Tại sân bay nội bài khang trông rất anh tú, nhẹ nhàng khi không phải khoác trên mình bộ đồ ves mà khang cho là nặng nề, thô kệch, mà được thay vào đó là cái quần rin và áo phông trắng khoác bên ngoài là chiếc áo khoác màu đen.
Từ xa khang nhìn thấy bà châu. một người phụ nữ khá xinh đẹp với khuôn mặt sắc sảo đang đảo đôi mắt như tìm kiếm ai đó.
Khang thấy mẹ vội vẫy tay Chào và chạy tới ôm chầm lấy mẹ.
_khang:mẹ, mẹ có mệt không?
_bà châu:không con ạ!
_để con xách đồ cho.
_uk con trai ngoan của mẹ.(bà châu mỉm cười hiền dịu) có lẽ chỉ khi bên khang, bên đứa con trai mà bà yêu quý nhất bà mới nở ra được nụ cười hiền dịu như vậy.
_khang:về thôi mẹ, có lẽ mẹ đói rồi, vυ' biết hôm nay mẹ về nên đã chuẩn bị sẵn những món mẹ thích ăn rồi ạ.
_ừ, đi thôi con lâu rồi không được ăn những món vυ' nấu mẹ cũng nhớ.
Ở nhà khang tôi lúc này đã đỡ rất nhiều, tỉnh dạy tôi thấy trời cũng đã xế chiều.
nằm ở nhà người lạ nhiều tôi cũng ngại, định xuống cảm ơn rồi xin phép đi mà thật sự lúc này tôi cũng không biết mình có thể đi đâu, về đâu...? Trong tay thì không một xu dính túi.
Đang phân vân vân thì tiếng gõ cửa... Cốc... Cốc
làm tôi giật mình,vội chạy ra mở cửa. Tôi mỉm cười khi thấy đó là bà vυ'.
_tôi: Dạ, vυ' tìm con ạ!
_ vυ':ừ, vυ' bảo này, bà chủ đang trên đường về nhà, con đỡ rồi thì sửa soạn đi lát xuống Chào bà chủ một tiếng.
_Dạ! Cháu biết rồi ạ!
vẻ mặt tôi lúc này căng lên vì không biết bà chủ và cậu chủ mà vυ' nói trông như thế nào? Vυ' như hiểu được tâm lý của tôi nên vỗ nhẹ vào tay tôi mà nói.
_con đừng quá căng thẳng quá, bà chủ và cậu chủ rất tốt (vì bà thấy họ rất tốt với một người ở đỡ như bà)
_Dạ, (tôi cười cho qua căng thẳng.) mà vυ' đang làm gì đó ạ?
_vυ' đang chuẩn bị đồ ăn để bà chủ về là vừa kịp ăn luôn con.
_vậy để con phụ vυ' với.
_con mới ốm dậy hãng nghĩ đi đã, từ từ không phải vội con à!
_vυ' cho con làm với, con khỏe rồi với ở không con buồn lắm.
_ừ, vậy xuống đây phụ vυ' nhặt rau nhé!
Lúc này bước theo vυ' tôi mới nhìn hết được cả nhà, nhà thật đẹp nó như một biệt thự, trong nhà được trang hoàng lộng lẫy toàn thứ đắt tiền.
_Tôi:vυ' ơi nhà họ làm gì mà giàu giữ vậy?
_vυ':vυ' ở đây con đừng tò mò tới công việc của bà chủ và cậu chủ, cậu chủ không thích đâu.tôi Dạ, rồi im bặt nhưng trong đầu lại có ý nghĩ.
họ có vẻ khó tính hơn những gì bà vυ' nói.
Tôi đang lúi húi phụ vυ' mấy việc lặt vặt thì nghe tiếng xe vυ' có vẻ vui mừng nói.
_bà chủ và cậu chủ về rồi, con coi để ý giúp vυ' nồi canh để vυ' ra mở cổng nha.
_Dạ.
Khi những tiếng bước chân càng đến gần tôi lúc này hơi run run, vừa run vừa tò mò muốn xem bà chủ và cậu chủ mà vυ' nói trông như thế nào?
Đang thập thò định đứng sau cửa ngó vào thì tiếng vυ' lại gọi vọng vào khiến tôi thót hết cả tim gan.
_vυ':ny ơi.
_tôi, vội vàng Dạ (giọng ấp úng cảm giác như đứa trẻ vừa ăn cắp bị chủ nhà bắt được ấy).
_vυ':con ra giúp vυ' đem cái valy của bà chủ lên phòng với. Phòng bà chủ ở trên lầu hai đó con.
Tôi bước ra trước mắt tôi là một người phụ nữ khoảng hơn bốn mươi tuổi với vẻ đẹp sắc sảo, mặn mà. Còn đứng bên cạnh là một người con trai khá bảnh, cách ăn mặc cũng rất "bụi " tôi đứng hình một lúc rồi vυ' thúc tay tôi bảo.
