy con rết kia vốn chẳng phải rết, là quái vật thì đúng hơn!
“Chờ chút!” Nhị sư huynh liếc một cái, bình tĩnh nói.
Tiểu sư đệ giậm chân sốt ruột, nên chạy rồi đó! Nhị sư huynh còn đang rề rà gì vậy? Ôi ngất, sư huynh thế mà lại đi trộn chu sa với mấy thứ đồ linh tinh lang tang gì đó vào tro cốt, sau khi khuấy đều, lại cởi ngoại bào hốt cái đống bột trắng trắng đỏ đỏ kia vào rồi bọc lại.
Tiểu sư đệ biết chu sa có thể dùng để xua đuổi ngũ độc*, hay là sư huynh đang chế bột đuổi côn trùng?
*Ngũ độc là tên chung của 5 loài động vật và côn trùng độc nhất theo quan niệm dân gian:
Rắn, rết, bò cạp, cóc, và thằn lằn.
Lại liếc nhìn sang đám rết, con nào con nấy đầu lớn như bàn tay, vòi còn dài hơn cả cánh tay cậu, càng khỏi nói tới hai cái kìm độc ở trên đầu, ken két ken két, chuyện này không đùa được đâu, dựa trên kích thước của đám rết này, bị cắn một chút thôi cũng xem như chết chắc, huống hồ chi loài rết còn mang nanh độc có thể tiết ra kịch độc, quả thật là kinh khủng khỏi bàn!
Bầy rết chen chúc bò tới, tiểu sư đệ cuống đến mức cầm xẻng sắt phang thẳng vào chúng nó, thế nhưng lớp giáp trên thân đám rết dày như tấm sắt, bị đập vẫn chẳng hề hấn gì, chỉ có chút ngắc ngư choáng váng, ngược lại cánh tay của tiểu sư đệ lại bị chấn cho tê rần, hổ khẩu đau đến gần như không cầm nổi chuôi xẻng.
Mấy con rết khác tiếp tục giơ cái kìm trông như lưỡi hái trước đầu lia tới, tiểu sư đệ nghiêng người lăn một vòng tránh thoát, lại không ngờ mục tiêu của đám rết không chỉ có mỗi cậu, bị bỏ quên một bên, còn có một Nhị sư huynh.
“Cẩn thận!” Tiểu sư đệ lại phóng trở về, giơ xẻng tiếp tục đập.
Một con rết lặng lẽ trườn tới từ phía sau lưng cậu, cặp nanh độc trong cái mồm ngoác to lòe lòe phát sáng, nước dãi mang theo chất độc điên cuồng phun ra, tiểu sư đệ lại hoàn toàn không phát hiện được, Nhị sư huynh thoáng cái đã lao tới, ngón tay bắn một cái lên đầu con rết đang định đánh lén kia, ầm một tiếng, con rết văng thẳng ra phía sau, ngã xuống trúng mấy con rết khác.
“Nhị sư huynh mạnh quá!” Tiểu sư đệ bật thốt.
“Là do đám rết này quá yếu.” Nhị sư huynh nói.
Được rồi, tiểu sư đệ cũng không biết là nên tự ti hay là nên mắng Nhị sư huynh kiêu ngạo quá đáng.
fukurou275.wordpress.com
“Đi thôi.” Nhị sư huynh ôm theo bao bột kia, vừa đi vừa rắc lên con đường trải đá xanh, miệng còn niệm câu chú xua đuổi Ngũ Độc Trùng, “… Cây cối tách sang hai bên, tiễn đưa ngươi về núi, ra roi thúc ngựa, vội vàng như linh…”
Cũng không biết là lời chú hữu hiệu hay là bột chu sa hòa tro cốt phát huy tác dụng, bột rắc tới đâu đám rết liền thi nhau né ra tới đó, toàn bộ chen chúc ở hai bên con đường đá, trông có vẻ khá là nóng nảy bất an, muốn đuổi theo nhưng lại không dám mon men tới gần.
Sau đó liền tạo thành một cảnh tượng vô cùng kỳ quái, con đường phía sau hai người hoàn toàn trống trải yên ắng, mà con đường trước mặt thì là từng đám từng đám rết bò trườn tán loạn, cứ như thể bọn rết chủ động nhường đường cho hai sư huynh đệ bọn họ vậy.
