Dạo này Đại tiểu thư Sơ Đông cảm thấy bản thân mình có điểm kỳ lạ.
Bắt đầu kỳ lạ từ khi nàothì Đại tiểu thư không nhớ rõ, hình như là từ sau bữa tối ăn cùng Mục Thu, hoặc là trước đó nữa. Nhưng lần gần nhất, là sau khi đọc xong thứ mà Hi Nhược đưa cho.
Luôn thấy kỳ lạ, vô cùng kỳ lạ.
Kỳ lạ ở chỗ:
Thứ nhất, lúc nàng nhìn thấy Mục Thu sẽ đỏ mặt. Được rồi được rồi, trước kia nàng cũng sẽ đỏ mặt. Tuy rằng là do tức giận, nhưng gần đây không tức giận mặt cũng sẽ đỏ.
Thứ hai, dạo này nàng cảm thấy tốc độ nhịp đập của trái tim có hơi nhanh, nhất là khi nhìn thấy Mục Thu. Có phải do dạo này bản thân không có tham gia rèn luyện thân thể không ?
Thứ ba, bây giờ, mỗi tối, nàng có chút không dám ngủ cùng Mục Thu. Lúc ngủ cùng, thân thể nàng sẽ nóng lên, còn có thể đổ mồ hôi. Đây cũng chẳng phải chuyện gì tốt. Nàng không hề mong muốn như vậy.
Điểm cuối cùng, gần đây nàng cực kỳ không thích, vô cùng chán ghét Mục Thu nói chuyện cùng quản gia Chuy Danh. Nhất là khi vừa nói vừa cười với Chuy Danh. Đương nhiên nàng cũng ghét Mục Thu nói chuyện cùng những người khác, nói chi đến cười cười nói nói.
Bản thân quả nhiên không bình thường, muốn đi bệnh viện khám thử. Rốt cuộc bản thân bị bệnh gì vậy chứ? Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy cà?
Hiển nhiên Đại tiểu thư luôn thông minh, luôn không ngu ngốc trong cảm tình, lần này rõ ràng là đã ngu ngốc một hồi, hoàn toàn không nhận ra nguyên nhân khiến mình khác thường.
Tựa như lúc này, nàng đang rất khó chịu, bởi vì nàng thấy Chuy Danh cùng Mục Thu trong sân, đứng chung rất hòa hợp.
Tuy rằng Chuy Danh chỉ đứng bên cạnh Mục Thu, nhìn có vẻ như là giống ngày thường, đang báo cáo mọi chuyện trong Sơ gia cho Mục Thu. Mà Mục Thu lại đang ngồi, trong tay còn cầm cái gì đó, rõ ràng là nhìn rất chăm chú.
Tình cảnh này, rõ ràng thực thuần khiết xiết bao, nhưng Sơ Đông vẫn cảm thấy khó chịu. Nàng nhìn Mục Thu khó chịu, nhìn Chuy Danh bên cạnh Mục Thu càng thêm khó chịu, nhìn toàn bộ khoảng sân là cực kỳ cực kỳ khó chịu!
Nàng thật là muốn lật bàn luôn đó!
“Tôi đi ra ngoài!” Khắc chế cảm xúc muốn lật bàn xuống, Sơ Đông chạy đi mất như bị ma rượt vậy.
“Đi học sớm thế? Không đúng nha, hôm nay là cuối tuần mà? Đại tiểu thư? Sơ Đông? Em đi đâu đó?” Ngồi trong sân nhìn Sơ Đông chạy như điên, hoàn toàn không thèm để ý câu hỏi của mình, Mục Thu có chút buồn bực.
Bị ngó lơ, bị xem như vô hình. Rõ ràng trước kia vẫn hy vọng bị Sơ Đông ngó lơ, nhưng thật sự bị lơ, quả nhiên vẫn sẽ cảm thấy, rất khó chịu a a a!
