Thiên Thế Khúc

Quyển 1 - Chương 17

#trans: Mạt Họa

Sương Thành, thành đô của Ma giới.

Lúc Thẩm Như Như tỉnh lại sau giấc ngủ mê man, phát hiện trên tay mình đã đeo gông xiềng nặng nề. Thương thế của nàng chưa lành, đầu óc vẫn mơ màng không biết đã xảy ra chuyện gì.

Nàng chỉ nhớ Chiêu Hoa ngại nàng vướng chân hắn, sau đó bỏ nàng lại trong căn phòng nhỏ giữa rừng núi, bản thân hắn không biết đã chạy đi nơi nào, mà sau đó nàng cũng bị sứ giả của vương cung mang đi.

Trên đường gió quá lớn, mà da nàng mỏng manh, không thổi được bao lâu, liền trực tiếp thổi nàng hôn mê bất tỉnh. Tình huống hiện tại...

Thẩm Như Như chật vật ngẩng đầu lên, nhìn chung quanh một chút, địa lao được dựng bằng gạch đá cùng thép ròng, phong tỏa nghiêm ngặt. Nói ra thì Thẩm Như Như thật sự vẫn có chút quen thuộc nơi này.

Sâu trong trí nhớ nàng, nơi mà nàng không muốn chạm vào, nàng với mẫu phi cùng nhau bị lôi đến đây giam giữ, mẫu phi bị mang ra ngoài, rồi cũng không trở lại, nàng sau đó được Thẩm Nghị cứu đi, rời khỏi nhà lao này, nàng cho rằng mình đời này sẽ không bao giờ đến chỗ này nữa....

"Thẩm Như Như..."

Đối diện truyền đến một tiếng kêu nhẹ nhàng, thoáng gọi cho Thẩm Như Như tỉnh táo một chút, nàng cố mở mắt, nhìn về phòng giam tối tăm đối diện, dưới ánh lửa lập lòe, nàng mơ hồ có thể nhìn thấy gương mặt ở đối diện, là người nàng không thể quen thuộc hơn nữa...

"Sư phụ..."

Là Thẩm Nghị, hắn bị nhốt ở phòng giam đối diện.

"Còn sống không?" Thẩm Nghị hỏi nàng, bất luận lúc nào cũng đều là cái bộ dạng *sủng nhục bất kinh.

*Sủng nhục bất kinh: dù chuyện gì xảy ra, cũng không hoảng sợ

Thẩm Như Như nghiến răng: "Thiếu chút nữa... bị người hại chết."

Nàng vẫn còn rất nhiều câu muốn hỏi, nhưng lại không có hơi sức nói nhiều lời, chỉ nhọc nhằn đem tức giận của mình biểu đạt ra một chút, vết thương chưa khép lại trên ngực đã đau đến không thở nổi.

Thẩm Như Như đã đau đến phát cáu, đời này những nam nhân mà nàng gặp phải, sao chẳng có tên nào đáng tin vậy!

Năm đó, phụ thân là Ma vương lại bị gϊếŧ chết, sư phụ là Thân vương cũng toàn làm chuyện khiến nàng không bớt lo được, còn gặp phải một Thái tử Thiên giới bỏ nàng mà chạy không có chút trách nhiệm.

"Sư nương ngươi đầu óc chậm chạp... bị người ta gạt đến Ma giới, ta tới cứu nàng, kết quả tự đem mình nộp vào miệng cọp." Thẩm Nghị vừa dứt lời, nữ tử bên cạnh liền nháo lên: "Bọn họ nói cha ta bệnh nặng, ta có thể không về sao!"

"Nàng không thể kéo dài suy nghĩ chờ ta trở về sao? Còn để lại một tờ hưu thư..."

*Hưu thư: thư hòa ly, ly hôn.

"Ta chính là sợ chàng đến Ma giới tìm ta đó, vạn nhất bị lừa thì sao, ta không thể kéo chàng vào! Kết quả không ngờ chàng đúng thật ngu ngốc đâm đầu vào..."

"Nàng..."

Thẩm Như Như thở dài, sư nương là nữ nhi của tộc trưởng Tinh tộc, năm đó sau khi theo Thẩm Nghị chạy ra khỏi Ma giới, đến Thiên giới gả cho hắn. Hai người cãi nhau ầm ĩ, cũng qua biết đã qua bao nhiêu năm rồi.

"Đừng cãi nữa." Thẩm Như Như yếu ớt ngăn cản bọn họ. "Có.. có cách nào ra ngoài không?"

"Cảnh Vương hậu định sẽ gϊếŧ con cho người trong thiên hạ xem, con cho là thế nào?" Thẩm Nghị chê bai nàng, "Ta bày nhiều trận pháp trong rừng Thải Độc như thế, chính là vì muốn ngăn cản con đến Ma giới tìm ta, bình thường lúc học y thuật thì con lười biếng không nghiêm túc, thế nào đến lúc làm mấy chuyện này liền như mèo mù vớ cá rán*?"

*nguyên văn là "mù đến thoải mái": đại ý lơ mơ mà lại làm nên chuyện.

"Người nghĩ là con muốn à!" Thẩm Như Như tức giận phản bác, "Nếu không phải người hạ độc Thiên giới! Khiến bọn họ đánh nhau không ngừng, sao con có thể bị thái tử yếu đuối kia áp giải đi rừng Thải Độc tìm người chứ?"

"Ta để lại tin tức rừng Thải Độc, hạ độc người của Thiên giới, chính là vì để bọn họ dính líu vào chuyện của Ma giới. Người của Thiên giới muốn giải độc, phải tới Ma giới cứu ta. Nhưng ta không muốn con dính vào." Thẩm Nghị nói, "Ta cho rằng pháp lực con kém, nhất định sẽ bị kẹt trong trận pháp, người của Thiên giới nhất định sẽ bỏ con lại trong trận, không ngờ rằng...

Không ngờ rằng.... Chiêu Hoa lại đem nàng cùng nhau ra ngoài.

Nhiều lần sống chết nương tựa nhau như vậy.

Nhưng cuối cùng, Chiêu Hoa vẫn là chê nàng vướng chân, bỏ nàng lại.

Thẩm Như Như yên lặng không nói.

Mà ngay vào lúc này, địa lao bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân, ba người trong nhà lao nhất thời nín thở. Từng bước từng bước, tựa như tiếng roi từ địa ngục đến, quất vào tim mỗi người. Trong nháy mắt kế tiếp: "Thẩm Như Như?" Ba chữ này vừa được người nào đó kêu lên.

Thẩm Như Như thoáng chốc có một loại cảm giác nhìn thấy được ánh sáng giữa một mảnh tối tăm mù mịt.

Chiêu Hoa, là Chiêu Hoa tìm đến rồi! Hắn vậy mà tìm đến địa lao này rồi!