Chương 33: BẤT NGỜ (4)
Trí nhớ của Tiết Hải nữa nhớ nữa quên, hắn thường ôm đầu ngồi ở một góc để cố gắng nhớ lại kí ức. Dung Nhi dạo gần đây thường xuyên kề cạnh hắn nên có chút động lòng và cảm thương- anh Tiểu Bảo, anh có sao không? có bị đau ở đâu không?
Thanh Thanh đang ngồi phía ngoài đó, nghe thấy giọng nói có phần hơi khó chịu, cô đi thẳng đến Tiết Hải, nhẹ nhàng đặt người ngồi xuống
- Tiết Hải không thích người khác quấy rầy trong lúc anh ấy đang tập trung vào việc gì đâu
- nhưng....
Dung Nhi có vẻ ngập ngừng, cô bé đứng dậy, đôi mắt quyến luyến không rời, để trả lời thay hắn, Thanh Thanh cất giọng trầm lặng
- không phải là Tiểu Bảo như em gọi đâu, anh ấy là Tiết Hải
Thanh Thanh vừa dứt lời, cô bé gật đầu rồi quay mặt đi. Trong lòng Dung Nhi ngập tràn tâm trạng. Một cô bé bất ngờ có chút rung động đầu đời nhưng lại không thể bày tỏ hết tất cả cho đối phương biết. Còn Tiết Hải, từ đầu đến cuối câu chuyện, hắn cảm nhận người con gái này hình như rất thấu hiểu lòng hắn, những gì cô làm đều như những gì hắn nghĩ! Nhưng... thật bây giờ, tại sao mãi hắn vẫn không thể nhớ ra cô
- cô....
- anh liệu mà nhớ ra em ngay
-...
Thanh Thanh biểu lộ tâm trạng không thích cách im lặng này của hắn, cô nắm chặt khuôn mặt của hắn lại, ánh mắt trao những ngôn từ không cất nên lời gữi đến hắn: mặc dù cho lúc này anh thật sự không nhớ ra em là ai nhưng nhất định em phải "chinh phục" được anh, anh chờ đấy
Cô tiến gần hơn, dốc hết can đảm, mắt cô từ từ nhắm lại, cô đặt trên môi hắn 1 nụ hôn nhẹ nhàng. Đây là lần thứ 2 cô chủ động làm việc này với hắn, cô vừa định dừng lại thì phía bên hắn càng mạnh bạo hơn: có thật là hắn đang mất trí nhớ không vậy? bản tính cầm thú của hắn sao không biến mất ? - mắt cô mở to ra
Dung Nhi đi từ phía xa bước đến, thấy cảnh tượng này, cô bé dần hiểu ra mọi việc, thì ra lúc nào Thanh Thanh cũng không muốn cô thân thiết với hắn... Cô đứng như trời trồng, môi cô cười như lòng thắt lại...
Ở đây, Tiết Hải không biết tại sao lý trí lại không thể ngăn được cảm xúc hiện tại này, cô chỉ vừa tiến đến gần hắn, hắn có cảm giác rất quen thuộc, cho đến lúc môi chạm môi, tâm trí hắn như cuồng nhiệt, dây thần kinh trong cơ thể như kích hoạt dữ dội
- xin...xin lỗi
Thanh Thanh có chút bối rối, Tiết Hải cũng ngập ngừng không kém
- trong tiềm thức cũa anh, anh cảm nhận em là gì?
Thanh Thanh rất muốn lắng nghe lời này từ Tiết Hải, cô nhớ hắn lắm, xa hắn ngần ấy thời gian cũng đủ để cô quay cuồng trong sự thương nhớ. Cô mong chờ câu trả lời đó, ánh mắt chăm chú nhìn vào hắn
- có phải... là rất quan trọng? là 1 người rất quan trọng, không thể thiếu?
Tiết Hải cố gắng lục lại kí ức còn đọng lại, suốt thời gian hắn mất trí nhớ, hình ảnh người con gái mong manh xuất hiện về trong mỗi giấc mơ của hắn lại có hình dáng rất giống cô gái hiện giờ ngồi đối diện hắn