Cứ như vậy, Sơ Đông khó chịu ảnh hưởng đến Mục Thu. Và rồi Mục Thu cũng bắt đầu khó chịu.
—
“Hử? Sau đó thì sao?” Kế Hoa Thanh khó chịu ngồi đối diện Sơ Đông, tay cầm ly nước trái cây, hỏi Sơ Đông đang rối rắm trước mặt: “Đang là cuối tuần mà mới sáng sớm cậu đã gọi hết bọn này ra đây ăn sáng với cậu là vì cái gì? Chẳng lẽ là vì rất nhớ bọn này? Hình như là mới có một ngày không gặp thôi mà nhỉ?”
Liếc mắt xem thường liếc mắt xem thường, Kế Hoa Thanh tức giận rồi.
Nhóm nhân vật trong suốt ở một bên ngóng trông. Cái đồ phúc hắc Kế Hoa Thanh này có thể biểu hiện vẻ mặt đó thật sự là rất hiếm thấy nha nha nha.
“Tôi cảm thấy tôi bị bệnh rồi, muốn mời mấy cậu đi cùng tôi tới bệnh viện khám thử.” Sơ Đông trả lời đến thật là thê thảm.
“A? Cậu bị bệnh ?” Kế Hoa Thanh kinh ngạc nhìn nữ sinh trước mặt.
“Không thể nào? Cục cưng khỏe mạnh thế mà lại sinh bệnh ? Bị bệnh gì? Bệnh tương tư?” Minh Ký bên kia vừa cười vừa nói.
“Tiểu Ký cậu đừng trêu Đông Đông nữa. Sao có thể là bệnh tương tư chứ, còn không bằng nói Đông Đông xuân tâm nảy mầm đi.” Hi Nhược ở bên cạnh xẵng giọng.
“Xuân tâm nảy mầm? Xí…… Không phải cùng một ý sao.” Hai người cậu một câu tôi một câu nói đến thực hăng say.
Một đám vô tình! Lòng Sơ Đông rỉ máu.
“Vậy cậu nói thử xem, cậu bị bệnh gì?” Nhưng Kế Hoa Thanh luôn giữ vẻ không liên can lại đột nhiên mở miệng, nghiêm túc hỏi.
“Tôi không biết……” Sơ Đông tiếp tục vô lực trả lời. Chính là bởi vì nàng không thể nào hiểu nổi mình bị gì, mới cảm thấy buồn bực a.
“Vậy cậu kể một chút về bệnh trạng đi.” Tựa hồ cũng không có kỳ vọng Sơ Đông thật sự có thể trả lời. Kế Hoa Thanh bình tĩnh tiếp tục nói.
“Ừ thì…… Chính là có lúc tôi, sẽ @#¥…… Nhất là khi nhìn đến một số người, còn có thể @#¥%……”
“……” Kế Hoa Thanh nghe xong hết biết nói gì, không khỏi bắt đầu hoài nghi chỉ số thông minh của đứa bạn lâu năm này. Có lẽ người trước mặt đây, không có thông minh đến thế.
“Oa oa oa!”
“A a a!” Ngược lại thì hai người kia khá là kích động.
“Bệnh tương tư, thế nhưng thật là tương tư bệnh nha!” Minh Ký kích động.
“Tôi nói này cậu có bị gì không, có thể dùng từ chính xác hơn không vậy? Đã nói là xuân tâm nảy mầm rồi mà~~~ Ai nha nha, Đông Đông cậu nói đi, cái người làm cậu bệnh tình thêm nặng là ai vậy?!” Hi Nhược bên kia là kích động +1.
Sơ Đông thực 囧.
“Các cậu nói gì vậy, xuân tâm nảy mầm gì, bệnh tương tư gì chứ! Sao tôi có thể mắc bệnh tương tư được chứ!”
“Bỏ nha nha, Đông Đông cậu đây là nghi ngờ bọn này sao?”
