Kỷ Vân Hòa ở trong ngục tạo mưa cả đêm cho Trường Ý.
Y đã quá mệt mỏi, lần nữa hôn mê, mà nàng đứng ở đằng xa, một bước cũng không động.
Cho đến buổi sáng ngày thứ hai, ánh mặt trời từ lỗ thông gió ở cầu thang chiếu vào, nàng trông thấy hai gã ngự yêu sư đứng canh trước cửa viện nàng hồng hộc chạy đến.
Nàng không để ý đến sự hoang mang của bọn họ, tự đem Trường Ý ở trên tường đặt xuống đất, cẩn thẩn che chở đặt cơ thể y xuống, để cho y nằm với một tư thế thoải mái nhất, sau đó tự cởϊ áσ ngoài, phủ lên thân dưới lỏa thể của y.
“Hộ pháp làm sao có thể tự quyết đặt người cá xuống đất!”
“Không có lệnh của cốc chủ, hộ pháp làm vậy thật bất ổn! Hộ pháp trước tiên cùng ta gặp cốc chủ đã!”
Từng tiếng kinh hô vẫn theo đuổi nàng hệt như không dứt. Cho đến câu cuối cùng, nàng mới khẽ quay đầu: “Đi gặp cốc chủ thì đi đi, thật ồn ào chết được.”
Nàng đưa mắt nhìn Trường Ý dưới đất một cái, linh lực lần nữa khởi động pháp thuật, dùng ngón tay ngưng tự thành nước, bôi lên đôi môi trắng bệch của y. Khóe môi y khẽ hé mở, đem sự ẩm ướt trên môi tiến vào trong.
Nàng đứng dậy, bước ra ngoài lao, cùng hai ngự yêu sư kia đến Lệ Phong đường.
Sau khi thanh vũ loan điểu trốn khỏi, người cá tìm về, chuyện lớn của ngự yêu cốc đều đã qua, nên việc tu sửa Lệ Phong đường đã bắt đầu được tiến hành, bên ngoài điện đã được phủ lên một tầng vải lụa mỏng, che khuất ánh nắng bên ngoài, dưới nắng đầu xuân, bên trong điện nhiệt độ tăng lên, mà thật ra không biết nên nói là ấm áp hay là oi bức nữa.
Kỷ Vân Hòa đi từ ngoài điện đang sửa chữa đập đập gõ gõ vào trong đại điện.
Mà loại âm thanh bình thường này không thể giải thích nỗi không khí bên trong điện, Lâm Thương Lan nhìn nàng chăm chăm, thần sắc nghiêm túc, khóe miệng hơi rũ xuống, biểu thị vị chủ nhân trên kia đang không vui, dưới ánh nhìn của lão, nàng tiếng vào trong, ngoài điện vẫn gõ đập đều đều, giống như đang chiếc dùi đang đυ.c vào chân nàng, nàng bước một bước một tiếng dùi vang lên, càng đi càng cảm thấy tốn sức.
Nhưng nàng không hề dừng lại, ánh mắt này trầm xuống, nhìn thẳng vào mắt của Lâm Thương Lan, đứng trước mặt lão, như thường hành lễ: “Cốc chủ vạn phúc.”
“Khụ...” Lâm Thương Lan ho khan một tiếng nhưng không gọi nàng đứng dậy “Vạn phúc e là không được rồi, con cái đều đã trường thành rồi, đôi cánh cũng cứng cáp rồi, không nghe lời lão già này nữa.”
Kỷ Vân Hòa quỳ xuống nhưng không tiếp lời.
Trầm mặc nhìn nàng, lão khoát tay, Lâm Hạo Thanh từ bên cạnh bước ra.
Sau một đêm, vết thương trên mặt hắn vẫn chưa biến mất, mà sưng lên trông càng dữ tợn.
“Phụ thân.”
