Chương 27: NỖI ĐAU (2)
Vì chăn che cả người nên đến khi đặt mình đến giường Tiết Hải, cô mới phát hiện ra mọi thứ ở đây đều được trang trí theo những gì cô thích, đặc biệt là phác họa của dây chuyền cô đeo trên người nằm ở trung tâm tầm mắtMột lần nữa, nước mắt cô lại rơi, cô đang hạnh phúc chăng? nổi đau hóa hạnh phúc liệu có phải dành cho cô?
- sao.... sao anh lại tốt với em đến vậy? (Thanh Thanh không tin vào mắt mình)
- nếu như em yêu anh giống như anh yêu em thì em sẽ biết vì sao anh làm vậy!
Câu trả lời tuy có phần hơi cộc lốc nhưng nó đủ khiến cô cảm thấy bản thân có một chút cảm giác gì đó rất lạ, cô nhẹ nhàng nhón chân, cố gắng với đến để đặt một nụ hôn lên khuôn mặt Tiết Hải. Quá bất ngờ với hành động táo bạo của Thanh Thanh, hắn đứng như trời trồng, tay nắm chặt lấy bên má
- hmmm......
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Mọi chuyện cứ thế êm đẹp diễn ra. Vào một đêm mùa đông, khi Tiết Hải vưa cất chuyến bay đến Paris để công tác, thì ở bệnh viện, các bác sĩ vội vã gọi điện cho Thanh Thanh đến
Mặc dù cô đã chuẩn bị tâm lý về chuyện này rất lâu rồi, nhưng cô không thể ngờ, nó lại khiến cho cô shock nặng đến vậy: mẹ cô vừa ngừng tim cách đây ít phút sau khi điều trị hóa chất. Cô đứng như người mất hồn, hai mắt cô mở căng ra, cố không cho nước mắt lăn dài trên mi, mẹ cô chắc không muốn nhìn con gái xinh đẹp của mình khóc để chào tạm biệt mình lần cuối cùng!
- mẹ ơi sao mẹ lại bỏ con như vậy... con còn nhiều thứ muốn cùng mẹ làm lắm..... (một trận mưa nước mắt cứ thế gian ngập)
- Thanh Thanh con bình tĩnh lại (mẹ Tiết Hải cũng ở đó lúc này với Thanh Thanh) đừng mất bình bĩnh như vậy con gái!
Bên tai cô nhòe đi, cô chẳng còn nghe thấy tiếng nói gì nữa, hình ảnh người mẹ gầy sọm lại, nằm quắt quẻo trên chiếc giường bệnh viện, cả người đều gán những ống tim do truyền thuốc. Cô đau thấu tận tâm can
- Thanh Thanh đừng khóc nữa con ơi, đến giờ chúng ta phải nói lời tạm biệt với mẹ con rồi (phu nhân ôm chặt Thanh Thanh vào lòng mình, từ lâu bà đã xem cô như là con gái của mình)
- tại sao lại như vậy chứ, tại sao... (cô ôm di ảnh của mẹ, nước mắt ướt đẫm)
Một khung cảnh buồn đau, chất chứa sự mất mát và xót xa.....
Tại nghĩa trang
- ta biết con còn nhiều việc muốn nói với mẹ, hãy mạnh mẽ lên con nhé! Ta luôn bên cạnh con (phu nhân vỗ về cô gái nhỏ)
Dáng người cao to đang bước thật nhanh vào, Tiết Hải vừa nghe tin đã tức tốc bay về đây bằng phi cơ riêng, hắn không ngờ dù hắn có tuyển bao nhiêu bác sĩ giỏi thì mẹ Thanh Thanh vẫn không qua khỏi
- một lũ ăn hại mà (tay Tiết Hải nắm thành nắm đấm)
- đừng... anh đừng nói gì cả! Có lẽ là do số trời thôi (mặt cô bơ phờ trông thấy)
Đôi mắt cô hướng về phía xa xa, rồi lại nhìn chăm chú về hình ảnh của mẹ mình đang nằm trên bãi đất, cô nở nụ cười thật tươi thay lời chào tạm biệt mẹ. Cô ngồi xuống, nói vài lời trước khi thanh thản ra về
- con về nhé mẹ! mẹ đã qua ngày tháng đau khổ vì bệnh tật rồi mẹ nhỉ? mẹ ở thế giới bên kia thật hạnh phúc và luôn về thăm con, mẹ nha!
Ai nghe lời tâm sự này giữa cô và mẹ đều không khỏi bi ai