Tập kích thất bại, Mục Thu may mắn chạy thoát!
Sau đó, giữa lúc lòng Sơ Đông đang rối rắm và tâm tình của Mục Thu đang phức tạp, kỳ nghỉ hè hoa hoa lệ lệ lướt qua, kiếp sống trung học của tiểu tổ tông, rốt cuộc chính thức bắt đầu.
Đứng đầu Học viện Anh, Sơ Đông vừa mới vào cấp 3 đã trở thành nhân vật phong vân!
Thành tích xuất sắc nổi trội, đầu óc thông minh, gia thế lại tốt, và quan trọng nhất…… diện mạo. Tuyệt đối là xinh đẹp, tuyệt đối đã mắt, tuyệt đối là một mỹ nhân đó!
Ở thế kỷ 21, nơi tràn ngập cảnh tượng yêu sớm, ngay cả học sinh tiểu học cũng biết hát 《Chuột yêu gạo》 này ……
Người như tiểu tổ tông mà không có nam sinh theo đuổi, vậy quả thật là gặp quỷ.
Vì thế Sơ Đông mới đến trường chưa được mấy ngày, đã có cả đống nam sinh hiếu kỳ tìm hiểu.
Hi Nhược cùng Minh Ký rất buồn bực. Nhìn đám nam sinh vây quanh Sơ Đông, duy trì thái độ nghiêm trọng khinh bỉ.
“Ánh mắt nam sinh thời này chẳng lẽ đều lớn hơn bàn chân sao? Thế mà lại đi thích kiểu như Đông Đông.”
Sơ Đông liếc mắt nhìn Minh Ký. “Kiểu như tôi là sao?”
“Tùy hứng, cố tình gây sự, tính tình lại không tốt!? Hoàn toàn không có nội hàm?!” Hi Nhược vừa hâm mộ vừa ghen tị.
“…… Chẳng lẽ tôi tệ đến cỡ đó sao?” Người nào đó cho tới bây giờ đều rất ít nhìn đến khuyết điểm của mình nói.
“Cậu vẫn luôn tệ như vậy! Ngoài cái bản mặt với bộ não ra thì tất cả đều rất tệ đó! Và quan trọng nhất là……” Mặt âm trầm Hi Nhược, dừng một chút. Nàng mới có chút xíu, Minh Ký đã lập tức tức giận nói tiếp:
“Và quan trọng nhất là Đông Đông cậu đã sớm thành hoa có chủ rồi! Tôi thật muốn dán một tờ thông báo cỡ bự trong trường, cho đám nam sinh không có mắt nhìn kia xem!”
Các cậu kẻ xướng người bè hợp rơ ghê.
“Cậu ta còn chưa được xem là có chủ đâu.” Kế Hoa Thanh thật vất vả mới ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách. Từ lúc lên cấp 3, bất hạnh nằm trong nhóm thám hoa, Kế Hoa Thanh liền rất chịu khó gặm sách.
“Hả?” Minh Ký kinh ngạc.
“Hả hả?” Hi Nhược quay đầu nhìn Sơ Đông. “Đông Đông, chẳng lẽ tới giờ cậu vẫn chưa thu phục được bà chị Mục Thu kia sao?”
“……” Vừa nói đến chuyện này, Sơ Đông liền nín thở. “…… Còn chưa được.”
“Tôi xx~ Đông Đông, tiến triển như này có phải là quá chậm không vậy?” Hi Nhược cực độ khinh bỉ.
“Làm liền! Mục Thu kia của cậu đã già như vậy rồi, sao mà còn thuần khiết ghê thế? Đông Đông mà còn chậm chạp kiểu này, cẩn thận Mục Thu của cậu bị người ta bắt mất đó!”
“……” Sơ Đông vô cùng buồn rầu.
“Ai……” Kế Hoa Thanh than nhẹ: “Tôi thấy cuộc sống của họ khá bình yên.”
“Ai nha nha! Vậy thì thêm chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ đi!?”
“Kí©ɧ ŧɧí©ɧ như thế nào a?”
“Ai nha, muốn kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao, có rất nhiều biện pháp đấy.”
Blablabla……
Sơ Đông vẫn nằm sấp trên bàn không nhúc nhích. Kế Hoa Thanh thì cúi đầu đọc sách. Hai người bên kia lại tranh luận khá là hào hứng.
Kí©ɧ ŧɧí©ɧ sao……
Đại tiểu thư đột nhiên cảm thấy, cuộc sống trở nên thú vị hẳn lên.
Tuy rằng có thể sẽ hơi có lỗi với mỗ pháo hôi bất hạnh sắp xuất hiện.
Ban đêm, thời điểm giằng co hoàng kim.