Lâm Thương Lan gật gật đầu, xem như đã nghe, khẽ nâng tay cho Lâm Hạo Thanh đứng lên, sau đó quay đầu tiếp tục hỏi Kỷ Vân Hòa, “Vân Hòa, tối qua, con không ở trong phòng nghỉ ngơi cho tốt, mà chạy đến địa lao động thủ với Hạo Thanh là vì lí do gì?”
Ánh mắt lão phát ra tia âm lạnh, lão nhìn chằm chằm nàng: “Hạo Thanh hôm qua giúp người cá tách đuôi, thực hiện thêm một nguyện vọng của Thuận Đức công chúa, đó là chuyện vui mừng, con vì ganh ghét nên ra tay đánh người?”
Lâm Thương Lan nói xong, tức đến ho khan, tiếng ho hòa lẫn vào trong tiếng đập gõ bên ngoài, khiến cho lòng nàng có chút phiền muộn.
Nàng nâng mắt nhìn Lâm Thương Lan ở trên đài cùng yêu quái vĩnh viễn đứng sau lưng lão Khanh Thư, lại nhìn sang kẻ trầm mặc không lên tiếng Lâm Hạo Thanh. Trong lòng có chút trào phúng, bọn họ sống biết bao nhiêu mệt mỏi chứ, càng buồn cười là bản thân nàng cư nhiên cũng không thoát khỏi “người một thuyền” (*) này.
(Nguyên văn “一路人” là người chung một đường, dịch cho suông cho mướt í mà =))
“Các con đều là con ta, vốn không nên tương tàn.” Lão nói xong, Khanh Thư từ sau lưng lão tiến lên một bước, trong tay cầm một sợi roi màu đỏ ném xuống đất.
Ánh mắt của tất cả những người có mặt đều tập trung vào sợi roi dài màu đỏ đang nằm trên điện.
“Trong cốc qui định, làm bị thương đồng môn, sẽ bị thế nào?”
Khanh Thư đáp: “Cốc chủ, dựa theo qui định trong cốc, mưu hại đồng môn, làm bị thương đồng môn, chịu mười roi Xích Vĩ, gϊếŧ hại mạng người, bị roi Xích Vĩ đánh đến chết.”
Roi Xích Vĩ, trên roi có kim, hệt như lưỡi hổ, một roi quật xuống, cả da lẫn thịt đều bị tróc ra, đánh mạnh xuống, vết thương lộ cả xương trắng.
“Vân Hòa thân làm hộ pháp, phải lấy mình làm gương.” Lâm Thương Lan che miệng ho nửa ngày, lấy hơi nói “Hai mươi roi. Hạo Thanh, con đến hành hình.”
Lâm Hạo Thanh không có bất kì cảm xúc dao động, bị gọi tên liền xoay người tiến đến nhặt roi Xích Vĩ trên điện lên, bước đến pháp sau lưng Kỷ Vân Hòa. Nàng ngẩng đầu nhìn y, đôi mắt không gợn chút sóng, nhưng trong đầu nàng đột nhiên nhớ đến rất lâu về trước, trong hang rắn, đôi mắt hắn nhìn nàng, mới là đôi mắt của người sống, đem theo phẫn nộ cùng bi thương, đem theo cảm xúc không thể tin được.
Mà hiện tại, nàng nhìn mắt hắn, ở đại điện này, chỉ nhìn thấy đôi mắt tựa như đầm nước chết.
Nàng rời mắt khỏi hắn.
Mặc cho roi Xích Vĩ “vυ't” rơi trên người nàng.
Lâm Hạo Thanh nói không sai, hắn biến thành thiếu cốc chủ mà mọi người mong muốn, đúng hơn là hắn biến thành thiếu cốc chủ mà Lâm Thương Lan mong muốn, nên hắn xuống tay không hề lưu tình.
