Chương 2: CÁI CỚ GẶP MẶT
Về đến nhà, Thiết Thanh Thanh cứ suy nghĩ mãi cái câu nói của Tiết Hải, nó gần như ám ảnh cô trong giấc ngủ: "phục vụ" hắn để có 10 ngàn vạn! Có nên làm điều đó hay không?Sáng hôm sau, cơn buồn ngủ đánh dấu lên đôi mắt thâm quầng của cô, hoạt động hôm nay cô có gì đó ngăn lại, cứ chần chừ mãi. Hôm nay là ngày đi làm đầu tiên của Thanh Thanh. Cô đến Tiết gia rất sớm, nhanh chóng sửa soạn tất bật trước khi phu nhân và thiếu gia thức giấc
Thiết Thanh Thanh làm việc rất chăm chỉ, từng cái nhỏ nhất trong nhà đều được cô lau dọn sạch sẽ. Bữa sáng cũng đặt gọn gàng trên bàn ăn. Quản gia bảo cô lên phòng thiếu gia, gọi cậu ấy xuống dùng bữa
- là con đi sao quản gia? (Thanh Thanh ngạc nhiên)
- đúng đó, cô mau chóng mang quần áo và giày của thiếu gia lên phòng, dồng thời gõ cửa mời cậu ấy xuống
Sao chứ? phải lên tận phòng mời Tiết Hải xuống dùng bữa sáng? Mọi người có lầm không vậy? Đường đường là một thiếu gia mạnh khỏe, trai tráng mà đến mỗi việc ăn uống, thay đồ đều phải đặt trên vai người hầu? - Thanh Thanh nuốt suy nghĩ vào trong lòng
Đến phòng của Tiết Hải, tay Thanh Thanh cứ run run, người bồn chồn hơn hẳn. "Cốc cốc cốc". Không nghe tiếng trả lời, Thanh Thanh mở cửa bước vào. Không gian trong phòng Tiết Hải rất dễ chịu, trang trí màu trang nhã, đúng kiểu cô thích
Thanh Thanh ngồi xuống giường Tiết Hải, hơi lây người hắn ta dậy
- thiếu gia, ngài.... (bị vòng tay lớn của Tiết Hải ôm chầm lấy)
- (giọng nói ấm áp vang lên) cô lấy cớ đến đây để được gặp tôi đúng không?
- ngài... ngài đừng vu khống như vậy chứ , buông ra (ra sức ngồi dậy)
- nằm đây chút thôi (Tiết Hải nói nhưng không mở mắt, tay ôm chặt người Thanh Thanh)
Thanh Thanh biết dù cô cố gắng thoát ra cỡ nào thì cũng không được, đành yên phận nằm trong vòng tay của Tiết Hải. Một hồi lâu, cô ngủ thϊếp đi lúc nào không hay, Tiết Hải nhìn thấy khuôn mặt Thanh Thanh ngoan ngoãn nằm trong lòng mình, cảm giác hạnh phúc khó tả
Tay vuốt nhẹ mái tóc, khuôn mặt... bật cười một mình. Tiết Hải đi vào phòng thay đồ, chỉnh trang lại âu phục, đi ra giường thì thấy Thanh Thanh đang trong tình trạng bối rối
- tôi xin lỗi, tôi không...cố...ý (ngượng chín người)
- lúc ngủ, cô dễ thương lắm (cười)
- hả? thiếu gia nhưng mà...
- đi thôi, ta đói rồi (nắm tay Thanh Thanh kéo đi)
Tiết Hải khiến Thanh Thanh từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, cô càng lúc không hiểu thiếu gia này đang có ý đồ gì nữa
- thiếu gia, ngài xuống rồi. Mời ngày dùng bữa (quản gia nghiêm khắc nói)