Chương 1: cô là ai?
Sau khi được đưa về từ trại mồ cô, lúc này Thy Sa Sa vừa tròn 17 tuổi, thân hình mảnh mai, yêu kiều, dáng vẻ thướt tha làm mê đắm bao người ở nhà Khải gia. Những người giúp việc chạy ra chạy vô như kiến, khiến cho Sa Sa cảm thấy rụt rè vì thấy cảnh đông người- Khải phu nhân: con đừng lo (cầm tay Sa Sa) nơi đây sẽ là nhà con, con hãy từ từ làm quen nhé
- Sa Sa (khe khẽ): dạ,... thưa phu nhân
- Khải phu nhân(cười nhẹ): sau này, nếu con thích, cứ gọi ta là mẹ, ta rất thích có một đứa con gái giống như con
Đang lúc nói chuyện, mọi người trong nhà bỗng dừng lại, hô to "đại thiếu gia đã về". Từ xa, một chiếc siêu xe đời mới đã được dựng trước cổng chính, bước ra là một thanh niên cao to, mái tóc phất phơ trước gió, áo vest đồng hồ... làm cho Sa Sa choáng cả mắt
- Khải phu nhân(nói với người giúp việc): nhanh chóng xách vali của thiếu gia lên lầu (rồi quay sang nói với Sa Sa): sau này, người con luôn bên cạnh là con của ta : Khải Hoàng Ân!
- Sa Sa: là cậu đang bước đến đây sao phu nhân (ngạc nhiên)
Chưa kịp phản ứng thì thanh niên đó bước vào sảnh chính, bước đi thong thả, từ tốn. Khuôn mặt toát lên khí chất của một người mạnh mẽ, quyết đoán. Mọi người im lặng chưa từng có vì sợ phận lòng thiếu gia đây
- Hoàng Ân(lạnh lùng): chào mẹ! Còn cô? cô là ai? (nhìn chằm chằm vào Sa Sa)
- Sa Sa (ngập ngừng không nói nên lời): tôi ... tôi...
- Khải phu nhân(nhanh chóng): À, con trai, sau này Sa Sa đây sẽ ở bên cạnh con để giúp đỡ con một số công việc
- Hoàng Ân: lại là người hầu mới? mẹ không thấy chán sao? (bước đi) con không cần
Sa Sa cúi mặt xuống dường như sắp khóc, Khải phu nhân thấy vậy liền dỗ dành, an ủi. Những người giúp việc trong nhà đều lắc đầu, bà Vυ' Hoa lớn tuổi nhất chắt lưỡi nói
- "thiếu gia nhà này không biết phải cần thay bao nhiêu người hầu nữa đây?"
- Thằng Cu tý hỏi: tại sao lại phải cần người hầu cho thiếu gia? trong khi Khải gia thiếu gì người giúp việc?
- Vυ' Hoa: Hoàng Ân rất khó chăm sóc, chẳng lẽ thuê một người hầu lớn tuổi hầu hạ à? tính khí thất thường ấy không biết lại phải tìm đâu ra người hầu nữa đây
Nhửng lời mà mọi người nói, Sa Sa đã nghe thấy hết, chân cô bắt đầu run rẩy, cảm giác khó chịu bỗng nặng nề hơn, hai tay cô cầm hành lý bước vào phòng đối diện phòng của Hoàng Ân. Căn phòng to hơn ở cô nhi viện nhiều, điều này lại càng khiến cho Sa Sa nhận ra sự cô đơn đang bao trùm lên mình, cô quyết định đi ra ngoài để hít thở không khí trong lành. Vừa bước ra cửa phòng, Sa Sa đυ.ng mặt với Hoàng Ân, người cô bất chợt run lên. Hoàng Ân cứ thế mà đi, phớt lờ sự tồn tại của cô. Không nghĩ ngợi, cô nhanh chóng bắt chuyện trước
- Sa Sa(lo lắng): chào thiếu gia, tôi là Sa Sa, rất vui được gặp cậu
- Hoàng Ân(chẳng thèm ngước mặt lên nhìn Sa Sa, bước đi tiếp):....
-Sa Sa(lặng thinh):....