“Cái bộ dạng này của cậu nói không phải xuân tâm nảy mầm thì có ai tin nổi không hả? Tôi nói cậu ngẫm lại bệnh trạng của mình đi. Tự ngẫm lại đi.” Hai người bị nghi ngờ kịch liệt hô lên.
“Không thể nào không thể nào! Cho dù có, thì xuân tâm nảy mầm với ai cũng không thể là với cô ấy được!” Nói là như vậy, trái tim lại bắt đầu đập loạn lên. Giống như, tuy rằng không muốn đối mặt, nhưng hình như thật sự bắt đầu không thích hợp, là từ bản thân mình đối với Mục Thu.
“Cậu nói đi, nói xem là ai vậy. Tôi nói này, ở trước tình yêu không gì là không thể, đừng phủ định nhanh như vậy! Cậu nói thử xem nào!”
“Là Mục Thu đi? Sao hai người phát triển chậm dữ vậy?” Giữa khí thế như bức người của Minh Ký, lời của Kế Hoa Thanh bỗng nhiên vang dội. Làm không ít người kinh sợ.
[⊙o⊙] Ồ!
Người mở miệng không cảm thấy mình nói ra lời kinh người, nhưng phản ứng của người nghe lại không hề nhỏ.
Vẻ mặt của Hi Nhược như thấy được UFO, liếc nhìn Sơ Đông một cái xong, lại chuyển hướng về phía Kế Hoa Thanh, như là đang chờ mong gì đó. Nàng đang chờ mong cái gì? Chờ mong Kế Hoa Thanh còn nói thêm cái gì nữa?
Tròng mắt Minh Ký xoay một vòng mới xác định mình không có nghe lầm, nhưng vẫn nhịn không nhìn qua Kế Hoa Thanh xác nhận lại lần nữa. “Hoa Thanh, cậu nói Mục Thu, không phải là Mục Thu kia chứ?”
Bị Kế Hoa Thanh khinh bỉ. “Chúng ta còn biết Mục Thu nào khác sao?”
“……” Tuy rằng là bách nữ, nhưng dù sao kinh nghiệm cũng còn thấp, cũng chưa từng biết đến mẹ con luyến, cho nên nhất thời không thể thích ứng.
“Đông Đông……” Quay đầu nhìn Sơ Đông, nhưng hai mắt vẫn còn trong trạng thái trống rỗng, đầu óc bay bổng mê mê tỉnh tỉnh nói: “Cậu thật đúng là, khẩu vị nặng quá đó.”
Nhưng ngẫm lại, người vừa nói câu: “Ở trước tình yêu không gì là không thể, đừng phủ định nhanh như vậy!” hình như là mình, Minh Ký cực kỳ rối rắm.
Sơ Đông không có trả lời, bởi vì trên thực tế, nàng mới là người bị đả kích nặng nhất. Nàng máy móc xoay đầu, nhìn Kế Hoa Thanh hỏi: “Vậy…… Mục Thu là chuyện gì xảy ra? Phát triển chậm là thế nào?”
Nàng xin thề với thượng đế, thật sự cho tới bây giờ nàng chưa từng nghĩ tới mặt này.
Tuy rằng không nghĩ nhưng trong lòng cũng đã loáng thoáng cảm giác được. Nhưng cảm giác bị người ta chọc trúng tim đen xác thực là có hơi……
Kế Hoa Thanh lần lượt khinh bỉ từng người một xong, mới lại mở miệng nói với Sơ Đông: “Cậu không bình thường nhiều năm như vậy, giờ mới phát hiện mình không bình thường. Có phải là phát triển chậm hay không? Cậu nói đi.”
Sét đánh giữa trời quang. o(╯□╰)o
“Tôi không có không bình thường!” Rống to, kinh hoảng.
“Không có?” Kế Hoa Thanh nhướn mày, tỏ vẻ khinh thường cùng châm chọc nói: “Vậy thì, là ai mỗi lần được nghỉ đều chạy về nhà với mẹ?”