Trong số đó đương nhiên vẫn có mấy con rết không kiềm được sự cám dỗ của thịt người, giơ chân trước lên phóng tới như bay, thế nhưng chỉ cần vừa nhảy lên khoảng không đã được rắc bột tro thì lại lập tức bốc cháy, cứ như thể bị trúng Hỏa Huỳnh Thuật, trong nháy mắt đã hóa thành một đống tàn tro.
Tiểu sư đệ ban đầu khá là lo sợ bất an, sau đó cuối cùng cũng yên tâm lại được, cậu đắn đo suy tư, hay là bữa nào nghĩ cách vòi vĩnh phương thuốc này từ Nhị sư huynh, đem về Y Na Phái nhỉ, vậy thì sau này các sư huynh đi ra ngoài cản thi, ban đêm ban ngày gì cũng không cần lo bị côn trùng ruồi muỗi quấy rầy nữa rồi, thật tốt biết bao.
Thuận lợi băng qua Độc Trùng Trận, tiếp tục đi dọc theo con đường lát đá, trong gió bắt đầu mang theo mùi lá trúc thoang thoảng, con đường đá này đâm xuyên qua một mảng rừng trúc mênh mông. Dựa theo tính toán của Nhị sư huynh, chỉ cần đi hết biển trúc này là có thể tới được phần gò đá ngay chính giữa đảo, nơi đó chính là lăng mộ của An Quốc Quân.
“Cây trúc sao…” Sư huynh đệ hai người đồng thanh cất tiếng, tiếp đó lại nhìn nhau, biết rằng trong rừng trúc nhất định là có mờ ám gì đó.
Rừng trúc vốn dĩ mang âm khí nặng, dễ dàng mời gọi mấy thứ âʍ ѵậŧ, ở nơi quỷ nhãn của Nhị sư huynh có thể nhìn tới được, cũng đã phát hiện ra quỷ ảnh lập lờ bên trong, nhưng y vẫn không hề lo sợ, ngược lại còn rất vui vẻ, điều này chứng tỏ y vẫn còn có thể hỏi ra được vài chuyện từ các quỷ hồn.
Trong biển trúc, những bụi trúc loang lổ đốm vàng chập chờn đón gió, cành lá sượt qua nhau tạo thành âm thanh khô khốc âm u như ám quỷ, ánh mặt trời len lỏi qua kẽ hở giữa những chiếc lá, tầm nhìn ngược lại khá tốt, nhưng bởi vì âm khí dày đặc, cho nên bên trong mát mẻ vô cùng, tiểu sư đệ thậm chí còn nhảy mũi mấy cái.
Trên đường đi Nhị sư huynh tạm dừng lại mấy chỗ, tìm mấy quỷ hồn, muốn hỏi chút tình hình liên quan đến lối vào lăng mộ, cũng muốn hỏi bọn họ có biết phía trước còn có cơ quan nào hay không, hoặc là có mật đạo nào có thể thông vào trong mộ hay không?
Hỏi một không biết ba, các quỷ hồn quanh quẩn trong rừng trúc này, tất cả đều là nô ɭệ ngoại tộc bị An Quốc Quân bắt về khi xuất ngoại chinh chiến, bọn họ chỉ biết là mình bị chôn dưới rừng trúc, dùng thân thể làm chất dinh dưỡng để nuôi rừng trúc này, đồng thời tạo thành Hư Tâm Trận còn tàn nhẫn hơn so với trận pháp bên ngoài mộ Thái tử.
『 Hư Tâm Trận là trận pháp gì? 』 Y hỏi.
Tất cả quỷ hồn đều lắc đầu không biết, bọn họ trước đây đều chết trong vội vàng, khiến cho sau khi chết ý thức linh hồn cũng khờ khạo ngây ngốc, chỉ có thể đêm ngày trôi nổi trong rừng trúc, không đầu không cuối, không nghỉ không ngừng.
Chẳng còn cách nào khác, Nhị sư huynh chỉ có thể dặn dò tiểu sư đệ phải cẩn trọng không được phân tâm, phải chú ý bất cứ động tĩnh gió thổi cỏ lay nào, dù là nhỏ nhất cũng không được bỏ sót.