Đại tiểu thư: “Mục Thu, sao chị còn chưa ngủ?”
Mục Thu [cười mỉa]: “Đông Đông sao cũng chưa ngủ?”
Đại tiểu thư: “Tôi ngủ liền đây.”
Mục Thu [tiếp tục cười mỉa]: “Tôi cũng ngủ ngay đây.”
Đại tiểu thư [không vui]: “Vậy mau cởi đồ đi.”
Mục Thu: “Cá nhân tôi cảm thấy Đông Đông cởi trước mới tốt.”
Đại tiểu thư [khó chịu]: “Vì sao lại muốn tôi cởi trước?!”
Mục Thu [nghiêm trang]: “Bởi vì tôi cảm thấy, như vậy có vẻ an toàn.”
Đại tiểu thư: “Ồ? Cái gì mà có vẻ an toàn?”
Mục Thu: “Chỉ hiểu mà không thể diễn đạt được bằng lời.”
Đại tiểu thư đột nhiên tới gần.
Mục Thu kinh sợ thối lui!
Đại tiểu thư: “Mục Thu……”
Mục Thu: “Làm, làm gì đó?!”
Đại tiểu thư: “Chị cho là……” Lại đến gần thêm vài bước.
Mục Thu nhanh chóng lui ra sau vài bước. Sau đó…… không thể lui được nữa.
Sơ Đông cọ tới cọ lui, cọ lên người Mục Thu, mặt dán lên cổ Mục Thu, đùa giỡn nói: “Mục Thu cảm thấy…… Tôi sẽ làm gì Mục Thu?”
“……” Trên cơ bản, hành động của em lúc này đã rất nguy hiểm rồi!
Mục Thu cực kỳ bi ai! Vì sao cô cứ bị ngóc con nhỏ hơn tận 9 tuổi áp bức hoài vậy?!
Nguy cơ trinh tiết a!
Sơ Đông bỗng nhiên rời khỏi người Mục Thu.
“?” Cứ thế mà bỏ đi? Có phải có âm mưu gì không đây? Trong lòng Mục Thu không yên, đứng bất động tại chỗ, cẩn thận quan sát.
“Muốn tôi cởi trước thì tôi cởi trước.” Đại tiểu thư hoàn toàn không để ý tới sự rối rắm của Mục Thu, đi tới bên giường, tự động cởi đồ ra.
“……” Bình thường, không phải giằng co cả buổi trời mới cởi sao…… Hôm nay thế nào…
Mục Thu bi ai vì không quen. Chẳng lẽ cô là loại thích tự ngược sao?
Lần này Đại tiểu thư thật sự không có hành động quỷ dị gì, ngoan ngoãn, im lặng ngủ. Ngoan đến mức khiến cả buổi tối Mục Thu không tài nào ngủ ngon.
Mấy ngày sau đó, Sơ Đông vẫn cực kỳ đúng mực, đến nỗi làm Mục Thu cảm thấy nàng đã trở về đoạn thời gian trước khi kỳ nghỉ hè kết thúc kia.
Không có mỗi phút mỗi giây đều đổ lên người cô, cũng không có muốn 'đùa giỡn' cô. Làm cho Mục Thu cảm thấy thực…… thực……
Thực không thoải mái?! Cảm giác quỷ dị này thực là khó tả
Mục Thu lại rối rắm.
“……”
“Tiểu Thu nè, dạo này sao mà con có vẻ như hết sức sống thế?” Ít khi Mục mụ mụ đến Sơ gia chơi, vừa đến đã thấy Mục Thu nửa chết nửa sống, vẻ mặt buồn bực ngồi trong phòng khách ngẩn người.
Hiếm khi có ngày không cần đi làm như hôm này, cho nên vui quá hóa đần luôn hở?
“Dạ…… mẹ ơi……” Mục Thu rầu rĩ mở miệng.
“Làm sao?”
“Mẹ nói xem Đông Đông mỗi ngày làm gì ở trường vậy nhỉ?”
“Đông Đông? Ai nha, mẹ còn tưởng chuyện gì to tát.” Mục mụ mụ thở phào nhẹ nhõm một hơi, tiếp tục nói: “Thì ra là bởi vì Đông Đông không thân thiết với Tiểu Thu, Tiểu Thu cảm thấy mất mát đó mà.”
“Ơ……” Mục Thu 囧. Cô có mất mát sao? Cô thật sự có sao?
