Chương 37: GHEN RỒI ĐẤY (3)
Dung Nhi đang ở phía trước nhà, thấy một chiếc xe lớn chạy đến, chẳng biết ai nhưng khẳng định đây không phải là người trong thôn này- em gái, cho anh hỏi... ở đây có ai tên Tiết Hải mà bị "mất-trí-nhớ" không?
Vừa nói anh vừa cố nín cơn buồn cười trong người, anh không thể hình dung ra khuôn mặt và cử chỉ của hắn khi trong tình trạng "quên hết" mọi chuyện như thế nào. Dung Nhi biết anh đang đề cập đến vấn đề gì, có chút ngập ngừng... Bỗng nhiên, Thanh Thanh từ đằng xa đi đến, vẩy tay chào mừng rỡ
- tên kia đâu mà cô ở đây một mình vậy?
- Tiết Hải à? anh ấy đang có một số công việc cần phải làm
- ha.. tên đó mà cũng có việc làm ư? nào nào.. phải đi ngắm mới tin mắt
Gia Mộc đi xuống nơi Tiết Hải đang làm việc, hắn vẫn tỉ mỉ và chau chuốt như ngày nào. Dường như phần chất xám không mất đi trong hắn, nhà Dung Nhi có một xưởng gỗ nhỏ, chính hắn ngày nào cũng tháo vác một số công việc mà bản thân hắn có thể thực hiện được
- này... trốn đi hơi bị lâu rồi đó nha
Tiết Hải hơi nhíu mày, hắn không thích không gian làm việc của mình bị phá hoại như thế này, liền đẩy tay anh ra khỏi người hắn
- tránh ra
- là Gia Mộc mà hôm qua em nhắc đến
Thanh Thanh mang trà bước vào trong, thấy hai người gần như muốn ăn tươi nuốt sống nhau, một bên châm chích, một bên bực dọc
- ngày mai, dù sao thì tao vẫn sẽ đưa mày về, bỏ bê công ty lâu quá rồi
- công ty sao?
- cái thằng này...
Gia Mộc chợt ngộ ra, đúng là trong lời nói của Tiết Hải có phần lúng túng, không biết những gì anh đang nói là gì. Tiết Hải mất trí nhớ thật! Dung Nhi ở phía sau nghe được cuộc trò chuyện, xông vào nhanh như cắt
- đừng... đừng mang anh Tiểu Bảo đi mà
- cô bé này, là ai?
Gia Mộc không biết đến sự tồn tại của Dung Nhi, có chút bỡ ngỡ vì sự xuất hiện đột ngột ấy. Còn Tiết Hải, hắn vẫn đứng im đó làm công việc mà chẳng hề quan tâm đến
- xin anh, đừng mang anh Tiểu Bảo rời xa nơi này
- "Tiểu Bảo"? đừng nói là .. Tiết Hải?... Thanh Thanh chuyện này là sao?
- như những gì tôi đã nói vừa qua, thật sự nếu kể lại cũng khá dài dòng
- là chị?.. là chị muốn mang anh Tiểu Bảo đi đúng chứ? tại sao chị lại ích kỉ như vậy? chị rõ là có tất cả cơ mà...
- cô bé, em đang nói gì vậy chứ? em có biết là hai người họ có hôn ước rồi không?
Nói đến đây, Tiết Hải im lặng. Hắn bước đến nắm tay Gia Mộc kéo đi ra bên ngoài trước sự bất ngờ của Thanh Thanh và Dung Nhi
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Hai người đứng hướng mắt về phía trước, không nhìn trực tiếp vào nhau. Gia Mộc không biết lần này lại là chuyện gì xảy ra nữa. Anh thở dài, hồi hộp lắng nghe
- chuyện lúc nãy.... chúng tôi có hôn ước là thật chứ?
- mày không nhớ gì sao? người đứng trước mặt mày là "vợ-sắp-cưới" đấy, chả hiểu sao mày lại lâm vào tình thế này, nếu không đã cử hành hôn lễ rồi
- có thể nào.... nói rõ ra những chuyện đã diễn ra ở quá khứ cho tôi được biết không?
Đây không phải là con người thường ngày của hắn, cách nói chuyện có sự thận trọng và giữ ý hơn rất nhiều, mặc dù có cảm giác làm người nghe thấy được sự lịch thiệp và tôn trọng nhưng Gia Mộc vẫn cảm thấy không được thoải mái với cách xưng hô như thế này
Anh kể lại những diễn biến cụ thể, chi tiết và đặc biệt quan trọng nhất với Tiết Hải, nhằm gợi ra một chút gì đó gọi là kí ức để giúp hắn nhớ lại mọi thứ. Ban đầu, Tiết Hải chưa hình dung ra con người của mình ở thực tại và quá khứ giống và khác nhau ra sao, dần dần... hắn cũng hiểu đôi nét