Làm Mẹ Kế Không Dễ Dàng

Chương 8

Cuối cùng Mục Thu vẫn mời Tô Thiến vì một câu ~A à, chuyện kết hôn lớn như vậy chẳng lẽ cậu không nên mời khách chúc mừng?~ của đối phương.

Mục Thu lập tức nhào đến.

“Cậu biết?”

“Dĩ nhiên mình biết, mấy ngày trước trong TV cũng đưa tin kìa.” người đang ăn trả lời như chuyện hiển nhiên.

“Khụ….là em gái mình lấy chồng.”

“Nhưng người mặc áo cưới tham dự hôn lệ, còn chẳng phải là tiểu Thu cậu sao?” cười hề hề, lộ ra một hàm răng đều nhau.

Đột nhiên Mục Thu cảm thấy bản thân thật thất bại.

“Sao cậu phát hiện thế?”

“Chẳng phải người trong TV luôn là câu sao?” rõ ràng là cố tình không nên trọng điểm.

“……..nhưng mà lúc đó luôn mang khăn che mặt!”

“Không phải chứ? Mình và cậu biết nhau nhiều năm như vậy, trên người cậu có chỗ nào mình chưa đùa giỡn qua? Mang thêm cái khăn che là mình sẽ không nhận ra à?” mặt khinh bỉ..

“….” mình, quả nhiên thất bại mà. “Này, còn có bao nhiêu người nhận ra?”

“Ừm….Thôi, cơm trưa ngày mai cậu mời mình luôn đi mình sẽ nói cho cậu biết.”

“—_—|||”

“Sao?”

“Ừ.”

“Theo mình biết, ngoại trừ mình, vẫn không ai biết. Bọn họ sao có thể so với mình, cậu nói đúng không?”

“Cũng may, cũng may….” may quá.

“Nhưng mà mình không xác định được sau đó có người biết hay không.”

“o(╯□╰)o”

Cuối cùng Mục Thu vẫn thỏa hiệp, lo bữa trưa ngày mai của Tô Thiến. Sau đó, không có gì bất ngờ lắm, bị người ép hỏi chuyện đã trải qua.

“Mình có thể lựa chọn không nói không?”

“Vậy mình cũng có thể chọn ‘chiếu cáo thiên hạ’, chuyện cậu thay thế em gái cậu không?”

“….” tiểu nhân đê tiện!

Vì thế Mục Thu rưng rưng, lải nhải lảm nhảm nói hết mọi chuyện đã trải qua với Tô Thiến.

“Không tệ nha! Gả cho người đàn ông có tiền như vậy, còn có cả con rồi.” Tô Thiến cười trêu chọc.

“Cậu đùa thật đó à.”

“Đùa gì, mình là nghiêm túc đó. Cậu xem, phụ nữ sinh em bé đau khổ như vậy, bây giờ cậu có thể trực tiếp bỏ qua bước này, quá tốt rồi.” kéo cằm Mục Thu, tiếp tục đùa giỡn.

“Mình không để ý đâu.”

“Mình cũng không để ý, chỉ cần Sơ Đỉnh Văn kia đồng ý.”

“….” Cô thế mà có một người bạn như vậy, ông trời quả nhiên là không mở mắt mà?

“Vậy bây giờ cậu và tiểu tổ tông kia đang ‘chiến tranh lạnh’?”

“Sai! Là không xâm phạm lẫn nhau.” sửa chữa

“Sao mình cảm thấy, tiểu tổ tông kia không giống như kẻ sẽ dễ dàng buông tha cho người ta?”

“Mình cũng cảm thấy như vậy….”

“. . . . . .” —_—|||||

“. . . . . .” —_—||||| hai người lâm vào phức tạp.

Yên tĩnh trước cơn giông….

…..

Lúc Mục Thu từ trường học trở về mới chỉ hơn ba giờ, bởi vì là năm hai, tương đối mà nói, cuộc sống học tập của Mục Thu vẫn khá thanh thản.

Sau khi Mục Thu trở về không bao lâu, Sơ Đông cũng tan học trở về. Nữ sinh còn đang suy nghĩ vấn đề mình thảo luận với Tô Thiến lúc trưa hôm nay, cảm thấy dựa vào hành vi của Sơ Đông mấy ngày trước nhìn thấy, con bé hẳn là tuyệt đối không chịu từ bỏ ý đồ. Cô đang nghĩ đến, đề phòng. Chỉ thấy Sơ Đông vẻ mặt tươi cười hồn nhiên, đi đến bên cạnh mình.

“Dì, dì tên gì?” cô bé hỏi, trong giọng nói mang theo nụ cười, cô bé hỏi rất nghiêm túc, không có nửa phần vui đùa.

Mục Thu cảm thấy không phải đầu óc mình xảy ra vấn đề, mà là đầu óc của tiểu tổ tông trước mặt này xảy ra vấn đề. Nếu không thì sao có thể xuất hiện loại tình cảnh này? Hon nữa chữ ‘dì’ này, cũng đã đủ để khiến Mục Thu trọng thương rồi.

Mình, quả nhiên là già rồi sao……..cũng đã đến tuổi bị tiểu quỷ gọi là dì rồi sao?

“Mục….Mục Yên….” suýt nữa trả lời sai, nói ra tên của mình. Đả kích quá lớn mà….

Tuy rằng hoài nghi đầu óc mình hay là Sơ Đông có lẽ thật sự xảy ra chút vấn đề, nhưng Mục Thu vẫn chậm rãi trả lời đàng hoàng câu hỏi của Sơ Đông.

“Dì Mục Yên.” vì thế trong lúc Mục Thu đang hóa đá, Sơ Đông liền đến trước mặt Mục Thu, vẻ mặt hồn nhiên, không chút sát thương nào, có thể nói là vẻ mặt hoàn toàn khiến kẻ thù mất đi cảnh giác, đến gần Mục Thu đưa bàn tay nhỏ bé của mình ra, cười nói: “Chúng ta làm hòa đi, sau này làm đôi bạn tốt.”

“….” Mục Thu trợn mắt nhìn trời. Cô xuyên không lúc nào mà sao cả bản thân cô cũng không biết? Lối ra, lối ra đâu? Lối ra ở chỗ nào? Mau để cô ra ngoài! ~~~~(>_