“Lúc Tiểu Thu lên trung học, mẹ và ba con cũng từng có cảm giác như vậy. Nhưng con nít một khi trưởng thành, đều sẽ có không gian riêng, có bạn bè riêng, tất nhiên sẽ không thể thân thiết với con như hồi xưa. Chúng muốn có không gian riêng sao? Lúc này trưởng bối chúng ta phải cho chúng có đủ không gian thôi. Tiểu Thu cũng đừng quản Đông Đông chặt quá, dù sao Đông Đông cũng lớn rồi.”
“Con…… Con không có như thế mà……” Mục Thu cực quýnh.
“Ôi yêu, đã biểu hiện rõ ràng đến vậy mà còn chối. Tiểu Thu nè, biểu cảm mất mát của con lúc này con dữ dội hơn so với ba mẹ hồi xưa luôn đó.” Mục mụ mụ trêu chọc nói.
“……” Sự khó chịu trong lòng Mục Thu chẳng những không giảm, ngược lại càng thêm nghiêm trọng.
Đến tối.
Đại tiểu thư đã thay đồ ngủ xong, nằm trên giường đọc sách.
Mục Thu cũng thay đồ xong, ngồi tựa trên đầu giường đọc sách.
Phiêu~
Mục Thu trộm liếc nhìn Sơ Đông lần thứ nhất.
Phiêu~~
Mục Thu trộm liếc nhìn Sơ Đông lần thứ hai.
……
Lần thứ ba……
Lần thứ tư……
“Mục Thu chị muốn nhìn lén đến khi nào đây?” Đại tiểu thư chăm chú đọc sách nãy giờ rốt cuộc mở miệng nói chuyện. Nhưng đầu vẫn không ngẩng lên khỏi mặt sách chút nào.
“……” Mục Thu hoàn toàn không nói gì. Không có trả lời, tiếp tục đọc sách.
Sau đó lại……
“Rốt cuộc Mục Thu có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Cuối cùng Sơ Đông cũng buông sách xuống, quay đầu nhìn Mục Thu hỏi.
“Thật ra cũng không có gì……” Mục Thu ngượng ngùng nói.
“…… Không có gì mà chị nhìn tôi những 2 tiếng liền?” Nhíu mày.
“……” Cái mặt già nua của Mục Thu thế nhưng đỏ lên. “Ờ…… Dạo này Đông Đông ở trường học thế nào?”
“Rất tốt.”
“Ồ! Có làm quen bạn mới chưa?” Kỳ thật cô chẳng muốn hỏi mấy thứ này đâu.
“Ừm…… Có thể coi như rồi đi.”
“Ồ, gần đây có mệt lắm không?” Bắt đầu chậm rãi tiếp cận chủ đề.
“Có chút chút. Hỏi như thế chi vậy?” Nhướn mày.
“Bởi vì gần đây Đông Đông đều ngủ rất sớm.” Thấy chưa? Chủ đề bày ra rồi đó, có hiểu được chưa? Kỳ thật cô muốn hỏi, sao gần đây, trước khi đi ngủ đều không có giằng co với cô một phen, hoặc là 'đùa giỡn' một phen. Cô quả thật là thích tự ngược mà.
“Không có gì, chỉ là muốn đi ngủ sớm chút thôi.” Sơ Đông trả lời.
“Ờm……” Mục Thu không dấu vết nhích lại gần chỗ Sơ Đông.
“…… Tôi muốn đi ngủ.” Đại tiểu thư đột nhiên nói một câu.
“A?”
“Sáng mai tôi phải đi học sớm, ngủ trước đây.” Cất sách, tắt đèn, nằm xuống, ngủ. Một loạt động tác liền mạch lưu loát.
“……” Mục Thu đơ mặt.
Sơ Đông không dây dưa với mình, không 'đùa giỡn' với mình, chẳng phải cô nên thấy vui vẻ sao? Nguy cơ trinh tiết xem ra thật là đã tiêu tan. Nhưng mà……
Cô thật sự cảm thấy rất không thoải mái đó! Loại cảm giác quỷ dị này …… Rốt cuộc là vì đâu chứ?
Đại tiểu thư đã ngủ, nhắm mắt nằm nơi đó không nhúc nhích.
Mục Thu ngồi ở một bên kéo quai hàm nhìn nàng.
Mặc kệ nhìn ở góc độ nào, đều cảm thấy rất xinh, cực đáng yêu luôn. Moe!
Nhưng sao dạo này an phận quá vậy?
“……”
Cô thật cẩn thận nhích tới gần Sơ Đông.
Quả nhiên là ngủ rồi. Một chút phản ứng cũng không có.
Sau đó cô cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên mặt Sơ Đông.
“……”
“……” Mục Thu nhìn chằm chằm khuôn mặt ngủ say của Sơ Đông, đột nhiên giác ngộ.
Bản thân hình như đã đắm chìm vào rồi! ~~~~(>_