"Em làm sao lại bị đem tới nơi này ?"- Hứa Thiên Mạc tức giận hỏi, nàng đang chuẩn bị về nhà thì bị Thi Dao Vũ gọi tới.
Thi Dao Vũ ủy khuất nói, "Không có cách nào mà, lẽ nào chị nhẫn tâm để cho em tự trở về a?"
"Em không thể cẩn thận một chút sao, nhìn thấy tra nam kia phải né tránh chứ?"
"Em mới vừa tan tầm, còn không thấy hắn liền bị hắn nhấc lên xe rồi."
Nhìn thấy môi Thi Dao Vũ sưng đỏ, Hứa Thiên Mạc nhịn xuống, không tranh cãi lảm nhảm nói, "Lần sau thông minh một chút, bằng không em bị hắn đem về nhà thì chị cứu không được đâu."
"Biết rồi." - Thi Dao Vũ oan ức chỉ chỉ đầu.
Thi Dao Vũ cảm giác được điện thoại di động của mình đang chấn động, vội vã cầm lên, "Này, Tư!"
Gặp đèn đỏ, xe Hứa Thiên Mạc thắng gấp, Thi Dao Vũ suýt chút nữa đem điện thoại di động quăng ra, "Em ở đâu?"
Hứa Thiên Mạc hiếu kỳ nhìn Thi Dao Vũ, làm sao nàng lại không nghe âm thanh trong tay Thi Dao Vũ được, Thi Dao Vũ cùng Tư qua loa nói vài câu rồi cúp máy.
"Hắn tại sao lại xuất hiện ?" - Nhìn thấy đèn xanh sáng, Hứa Thiên Mạc khởi động xe.
"Em muốn đi thành phố S." - Thi Dao Vũ nhìn chằm chằm Hứa Thiên Mạc nói.
"Làm sao vậy?" - Nhìn Thi Dao Vũ đàng hoàng trịnh trọng, Hứa Thiên Mạc đau đầu hỏi.
"Tư ở nơi đó, em đi tìm hắn."
"Em điên rồi, đừng quên hắn là người Đường Hoa tìm đến."
"Hiện tại nói không rõ ràng, chờ em từ nơi đó trở về tiếp tục nói chuyện với chị."
Hứa Thiên Mạc đem xe dừng lại ven đường, ánh mắt thẳng tắp nhìn Thi Dao Vũ, "Em thật sự muốn đi?"
"Ân." - Thi Dao Vũ kiên định gật gù.
Không biết khi nào bầu trời bắt đầu mưa, Hứa Thiên Mạc nhìn mưa ngoài cửa sổ, nàng không biết Thi Dao Vũ lại đang thần kinh cái gì, nhưng nàng làm bằng hữu cũng chỉ có thể biểu thị sự ủng hộ, Hứa Thiên Mạc quay đầu nhìn Thi Dao Vũ, "Bây giờ muốn làm thế nào?"
"Đi sân bay, em trực tiếp đi tìm hắn."
.
.
.
"Em đang nhìn cái gì?" - Trương Dật nhìn Hứa Thiên Mạc trong tay bưng một cốc cà phê bốc hơi nóng đứng ở trước cửa sổ tò mò hỏi.
"Nhìn mưa." - Hứa Thiên Mạc không quay đầu lại, chỉ nhìn chằm chằm bầu trời âm u bên ngoài.
"Mưa có gì đáng xem?" - Trương Dật cúi đầu xử lý báo biểu trong tay.
Hứa Thiên Mạc trở lại chỗ ngồi của mình, "Anh không cảm thấy trời mưa kì lạ sao, từ hôm qua đến nay vẫn chưa dừng lại, hơn nữa lại lớn như vậy."
Nghe Hứa Thiên Mạc nói như thế, Trương Dật cũng thấy không thích hợp , hắn đứng lên đến nhìn bên ngoài mưa một chút, quay đầu lại nói, "Có chút lớn, em thông báo chỉ thị, nếu như ngày mai trên đường phố nước lụt nghiêm trọng công ty cho nghỉ một ngày."
"Được."
Hứa Thiên Mạc đem chỉ thị Trương Dật phát ra, mọi người đều hi vọng mưa lớn thêm một chút. Nhìn mọi người làm ầm ĩ, Hứa Thiên Mạc ở trong lòng tính toán lát sau đi siêu thị một chuyến.