“Cô ấy không phải mẹ tôi!” Chạm đến cái chữ mà Sơ Đông không muốn động tới nhất, Đại tiểu thư lập tức nhảy dựng lên chen vào chỉnh lại.
“Không phải?” Kế Hoa Thanh hoàn toàn không có bị hành động của Sơ Đông ảnh hưởng, giống như nàng phải phản ứng như vậy mới là bình thường vậy. Khóe miệng mang theo ý cười, tiếp tục nói: “Tại sao cậu lại không muốn cô ấy làm mẹ mình? Hửm?”
Sơ Đông lập tức phản bác: “Bởi vì cô ấy vốn không phải!”
“Vậy hiện tại là ai chăm sóc cậu? Ai tới họp phụ huynh cho cậu? Ai quản lý Sơ gia?” Kế Hoa Thanh buông ly đồ uống xuống, ý cười trên mặt cũng nhạt đi, từng câu từng chữ thanh thúy hữu lực.
“Nhưng như thế cũng không có nghĩa cô ấy là mẹ tôi.” Tâm Sơ Đông càng hoảng lên, tim đập thình thịch lợi hại. Tuy rằng nàng nói sự thật, nhưng nàng lại cảm thấy chột dạ, vô cùng chột dạ. Giống như thứ mình cố ý giấu kỹ, không muốn bị ai phát hiện, không muốn bị ai nhìn thấy, ở một khắc này, thế mà lại lộ hết ra ngoài. Cảm giác này, là hoảng hốt, là sợ hãi.
“Cô ấy là bề trên của cậu.”
“Cô ấy không phải! Bọn tôi là ngang hàng với nhau. Tôi còn mạnh hơn cô ấy nữa, tôi sẽ bảo vệ cô ấy!” Sơ Đông đã bắt đầu nói năng lộn xộn, tuy rằng lớn giọng, nhưng lại có vẻ khá yếu ớt. Yếu ớt là vì chính nàng cũng phát hiện, phát hiện ra vấn đề từ trước giờ nàng vẫn luôn không muốn phát hiện.
“Vậy vì sao cậu lại muốn cô ấy ngang hàng với mình? Cậu hy vọng cô ấy là gì của cậu? Hoặc là nói, cậu vẫn luôn coi cô ấy là gì của mình?”
Sơ Đông đột nhiên lảo đảo, sắc mặt trắng bệch.
Như vậy làm cho người ta có chút đau lòng, nhưng Kế Hoa Thanh lại vẫn không chịu buông tha mà tiếp tục truy hỏi: “Cậu không biết là hành động của mình rất kỳ lạ sao? Hai năm nay, mỗi ngày cậu đều quấn quít lấy cô ấy đòi ngủ chung, can thiệp đến đường đi lối về của cô ấy, Mục Thu của cậu chắc đã 24 tuổi rồi nhỉ? Sẽ đến lúc cô ấy có bạn trai, đến lúc đó cậu định thế nào? Cậu có thể quản cô ấy cả đời sao? Bây giờ cậu nghĩ lại một chút đi, nếu thật sự có ngày đó, cậu có thể tâm bình khí hòa buông cô ấy ra không?”
“Tôi……” Mục Thu sẽ có bạn trai, chỉ là sớm hay muộn thôi. Cô ấy sẽ ở cùng với một người đàn ông nào đó, sẽ bị người đó nắm tay, bị hắn ôm vào ngực, sau đó cô ấy sẽ bị hắn mang đi. Cô ấy sẽ rời xa mình, rời khỏi Sơ gia. Chỉ cần nghĩ đến đó, đầu óc Sơ Đông giống như là xuất hiện vô số sấm sét, tất cả suy nghĩ đều không thể vận hành bình thường được.