Sau khi đi tiếp chừng một khắc, những thứ xuất hiện trong tầm mắt ngoại trừ trúc thì vẫn là trúc, bất chợt có mấy con rắn nhỏ chuột nhỏ bò qua bò lại dưới rễ trúc, tuy nhiên cũng không có sức uy hϊếp, tiểu sư đệ thoáng thả lỏng.
“Hư chính là giả, ta nói cái Hư Tâm Trận này, nói không chừng là một Chướng Nhãn pháp, chuyên dùng để hù dọa người ta.” Tiểu sư đệ bộc phát ý tưởng nói.
“『Khiêm nhường như trúc là thầy ta* 』, trận pháp nhất định có liên quan tới cây trúc, ngàn vạn lần không được khinh thường.” Nhị sư huynh nghiêm túc nói.
*Nguyên văn: Trúc giải hư tâm thị ngã sư, thường đi đôi với câu “Thủy năng tính đạm vi ngô hữu” (Điềm đạm tựa nước là bạn mình), ý nói làm người thì nên nhã nhặn thận trọng, tu thân dưỡng tính, học theo cái điềm đạm của nước, cái khiêm tốn của trúc.
“Ồ.” Tiểu sư đệ thuận miệng đáp một tiếng, nhưng, nơi này đâu đâu cũng toàn trúc là trúc, mỗi bụi trúc cây trúc đều sinh trưởng tương tự như nhau, phải làm sao để phân rõ được điểm khác biệt trong đó chứ? Cậu nhìn đến sắp lòi cả mắt ra rồi đây này ──
Gió lớn quét qua, lá trúc xào xạc, vài mảnh lá trúc là đà rơi xuống, mảnh áo trên vai tiểu sư đệ roạt một tiếng, không biết bị thứ gì cắt qua, tiếp đó bả vai đau buốt, xoay đầu liền thấy được trên vai bỗng nhiên có thêm một vết rách, máu tươi rỉ ra.
“Cẩn thận!” Cậu vô cùng khϊếp sợ, lập tức cảnh báo sư huynh.
Nhị sư huynh cũng chú ý tới rất nhiều lá trúc đang là đà bay tới trước mặt, nhẹ nhàng không một tiếng động, nhưng trong đó lại ánh lên sắc vàng, một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu, y gọi: “Đừng cử động.”
Tuy rằng Nhị sư huynh đã bảo tiểu sư đệ đừng nhúc nhích, nhưng lá trúc cứ rơi xuống như mưa vậy, từng nắm lớn rơi lả tả xuống chỗ hai người, tiểu sư đệ nghĩ tới cơn đau khi bị lá trúc cắt trúng, không kiềm được liền giơ tay lên bảo vệ đầu và mặt, khuỵu người lăn sang bên cạnh, muốn tránh khỏi phạm vi bao phủ của lá trúc.
Chính vì vậy mà cậu lại tự rước lấy xui xẻo, giống trúc này có một tên gọi, chính là Tùy Nhân Trúc, vốn sinh trưởng ở hải ngoại, phiến lá mỏng manh như giấy, sắc bén như kim, tương đối nhạy cảm với những động tĩnh phát sinh xung quanh nó, chỉ cần có vật sống tới gần, nó sẽ lập tức bắn ra những chiếc lá nhỏ như lưỡi dao để làm đối phương trọng thương, từ đó máu thịt của những sinh vật chết sẽ trở thành chất dinh dưỡng để nuôi sống chúng nó.
Cho nên tiểu sư đệ vừa chạy, ngược lại càng hấp dẫn nhiều phiến lá cuộn xoáy bay tới hơn, nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh, Nhị sư huynh lập tức tung chiếc ngoại bào vốn dùng để đựng đống bột chu sa trộn tro cốt ra, roạt roạt mấy tiếng, chiếc áo liền bị đâm thành mười mấy cái lỗ to lỗ nhỏ, nhưng cũng đã tạm thời che chắn được tiểu sư đệ khỏi đám lá trên đầu, thừa dịp này Nhị sư huynh lập tức ôm lấy tiểu sư đệ lăn trên đất, dùng lưng mình bảo vệ đối phương.
Phiến lá Tùy Nhân Trúc tiếp tục là đà xoay tròn rơi xuống, tiếng vải rách không ngừng vang lên, Nhị sư huynh cảm nhận được da thịt trên lưng mình bị cắt qua, thoáng cái trên người đã xuất hiện mấy vết thương vừa sâu vừa dài, máu tươi lấm tấm tuôn ra như vẩy mực.
