Chương 42: BẤT LỰC
Suốt nửa tháng trời, Tiết Hải đi khắp mọi nơi để tìm kiếm ra tung tích của Thanh Thanh, lúc này người trong nhà Tiết gia mới biết là cô ra đi chứ không hẳn là đi rồi trở về. Phu nhân ngồi trầm ngâm suy nghĩ, đôi lúc thở dài rồi oán trách- con đã làm gì khiến con gái mẹ ra đi như vậy chứ
- đúng đó, em đã làm gì vậy? đừng nói là em nɠɵạı ŧìиɧ nha....
- cậu ơi, sao cậu đuổi mợ đi vậy....
Liên tục những câu nói dồn dập vào trong đầu hắn. Hắn đập tay xuống bàn một cái thật mạnh, chiếc bàn gần như nứt hẳn tấm kính. Ai nấy đều câm nín, rồi hắn bỏ đi chẳng nói một lời nào, cứ thế suốt thời gian Thanh Thanh không ở cạnh hắn, hắn suy sụp hơn hẳn, làm việc sa sút, chẳng đâu vào đâu
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Thanh Thanh suốt ngày phải làm nhiều công việc vất vả, may ra mà kiếm được thật nhiều tiền để trang trải cho cuộc sống. Đôi lúc vì mệt quá, cô cũng ráng mà nuốt nước mắt vào trong, nhiều lúc nhớ hắn đến phát điên nhưng vẫn thản nhiên im lặng.... Có thể yêu nhau đó, có thể làm vì nhau hết đó nhưng rồi sau này,... Vì cô mà tương lai Tiết gia từ đó chấm dứt hay sao?
Cô mong đừng ai biết về việc cô bỏ đi là gì, hãy cứ để cô âm thầm chịu đựng một mình, chỉ một mình là đủ rồi, bọn họ nên được sống hạnh phúc và trọn vẹn nhất. Cả ngày trời sau khi trở về từ buổi làm việc mệt đứt hơi tai, cô thầm nghĩ quãng thời gian này cô ít khi đến thăm mộ mẹ mình, nhất định ngày mai cô phải đến đó để lau dọn, trò chuyện cùng mẹ
Sáng hôm sau
Thanh Thanh trong trang phục nhã nhặn, khuôn mặt thoáng chút mệt mõi không thể che giấu được. Cô nhẹ nhàng đi lên viếng thăm mộ mẹ. Hôm nay, cô mua rất nhiều trái cây và hoa mà mẹ cô thích
- chào mẹ, lâu rồi mẹ con mình mới nói chuyện với nhau nhỉ?
Cô ngồi xuống dưới tán cây, tiếng lá xào xạt, gió thổi vi vu, tấm di ảnh của mẹ cô được cô lau chùi cẩn trọng
- mẹ biết gì không? con đã... rời Tiết gia rồi, hiện giờ con sống rất tốt... nhưng mẹ ơi, con cảm thấy bản thân mình không thể ngăn được nổi nhớ về Tiết Hải, con phải làm sao đây hả mẹ?
Vừa nói, nước mắt cô lại rơi... Cô đã từng dặn lòng mình phải hạn chế cảm xúc của mình lại, không thể để nước mắt rơi dể dàng vì những chuyện vặt vãnh như thế được... Nhưng làm sao đây? Có ai giúp cô thoát khỏi mớ hỗn độn này không?
- mẹ thắc mắc vì sao con ra đi ? con là một đứa không làm gì nên hồn, đôi khi hậu đậu... ngay cả việc... sinh con nối dõi , thiên chức cao đẹp của một người mẹ mà con còn không thể nào làm được, thì làm sao nói đến việc gì....
- đó chính là lý do mà em rời xa anh?
Tiết Hải đã đến đây trước khi Thanh Thanh xuất hiện, hắn đứng sau tán cây để lắng nghe những gì cô thầm giấu trong lòng. Cuối cùng, hắn cũng đã biết được lý do vì sao mà cô lại muốn rời bỏ hắn. Thanh Thanh đứng dậy vội vàng, nhanh chóng chạy đi nhưng vô tình bị tay Tiết Ahi3 nắm chặt lấy
- em định trốn tránh anh đến khi nào đây? 1 tháng? 2 tháng? hay cả đời?
- ....
Tiết Hải ôm Thanh Thanh vào lòng, hắn xuýt xoa từng cử chỉ, tránh khích quá làm cô đau. Thanh Thanh rưng rưng nước mắt vì trước mắt mình là Tiết Hải, hắn nhớ lại rồi... Nhưng việc này càng không được chần chừ, nhất định cô phải đi
- em ... em phải đi... anh bỏ em ra
- cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã giúp con tìm lại vợ mình
- anh...
- đừng đi nữa! Chúng ta cùng nhau vượt qua hết có được không?
- nhưng... em không thể, anh buông em ra được không?
Nói vậy thôi, có người con gái nào mà muốn tự tay mình tước đoạt đi hạnh phúc của mình đâu chứ! Là vì hoàn cảnh, vì số phận chắc đả an bài cho họ phải như thế này rồi