“Nhưng cô ấy đã từng nói, cô ấy sẽ mãi mãi không rời khỏi tôi.” Sơ Đông mở to hai mắt, thì thào như đang tự an ủi mình. Tựa hồ chỉ có nói như vậy, mới có thể khiến lòng mình dễ chịu hơn một chút. Nếu không nói, trong lòng sẽ khổ sở.
“Không rời khỏi cậu? Chẳng lẽ cậu muốn cô ấy ở lại Sơ gia? Cùng một người đàn ông khác ở lại Sơ gia? Như vậy cậu sẽ dễ chịu hơn? Như vậy cậu sẽ thỏa mãn?” Kế Hoa Thanh nhìn Sơ Đông, đôi môi mấp máy, từng lời nói ra đều lạnh như băng, cái lạnh khác hẳn với những câu nàng từng nói. Tuy rằng trước kia lời nói của Kế Hoa Thanh có chút khó nghe, nhưng sẽ không lạnh như băng, không có cảm tình đến vậy.
“Tôi…… Tôi……” Sơ Đông bị hỏi đến nỗi ngay cả một câu cũng không đáp lại được. Nàng trợn tròn mắt, trừng trừng không chớp nháy, sau đó nước mắt cứ thế mà rơi ra. Từng giọt nối tiếp nhau, vô thanh vô tức chảy xuống.
……
Nước mắt tựa trân châu, nhặt không hết. Không giới hạn, xâu thành chuỗi đến trăm vạn(*).
……
“Được rồi được rồi, Hoa Thanh đừng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Đông Đông nữa.” Có lẽ là vì dáng vẻ của Sơ Đông lúc này thật sự là rất thê lương, Hi Nhược không đành lòng, có hơi thầm oán nhìn Kế Hoa Thanh.
Kế Hoa Thanh bất đắc dĩ than nhẹ. “Loại chuyện này, cậu ấy phải biết rõ. Sớm muộn gì cũng biết, còn không bằng bây giờ nói rõ ra hết luôn cho rồi.”
“Thế thì cũng phải từ từ chứ, đùng một cái nói toạc ra, Đông Đông sẽ không tiếp thu nổi a.” Tuy rằng ngay từ đầu, Minh Ký cũng mang theo tâm tình xem kịch vui, nhưng tình cảnh này, rõ ràng không phải lúc xem kịch nữa rồi.
“Loảng xoảng!”
Sơ Đông đột nhiên xoay người, không cẩn thận va phải ly kem. Ly thủy tinh rơi xuống đất, lập tức tan tành. Nàng cũng thèm để ý tới, hoang mang đứng dậy, chạy thẳng ra ngoài, bước chân còn có chút lảo đảo.
“……”
“Hoa Thanh sao cậu lại nói nặng như vậy. Đông Đông thế này thật là làm người ta lo lắng quá.” Minh Ký nhìn bóng dáng của Sơ Đông, trong giọng nói chứa đầy lo lắng.
“Cậu ta không chết được, dây dưa lưng chừng như thế kia mới là làm người ta không chịu nổi.” Kế Hoa Thanh cau mày, lại cầm ly nước của mình lên uống, giống như không hề quan tâm.
“……”
Không biết kế tiếp sẽ phát triển thành thế nào nữa.
(*) '泪珠若得似珍珠, 拈不散. 知何限, 串向红丝应百万(Lệ châu nhược đắc tự chân châu, niêm bất tán, tri hà hạn, xuyến hướng hồng ti điểm bách vạn)': là một câu trong tập '天仙子 · 燕语莺啼三月半(thiên tiên tử · yến ngữ oanh đề tam nguyệt bán)' – tác phẩm không biết tác giả thời Ngũ Đại được phát hiện trong hang đá Đôn Hoàng. Tác phẩm viết về cảm nhận buổi ca vũ kỹ xinh đẹp ngày cuối xuân. (Nguồn: Baike)
——-
Editor có lời muốn nói: thương Đông Đông~