Trong phòng tôi đang nằm ôm con gấu bông và tự cười một mình khi nghĩ về phúc. Mặc dù tôi cũng biết người phúc yêu là nhi chứ Không phải tôi nhưng tôi vẫn ước gì khoảng thời gian bên anh luôn trôi thật chậm, thật chậm để tôi được sống trong sự quan tâm của anh thêm một chút... (Tôi thấy mình có phần ích kỷ nhưng tình yêu mà, ai không muốn giữ cho riêng mình).
_cộc... Cộc... Cộc.
Bà châu bước vào phòng mỉm cười nhìn tôi.
Tôi ngồi dậy.
_mẹ. Muộn rồi mẹ tìm con có chuyện gì không ạ?
Bà châu vừa cười vừa làm ra vẻ nghiêm túc.
_mẹ có chuyện quan trọng muốn thông báo với con đây.
_Dạ, có gì mẹ nói đi.
_có phải con gái của mẹ đã phải lòng thằng phúc rồi phải không?
_con... Con tôi đỏ mặt vội cúi xuống.
_thế là con cũng có tình cảm với nó rồi đúng không?con là con gái của mẹ nên không có gì phải ngại.
_Dạ, nhưng sao mẹ lại hỏi con chuyện này.
_chẳng là bên nhà thằng phúc đánh tiếng qua nói thằng phúc nó muốn hỏi cưới con. (bà châu nói dối vì người gợi chuyện trước là bà châu).
Tôi lúc này mắc chữ O mồm chữ a ngạc nhiên nói.
_sao cơ mẹ, mẹ nói sao...? bên nhà anh phúc muốn hỏi cưới cho anh phúc hả mẹ...?
_ừ, con không muốn à? Không phải con cũng thích nó sao?
_Dạ, nhưng mà con còn ít tuổi lại còn đi học nữa mà mẹ.
_ôi! Mẹ còn tưởng chuyện gì chứ, chuyện đó con không phải lo. Ngày xưa bằng tuổi con mẹ cũng đang mang bầu anh khang con rồi đó.
Hơn nữa thằng phúc lần này bố mẹ nó gọi về để kế nghiệp và muốn nó lập gia đình nữa.
Gia đình nó là một trong những doanh nghiệp có tiếng tăm lớn nhất nhì đất nước mình, nên cưới về đó rồi con không phải lo miếng cơm manh áo, nên không phải suy nghĩ chuyện học hành làm gì cho mệt. Con mà không đồng ý là bố mẹ thằng phúc họ hỏi đám khác cho thằng phúc thì lúc đó con hối không kịp đâu (bà châu đang đánh vào tâm lý của tôi).
_Dạ, vậy mẹ quyết sao thì con xin nghe vậy ạ!
_ừ vậy, quyết vậy con nhé! để mẹ gọi báo cho họ biết.
Bà châu mỉm cười rời khỏi phòng, còn tôi không biết cảm giác lúc này thế nào, nữa? Vừa vui vừa lo lắng, bồn chồn quá. Thế là tôi sẽ được làm vợ anh trong nay mai ư? Có phải tôi đang mơ chăng?
Tôi cũng không biết từ bao giờ cuoc sống cua tôi lại được dựa theo sự sắp đặt của người khác như vậy?
Tại phòng khang:
_khang:mẹ nói thật ạ, con nhỏ đó đồng ý luôn sao?
_ừ, mẹ cũng không ngờ, chỉ vài câu nói mà mọi chuyện lại dễ dàng như vậy, vậy mà mẹ còn tính nếu nó không chịu sẽ có biện pháp để nó phải nghe lời.
Khang không ngờ ny lại dễ dàng đồng ý như vậy, trong khang lúc này có 1 chút gì đó hụt hẫng liền nói.
_chuyện này có thể để từ từ, không me, con nghĩ dù sao con bé đó cũng còn đang ít tuổi...
Bà châu là người tầng trải dĩ nhiên nhìn Thái độ của khang lúc này ba cũng hiểu được phần nào đó tâm tư của khang nên khi khang vừa dứt lời thì bà cất giọng với vẻ đanh thép, chứ không ôn nhu như thường ngày bà dành cho đứa con trai cưng của bà.
_khang, nhìn mẹ đây, nói thật cho mẹ biết, có phải con đã thích con bé đó phải không?
_mẹ, nói gì thế? Làm gì có, nó không phải mẫu người con thích.(khang chống chế).
_con biết vậy là tốt, con nên nhớ. Con trai "chí tại bốn phương"
Phải biết lấy đại cục làm trọng, đừng vì đàn ba mà làm hỏng hết mọi việc.
_khang Dạ, cái Dạ rất nhỏ.
Sau khi nghe bà châu thông báo, phúc không sao dấu nổi cái cảm xúc vui mừng, vui vì cuối cùng người con gái phúc yêu cũng đã nhận lời lấy phúc sau bao nhiêu năm mòn mỏi trồng cây si ở nhà nhi.
Phúc lấy điện thoại gọi cho bố mẹ luôn, mẹ phúc nghe máy.
_alô, có chuyện gì mà gọi cho mẹ muộn thế!
_mẹ cho người chuẩn bị tinh thần đón con dâu nhé!
Mẹ phúc lúc này không dấu nổi vẻ vui mừng liền nói.
_uk, mà ai thế con, liệu mẹ có biết không?
_con đảm bảo mẹ sẽ ưng, là nhi đó mẹ.
Bà châu vui vì nhà nhi cũng xem như môn đăng hộ đối với nhà mình.
_ừ, vậy để mẹ cho người chuẩn bị ngay.
Hai mẹ con cả hai đều cười không dấu nổi cảm xúc.
Tắt máy mẹ phúc vẫn mỉm cười rồi gọi điện thông báo với chồng, cả ngôi biệt thự của gia đình phúc hôm nay như vui hẳn hơn, mẹ phúc mừng vì cuối cùng con trai cũng chịu lấy vợ vì mẹ phúc khó trong chuyện sinh con, ngày sinh phúc mẹ phúc suýt mất mạng vì để đảm bảo tính mạng cho bà nên bác sĩ đã cắt bỏ tử ©υиɠ của bà. Từ đó bao nhiêu tình yêu thương bố mẹ phúc đều dành hết và đặt cả hi vọng vào phúc, hơn ai hết bà mong con trai mình sớm lập gia đình và sinh thật nhiều cháu cho bà.
Và như thế tôi gác lại tuổi 18 mộng mơ với biết bao hoài bão còn dang dở để đi theo chồng, đi theo tiếng gọi con tim, đi đến với nơi mà tôi nghĩ là hạnh phúc... 18 tuổi tôi nhìn cuộc đời đơn giản quá, nhìn thấy ai cũng tốt, cũng nghĩ họ là thiên thần mà không biết họ là những con yêu tinh đội lốt thiên thần...