Chương 30: BẤT NGỜ
Thanh Thanh quá xúc động trước hành động lãng mạn này của Tiết Hải, nước mắt hạnh phúc rơi trên khóe mi, nụ cười cô thay cho lời nói. Cô nhẹ nhàng đưa đôi tay trắng ngần và thon dài trước mặt hắn. Như hiểu được, hắn mĩm cười đắc ý, đeo chiếc nhẫn vào tay cô- cảm ơn em, bà xã (Tiết Hải trong tư thế cầu hôn nhưng vẫn chạm đến đôi môi mềm mại ấy mà hôn thắm thiết)
Hai người ngồi cạnh nhau, cùng lắng nghe tiếng nhạc cất lên, cùng đắm chìm trong nhưng phút giây hạnh phúc. Tiết Hải không ngờ rằng, trải qua 30 năm cuộc đời, hắn mới có thể tìm được một người con gái như thế này
----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
- nếu như không gặp em, thì liệu anh có làm vậy với người con gái khác? (Thanh Thanh nằm trong vòng tay Tiết Hải hỏi)
- nếu vậy thì anh sẽ cố mà tìm cho ra được em thì thôi
- vậy nếu vẫn tìm không ra? (Thanh Thanh cố hỏi tới)
- anh sẽ ở vậy đến khi nào em đến "khai hoang" tâm hồn này
Tiết Hải cầm đôi tay bé bỏng đó đặt vào l*иg ngực mình, đây là nơi mọi thứ trong con người hắn là nóng nhất, chỉ có nó mới không nghe theo lý trí của hắn
- vì sao anh lại lấy em? vì thương hại hay....? (cô nhớ lại bản hợp đồng đó)
- vì..em là của anh! (hắn nói một câu chắc nịt khiến cô không nói thêm được lời nào)
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đáng lẽ ra hắn phải trở về cùng cô để tận hưởng phút giây hạnh phúc này, nhưng vì có một số công việc mà chủ có hắn mới đứng ra giải quyết, Thanh Thanh vẩy tay chào hắn, lòng ngập tràn hạnh phúc, có ai biết được hiện giờ cô đã là vợ của hắn - một người mà cô tưởng chừng như rất câm ghét
- tối nay anh về, yêu em! (Tiết Hải từ bao giờ trở nên ngọt ngào đến thế)
Đây không phải là mơ, cô đang đứng ở hiện thực, tay cô là vật đính ước giũa hắn và cô
- mợ ơi, cậu dặn con khi mợ về đến nhà thì đưa mợ lên phòng... (Ngạo Vũ nahnh chân đi truo72c để mỡ cửa cho cô)
Quả nhiên là có sự sắp xếp trước mà. Điều nhỏ nhặt đến vậy thôi nhưng cô vẫn vui, vẫn hạnh phúc
- bé Vũ ngoan quá, cám ơn bé Vũ nhé (Thanh Thanh nhẹ nhàng đến thơm vào má Ngạo Vũ)
Cậu bé quá bất ngờ với hành động đó, chợt bật khóc thút thít
- mợ làm vậy huhu...cậu mà biết.....
- không sao, đây là thưởng cho bé Vũ đó
Ngạo Vũ nín khóc nhưng ánh mắt vẫn còn chút sợ sệt, cậu nhóc chạy xuống nhà trả lại không gian yên bình cho Thanh Thanh... Cô đưa mắt nhìn xung quanh. Là hắn làm cho cô sao?
Hoa hồng rãi đầy căn phòng, trên giường là một bó hoa to đến 1000 bông ghép lại... "khi đọc lá thư này, thông báo: cô Thiết Thanh Thanh đã là vợ của Tiết Hải... ghi chú dù từ chối cũng không có hiệu lực" - cô bật cười như con ngốc, ôm chầm lấy bó hoa và lá thư vao lòng
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trên đường đi công tác, vì trời mưa và xe phải chạy qua ngọn đồi quanh co, đường trơn làm cho chiếc xe của hắn lật úp xuống vách núi. Tình cờ, một cô gái trong vùng đó đi đến phát hiện ra và cùng gia đình cứu lấy tính mạng "ngàn cân treo sợi tóc" của hắn