Tiểu sư đệ chứng kiến máu không ngừng chảy xuống từ trên lưng Nhị sư huynh, hiển nhiên hiểu được Nhị sư huynh bị thương không nhẹ, cậu cuống đến gần như khóc nấc lên, “Sư huynh…”
“… Đừng nhúc nhích, đừng nói chuyện… Ép sát người xuống…” Khẽ khàng, tiếng thầm thì như lời thở than của y vang lên bên tai tiểu sư đệ.
Tiểu sư đệ cũng biết sự lỗ mãng của mình đã hại người ta rồi, Nhị sư huynh so với cậu thì kiến thức sâu rộng hơn nhiều, chẳng phải vậy sao? Nếu y đã nói là không được cử động thì mình cũng nên nghe theo mới phải, lúc này đây cậu thậm chí đã nghĩ đến việc tự sát tạ tội.
Nhị sư huynh ngược lại chẳng có ý trách móc gì cậu, chẳng qua là hiện giờ vết thương của y đang rất đau, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, không thể để cho thân thể run rẩy dù chỉ là một chút, tránh lại tiếp tục kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến Tùy Nhân Trúc, khiến nó bắn ra càng nhiều lá hơn.
Nhân lúc này, y muốn tìm ra cây trúc gϊếŧ người chân chính đang ở nơi nào.
Từ trong rừng trúc với màu sắc hình dạng na ná nhau, muốn tìm ra một gốc cây dị chủng không phải là chuyện đơn giản dễ dàng gì, cao nhân thiết kế nên trận thủ mộ này đã lợi dụng dáng vẻ tương tự nhau của Tùy Nhân Trúc với giống trúc bản xứ đặc thù, khiến cho sát ý vô hình ẩn giấu, Nhị sư huynh tin rằng, trong biển trúc nhất định vẫn còn giấu càng nhiều Tùy Nhân Trúc hơn nữa, chỉ chờ cơ hội tấn công sinh vật sống nào dám cả gan xông vào.
Rất nhanh y liền phát hiện được điểm khác biệt: trên thân Tùy Nhân Trúc không có đốm loang lổ, phiến lá cũng nhỏ dài hơn, mà may thay, gần đó cũng chỉ có một bụi Tùy Nhân Trúc như vậy, nhưng bởi vì vừa khéo nó lại nằm cạnh con đường lát đá, cho nên nếu muốn tiếp tục đi về phía trước, làm thế nào cũng phải tiêu diệt được bụi trúc kia.
Cuối cùng không còn lá trúc nào rơi xuống nữa, tiểu sư đệ nhẹ tay nhẹ chân lấy thuốc ra đắp lên cho sư huynh, cản thi tượng bọn họ quanh năm hành tẩu chốn hoang sơn dã lĩnh, cho nên luôn mang theo bên mình thuốc men cấp cứu, trong đó có một lọ Thủy Ngọc Cao có dạng lỏng đặc trong suốt, có thể nhanh chóng cầm máu, làm khép miệng vết thương, lúc này cậu liền lấy hết ra thoa lên lưng sư huynh.
Thuốc mỡ mát lạnh làm dịu bớt cơn đau đớn, đến khi hơi thở của Nhị sư huynh bình thường lại, y mới nhỏ giọng nói: “… Ta tạm thời không thể cử động được, đệ… cẩn thận bò đến dưới gốc Tùy Nhân Trúc… Yên tâm, trong vòng một thước xung quanh Tùy Nhân Trúc rất an toàn… lấy chu sa bôi lên rễ, dùng Thần Châu Phù bọc lại… có thể xua tan hết sát âm khí…”
Tiếp theo lại dạy hắn làm thế nào để an toàn đi tới bên rễ của Tùy Nhân Trúc, cùng với phương pháp tiêu diệt cây trúc kia.
Tiểu sư đệ vừa rồi hại Nhị sư huynh bị thương, chỉ hận không thể lập tức làm được việc gì đó để đền bù cho y, khẽ khàng đáp lời, cậu liền nằm bò ra sát đất, úp sấp trườn về phía trước, hóa ra Tùy Nhân Trúc tuy rằng có thể cảm ứng được động tác của những sinh vật sống xung quanh, nhưng lại có điểm hạn chế, mặt đất trong vòng một thước chính là góc chết của nó.