_mau Chào bà chủ và cậu chủ đi, nhanh lên sao đứng đơ ra thế con.
__tôi lúng túng
_Dạ, cháu Chào bà chủ và cậu chủ.
_Dạ thưa bà chủ và cậu chủ mới về.để cháu phụ đưa vali lên phòng.
Bà châu từ lúc thấy ny ánh mắt cũng đứng hình không kém.(bà châu nghĩ thầm Giống quá).
Nghe ny nói khiến bà giật mình.
_bà châu:à, ừ cháu đưa hộ ta cái valy lên phòng nhé!
Khi thấy ny đã bước lên phòng bà châu khẽ kéo khang rồi nói.
_công nhận nó giống cái nhi quá con nhỉ? Lúc nói chuyện điện thoại với con mẹ cũng không nghĩ nó giống tới như vậy, từ ánh mắt cái miệng, chả khác một tý nào đến cả giọng nói cũng giống nữa, nếu có khác thì chỉ có con bé này có vẻ gầy hơn thôi.mẹ không nghĩ trên đời lại có người giống người đến vậy? Giống quá!
_khang. Thì con đã bảo giống mà, lúc đầu con còn tưởng là ma hồn của cái nhi nữa ý mẹ, mẹ không biết tình hình lúc đó như thế nào đâu giữa đêm khuya muộn, trời thì mưa, bóng đèn thì leo lắt, người qua lại hiếm hoi dường như không có ai, một người con gái nằm xỏng xoài ra đó, quần áo thì lếch thếch, tóc tai rủ rượi, người thì ướt như chuột, chân không dép guốc gì, ghê bỏ xừ.(vừa kể khang vừa cười đểu nhìn mẹ)
đó là con trai mẹ có bản lĩnh chứ nếu như mấy thằng nhãi thì chắc đái cả ra quần rồi.
_bà châu:mẹ biết con trai mẹ bản lĩnh trước giờ rồi.
Tôi bước xuống thì nghe hắn kể về tôi lúc gặp tôi mà tôi ngại đỏ cả mặt.
Vừa bước xuống bà châu nhìn tôi cười hiền rồi nói.
_cháu cứ tự nhiên như ở nhà cháu nhé, đừng có ngại.
Cũng không phải gọi gọi cô là bà chủ đâu, thôi cô lên lầu tắm đã.
Tôi liếc qua hắn thấy hắn vẫn thản nhiên như không có gì.
Bà châu là người tầng trải để có được sự nghiệp và cơ ngơi như ngày hôm nay thì cũng đã tiếp xúc nhiều với những người đủ tầng lớp từ thấp đến cao trong cái xã hội này, nên nhìn ny và khi nghe khang kể bà cũng đoán ra được tình hình của ny bây giờ như thế nào?
Bữa cơm tối diễn ra có vẻ rất thân mật, với những lời hỏi han như vừa hỏi vừa giò giẫm.
_bà châu (giọng ngọt ngào vừa nói vừa gắp thức ăn cho tôi).
_ny, ăn đi con, cứ ăn tự nhiên đi con, không phải ngại đâu.
_mà nhà con ở đâu mà cô nghe thằng khang kể gặp con ngất nằm giữa đường lúc đêm khuya, trời mưa gió.
Bà châu nói đến đây mắt tôi lại ngân ngấn nước, bà châu biết ý thôi không hỏi nữa bà chuyển qua hướng khác cũng vừa giò ý vừa giỗ dành.
_thôi ăn đi con, cái gì không vui thì thôi đừng nghĩ nữa, giờ con định thế nào? Chắc chưa có chỗ ở phải không?vậy ở đây với cô cho vui nhé!
Tôi lúc này như người chết đuối vớ được cọc.
Tôi kể hết nguyên nhân vì sao tôi bị đuổi ra khỏi nhà và ngất giữa trời mưa và cũng thú thật là tôi giờ cũng chưa biết đi đâu, bà châu lúc này vỗ về tôi và nhìn tôi với vẻ ái ngại nói.
Thôi chuyện buồn con k muốn nghĩ tới thì đừng nhắc nữa. Ăn đi con rồi lát lên tắm rửa nghĩ ngơi, chắc còn mệt lắm phải không?mà con bao nhiêu tuổi rồi.
_Dạ, cháu 18 tuổi ạ.
_ừ vậy cháu thua anh khang 5 tuổi.(nói rồi bà châu liếc qua khang) nay cứ ở đây với cô và anh khang, cứ xem như người trong nhà, cứ tự nhiên con nhé!
Tôi thầm cảm kích trước tấm lòng bồ tát của bà châu mà không hề nghĩ rằng không có ai cho không ai cái gì...