Mỗi một roi rơi xuống lưng này, da thịt liền rách toạc, không quá hai ba roi, sau lưng nàng là một mảng máu thịt mơ hồ. Nhưng nàng không kêu đau, nàng chỉ cảm thấy, đời người không có chuyện gì không thể làm, chỉ là bản thân có dám đảm đương hậu quả hay không. Nàng lựa chọn đi gặp người cá, ẩu đả Lâm Hạo Thanh, cả đêm qua, những việc này đều làm tùy hứng, có chuyện vì kích động, cũng có chuyện đã suy nghĩ thấu đáo.
Tất cả những chuyện đó, đều hướng đến kết quả của bây giờ.
Cho nên nàng chịu được, một tiếng cũng không rên, mắt cũng không chớp.
Hai mươi roi rơi trên người nàng, nàng đem máu muốn nôn ra đều nuốt xuống bụng.
Chịu đánh xong, Lâm Thương Lan nói: “Được rồi, phạt xong rồi, xem như mọi chuyện đã qua, đứng lên đi.”
Kỷ Vân Hòa cắn chặt răng, lão khoát khoát tay để nàng một thân đầy máu cùng mọi người rời khỏi.
Những nơi nàng đi qua, máu nhỏ giọt rơi trên mặt đất, nếu là người khác chắc là sợ đến độ kêu người khiêng đi rồi nhưng mà nàng giống như không có cảm giác gì.
Bọn ngự yêu sư đều đưa mắt nhìn nàng.
Thời gian nàng chịu hình phạt không lâu, nàng vẫn có ý định của riêng mình, biết mình cần làm gì, ví như lần này chọc giận Lâm Thương Lan, thậm chí là ở trên điện dùng thái độ cường ngạnh với lão, đều là quá ít đi.
Nên bọn ngự yêu sư kia đều không biết, hộ pháp này nhìn có vẻ lười nhác, nhưng thật ra lại là một kẻ vô cùng cứng đầu.
“Lâm Hạo Thanh.” Ra khỏi đại điện Lệ Phong đường, ánh nắng rọi xuống, Kỷ Vân Hòa hé đôi môi trắng bệch gọi Lâm Hạo Thanh đang đi phía trước không xa một tiếng, giọng nàng rất nhỏ nhưng rõ ràng “Biển hoa, hang rắn, giờ ngọ gặp.”
Hắn khẽ ngẩn người, không quay đầu, tựa như không nghe thấy gì, cất bước rời đi.
Nàng cũng không do dự, giống như chưa từng nói qua lời nào, xoay người rời đi.
Nàng quay về phòng, lau đi máu ở sau lưng, đổi bộ quần áo, lại bước ra ngoài.
Lần này không ai ngăn cản nàng nữa, chuyện Lâm Thương Lan muốn Lâm Hạo Thanh tách đuôi người cá đã làm xong, sự “không ngoan” của nàng cũng đã phạt rồi nên bây giờ nàng lên cái thân sống sở chết dở này muốn làm gì cũng được.
Nàng để ý, không để người khác đi theo, đi đến giữa biển hoa.
Biển hoa đã trở nên hoang tàn, xa xa chỉ là một mảng cỏ dại.
Hang rắn vô cùng đáng sợ mà bọn họ nói lúc nhỏ, bây giờ xem ra cũng chỉ là một hang động nhỏ xíu mà thôi.
Khi nàng đến nơi, Lâm Hạo Thanh đã đứng trước cửa tiểu động. Hắn đến một mình, chắp tay đứng trước hang động, nhìn vào con đường tối tăm phía trước, không biết đang nghĩ gì.
“Lâm Hạo Thanh.” Kỷ Vân Hòa gọi hắn một tiếng.
Lâm Hạo Thanh cười lạnh: “Thế nào? Trên điện vừa chịu xong đòn roi, còn muốn bị đánh nữa?”
“Chuyện xảy ra nơi này ngươi còn nhớ không?” Nàng không cùng hắn nhiều lời, đưa tay chỉ xuống hang động nhỏ kia, “Ngươi muốn biết chân tướng không?”
Lâm Hạo Thanh nhìn nàng, trên mặt thu lại nét cười lạnh, biểu tình khẽ trầm lại.