Cuối cùng cũng tới được bên rễ của bụi Tùy Nhân Trúc kia, cậu móc chu sa ra rắc đầy lên phần rễ, dùng bùa dán chặt, còn lấy chỉ năm màu ra quấn kỹ lại, lúc này mới chậm rãi trở về bên cạnh Nhị sư huynh, thấy lưng y đã ngưng chảy máu, trong lòng liền thả lỏng, thế nhưng trong lúc nhất thời tốt nhất là không nên di chuyển Nhị sư huynh, tránh cho miệng vết thương lại rách ra lần nữa, Thủy Ngọc Cao dù sao cũng không phải là vạn năng.
“… Nhị sư huynh… Vừa rồi là đệ không tốt, huynh… mắng đệ đi.”
Tiểu sư đệ thật sự hối hận, nhưng chờ mãi vẫn chưa nghe thấy Nhị sư huynh trách mắng câu nào, quả thật là không quen nổi, chuyện như vậy nếu xảy ra với Đại sư huynh, cậu sớm đã bị mắng đến nhất Phật xuất thế, nhị Phật thăng thiên, đến mức cảm thấy mình còn sống chính là sai lầm của tạo hóa, chỉ hận không thể nhét mình vào lại trong bụng mẹ, trở về 18 tầng địa ngục, nếm trải hết tất cả các loại hành hạ cực hình, lúc đó mới chuộc được tội lỗi với thiên hạ chúng sinh.
“Sau này có chịu nghe lời ta hay không?” Nhị sư huynh môi dù đã trắng bệch, nhưng vẫn gắng gượng hỏi.
“Nghe.” Tiểu sư đệ vội gật đầu.
“Nếu lại muốn đệ dùng miệng hầu hạ ta, có làm hay không?”
“… Làm.” Tiểu sư đệ lèm bèm, “Nhưng ngươi nói ta không có tuệ căn…”
“Không có tuệ căn thì phải học, sự học như chèo thuyền ngược dòng, không tiến ắt lùi, có hiểu được đạo lý đó không hả?”
fukurou275.wordpress.com
“Hiểu…” Tiểu sư đệ mang vẻ mặt quyết tâm đập nồi dìm thuyền, “Bây giờ ta học liền.”
Sau đó thật sự áp sát vào hạ thể của Nhị sư huynh, Nhị sư huynh vội vàng cản cậu lại, hiện giờ thân thể y không có phúc phần được hưởng thụ sự phục vụ ân cần của tiểu sư đệ đâu, càng khỏi nói tới chuyện nơi này âm khí nặng nề, hai người phải giữ cho dương nguyên dồi dào, nếu lúc này đây lại đi tiết tinh, hao tổn thể khí, sẽ rất dễ bị quỷ vật thừa cơ nhập vào.
Tiếc nuối vô vàn mà nói: “Đợi xong chuyện ở đây, khi về có rất nhiều thời gian cho đệ học mỗi ngày, học hàng đêm…”
“Ừm.” Nhẹ nhàng hôn khẽ một cái lên miệng sư huynh, cậu đỏ mặt bừng bừng, sau đó dời mắt đi chỗ khác.
Nhị sư huynh ngẩn ngơ, dám chủ động làm ra động tác thân mật nho nhỏ như vậy với mình, bộ đã thông suốt rồi sao! Aaa chỉ hận không thể lập tức đè tiểu sư đệ ra đất làm 100 lần rồi lại 100 lần!
Vậy thì phải mau mau giải quyết cho xong chính sự, mang tiểu sư đệ về bãi tha ma của mình mà triền miên!
Về phần bụi Tùy Nhân Trúc kia, đúng như y dự đoán, nó đã bắt đầu khô héo, đánh mất năng lực cảm ứng vật thể sống nhạy bén, đồng thời lá cây cũng úa vàng teo tóp lại, lúc này dù có rơi xuống cơ thể người thì cũng không tạo ra được thương tổn gì.
“Có thể đi tiếp rồi.” Nhị sư huynh nói.
Tiểu sư đệ cởϊ áσ ngoài của mình ra xé thành mấy mảnh, giúp sư huynh đơn giản băng bó cơ thể xong, mới đỡ y từ từ đi về phía trước, quãng đường kế tiếp cậu thực sự là cứ nơm nớp lo sợ, cẩn thận phân biệt Tùy Nhân Trúc với những cây trúc bình thường khác; có lẽ điều kiện sinh trưởng của Tùy Nhân Trúc khá là khắc nghiệt, dọc theo con đường đá xanh, số lượng Tùy Nhân Trúc cũng không nhiều, tiểu sư đệ dùng phương pháp tương tự như khi nãy mà xử lý mấy bụi trúc gặp phải ở phía trước, cuối cùng cũng đi ra khỏi rừng trúc, đến trước gò đá ở trung tâm.
Nhưng không may là trời đã sập tối, chuyện này cũng hết cách, bọn họ đã hao phí quá nhiều thời gian trong rừng trúc.
Lăng mộ ở ngay trước mắt, hai người cũng đã khá mệt mỏi, hơn nữa ban đêm xông vào mộ là chuyện rất nguy hiểm, bọn họ quyết định nghỉ ngơi tại chỗ, ngày mai mới phá mộ mà vào.
Tiểu sư đệ bận rộn thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho hai người, lúc này Nhị sư huynh có thể chơi xấu làm nũng, một hồi thì nói là động tay động chân làm đau vết thương trên lưng, bắt tiểu sư đệ xé lương khô ra thành miếng nhỏ đút y ăn cho bằng được; một chốc thì lại bảo là ngẩng đầu uống nước cũng sẽ động đến vết thương trên cổ, hành người ta không thể làm gì khác ngoài việc ngậm một họng nước, dùng miệng đối miệng mớm nước qua, tóm lại là phiền chết đi được, làm cho tiểu sư đệ hối hận khôn nguôi, đúng là không nên đồng ý với Nhị sư huynh rằng bất cứ chuyện gì cũng nghe lời y.
Có câu: vật cực tất phản, vui quá hóa buồn, ngay vào lúc Nhị sư huynh đang phủ phê hưởng thụ sự phục vụ ân cần của tiểu sư đệ, hai bóng người cao lớn một đen một trắng dần dần tiến tới gần bọn họ.
Khí tức tanh hôi của thi thể thối rữa nhanh chóng lan ra, ngay cả Nhị sư huynh đã mơ màng sắp ngủ cũng cảm giác được, lập tức mở mắt.
“Giống với mộ Thái tử.” Y nói: “Chỗ này cũng có Hắc Bạch Thi Sát trú đóng, ta ngược lại không mấy bất ngờ với việc này.”
Tiểu sư đệ biết hiện giờ không phải là lúc thích hợp để Nhị sư huynh đánh nhau với Thi Sát, chiến lực mạnh nhất là thi tỳ Hàm Oán thì lại không dẫn theo, xem ra chỉ còn cách tự mình ra trận, cậu ngược lại cũng không sợ, cương thi thường là được tạo thành từ thi biến, mỗi một môn phái cản thi đều có phương pháp riêng để đối phó với thi biến, cậu vừa định bước lên ứng phó, đã bị Nhị sư huynh ngăn cản.
“Thích Âm Thuật của đệ có thể kéo dài được bao lâu?” Y hỏi.
“Chừng một khắc.” Tiểu sư đệ đỏ mặt trả lời, cái này có liên quan tới tu vi pháp lực, các sư huynh khác trong Y Na Phái đều có thể kéo dài lâu hơn mình, bản lĩnh của tiểu sư đệ phải nói là đứng nhất từ dưới đếm lên.
“Vậy là đủ. Đệ ở đây thi triển Thích Âm Thuật, đừng có lộn xộn, ta qua đó nói chuyện với Thi Sát.”
Nói chuyện? Nói chuyện gì? Tiểu sư đệ chả hiểu đầu cua tai nheo gì sất, loại cương thi như Thi Sát ưa hút máu người, thường thì nếu như gặp phải, có khả năng tiêu diệt thì phải cố hết sức mà diệt, tránh cho cương thi nguy hại đến mạng người, Nhị sư huynh sao lại muốn nói chuyện với chúng nó? Mà lấy cái gì ra để nói?
“Nhị sư huynh, vẫn nên để đệ…” Cậu nói.
“Mới nói là sẽ nghe lời ta, sao giờ lại quên rồi?” Nhị sư huynh nghiêm mặt lại.
Tiểu sư đệ ngoan ngoãn nghe lời, dập tắt dương hỏa trên trán, khiến cho âm khí trên người tạm thời áp đảo dương khí, vậy thì sau đó Hắc Bạch Thi Sát sẽ cho rằng cậu cũng là quỷ, không chú ý tới cậu nữa.
Nhị sư huynh cũng thi triển Thích Âm Thuật, nhưng thể chất của y không giống người thường, âm khí trong cơ thể nhiều hơn so với dương khí, vậy nên lúc này đây âm khí bức người, một luồng sáng xanh bao phủ khắp toàn thân, thoạt trông y cứ như quỷ sử âm sai do Âm Phủ phái tới, khiến cho tiểu sư đệ nhìn mà ngu người.
Nhị sư huynh mỉm cười, dựng thẳng ngón tay đặt lên miệng, ám chỉ cậu đừng lên tiếng.
Hắc Bạch Thi Sát cảm thấy ngờ vực, bọn chúng cực kỳ nhạy cảm với sinh khí của vật sống, vốn nhận thấy được khu vực này có người sống, theo bản năng liền chạy tới định gϊếŧ người uống máu, sao đột nhiên hai sinh vật sống lại biến thành hai con quỷ rồi?
Liếc mắt nhìn lại, một quỷ trong số đó dường như là quỷ sai, bọn chúng lập tức bị mê hoặc, phát ra tiếng quỷ kêu u u.
Nhị sư huynh đi đến trước mặt hai Thi Sát, dùng quỷ ngữ hỏi thẳng: 『Các ngươi bị vây ở chỗ này đã bao lâu? 』
Hai Thi Sát nhìn nhau, Bạch Sát trả lời: 『Không biết. 』
『Một ngàn năm, vậy là lâu hay là không lâu đây? 』 Nhị sư huynh chỉ vào gò đá, 『Ta biết các ngươi trước khi chết bị người ta hạ chú thuật, cho nên thân thể vĩnh viễn không mục rữa, trăm năm ngàn năm đều phải thủ mộ cho An Quốc Quân, các ngươi cam tâm tình nguyện sao? 』
『 Bọn ta ngày đêm quanh quẩn trên đảo, như một vòng tuần hoàn vô tận, lại không biết làm sao để thoát ra. 』 Hắc Sát nói.
『 Hồn phách của các ngươi bị chú thuật ràng buộc cùng cơ thể, trói chặt với hòn đảo này, ta có biện pháp siêu độ các ngươi, để cho hồn phách các ngươi trở về Địa phủ, vào lại luân hồi. 』 Nhị sư huynh nói: 『Các ngươi cũng phải giúp ta một tay. 』
Một khắc trôi qua, Thích Âm Thuật của tiểu sư đệ mất hiệu lực, lại thấy Nhị sư huynh thong dong bước trở về, hai Hắc Bạch Thi Sát phía sau bùm một tiếng bốc cháy, tiếng quỷ kêu u u vang đến tận trời.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Tiểu sư đệ hoảng sợ hỏi.
“Ta đốt thân thể của bọn chúng, lại dùng chút pháp thuật đơn giản, giúp linh hồn của bọn chúng thoát khỏi chú thuật trên đảo, thuận lợi xuống Địa Phủ báo danh trình diện.”
“A, sư huynh đúng là lòng dạ Bồ Tát.” Tiểu sư đệ đột nhiên cảm thấy quanh người Nhị sư huynh như tỏa ra một vầng Phật quang.
“Đây không phải là lòng dạ Bồ Tát, mà là điều kiện trao đổi. Tóm lại, ta đã hỏi được phương pháp tiến vào lăng mộ, ngủ sớm chút đi, ngày mai nhân lúc ban trưa dương khí thịnh nhất thì chúng ta tiến vào trong mộ.”
Đêm nay, Nhị sư huynh sung sướиɠ khoan khoái nằm trong lòng tiểu sư đệ ngủ say sưa, dù sao trên lưng y cũng mang thương tích, nằm trên đá hay trên mặt đất đều trở đau, tiểu sư đệ nhớ tới lúc ban ngày Nhị sư huynh bảo vệ mình, trong lòng ngọt ngào, bản thân cũng ôm lấy sư huynh, thỏa mãn vào giấc.
Cách đó không xa, chim sẻ phía sau*, một người một quỷ bộc lặng lẽ ẩn núp.
*Trong câu Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở sau
lưng.