Đem ô đặt ở cửa, Hứa Thiên Mạc mở đèn rồi tiến vào phòng khách, nhìn trên lầu đen thui liền biết Nghiêm Như Tuyết vẫn chưa về. Hứa Thiên Mạc trước tiên gọi một cú điện thoại cho ba mẹ, gọi bọn họ chuẩn bị đồ ăn nhiều một chút để ngừa vạn nhất mưa lớn ở nhà không có đồ ăn. Lại gọi một cú điện thoại cho Thi Dao Vũ, kết quả hắn không có bắt máy.
"Thiên Mạc, con mau đến đây được không!?" - Hứa Thiên Mạc đang nấu ăn, Nghiêm Như Tuyết gọi điện đến. Nghe được âm thanh Nghiêm Như Tuyết kinh hoảng, Hứa Thiên Mạc không có cầm theo ô đã vọt thẳng ra cửa.
Nghiêm Như Tuyết nói xe của mình tắt máy cửa liền mở không được, hiện tại trên đường phố cũng đang bắt đầu lụt, nếu như xe của nàng đứng ở địa thế tương đối thấp, Hứa Thiên Mạc không dám suy nghĩ nhiều nữa, nàng lo lắng lái xe thật nhanh.
Hứa Thiên Mạc đến địa phương Nghiêm Như Tuyết nói, ngừng xe cởi đai an toàn trực tiếp từ trong xe đi ra. Nước mưa cùng gió đập trên mặt Hứa Thiên Mạc trong nháy mắt khắp toàn thân nàng liền bị xối ướt , Hứa Thiên Mạc đứng ở đường bắt đầu tìm xe Nghiêm Như Tuyết. Hứa Thiên Mạc không ngừng đem nước mưa trên mặt lau đi, vừa cẩn thận nhìn bốn phía, rốt cục ở bên kia cầu vượt tìm được xe Nghiêm Như Tuyết.
Nghiêm Như Tuyết dừng xe ở chỗ có địa thế thấp, trên đường phố nước đã dâng đến eo. Mưa vẫn rơi không ngớt, dưới thanh thế hùng vĩ, phảng phất thành phố này đều bị trận mưa không ngừng này bao phủ lại. Sắc trời đã u ám, điện thoại di động lại hết pin, Nghiêm Như Tuyết ngồi ở trong xe bắt đầu có chút sợ sệt, nếu như, nếu như..
Hứa Thiên Mạc đi tới bên cạnh cửa sổ xe, nàng lau nước bên ngoài cửa xe, nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết nhắm hai mắt dường như từ bỏ mà dựa vào chỗ ngồi.
"Nghiêm Như Tuyết." - Hứa Thiên Mạc dùng sức vỗ cửa sổ xe.
Nghiêm Như Tuyết mở mắt ra nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Hứa Thiên Mạc, mắt của nàng trong phút chốc liền đỏ ửng.
Hứa Thiên Mạc bắt đầu thử có thể mở cửa xe ra không, kết quả hoàn toàn không có tác dụng.
"Mẹ chờ con một chút!" - Hứa Thiên Mạc hướng về phía trong cửa sổ xe Nghiêm Như Tuyết gào thét hô. Sau đó bắt đầu ở bên ngoài tìm đồ có thể phá được cửa xe.
Nghiêm Như Tuyết yên tĩnh đợi ở trong xe, thời khắc nhìn thấy Hứa Thiên Mạc, trái tim của nàng đã yên ổn. Nhìn thân thể đơn bạc kia ở dưới mưa xối xả khó nhọc đi, đáy lòng Nghiêm Như Tuyết như thể được gieo mầm, đang mọc lên cây non khỏe mạnh sinh trưởng.
Hứa Thiên Mạc muốn tìm một tảng đá đem cửa sổ xe đập ra, nhưng nàng căn bản không thấy rõ dưới nước vẩn đυ.c có cái gì. Trong chớp mắt, Hứa Thiên Mạc nghĩ đến phía sau xe mình còn có gậy gofl của Trương Dật.
Hứa Thiên Mạc lập tức chạy về xe của mình, mở cốp sau xe tùy tiện cầm một cái rồi chạy ngược về.
Đứng ở phía ngoài cửa xe, nhìn thấy Nghiêm Như Tuyết dùng áo khoác che lên đầu của mình cùng thân thể, Hứa Thiên Mạc nắm chặt gậy golf hướng về cửa sổ xe trên dùng sức đập.
"Được rồi!" - Nhìn thấy cửa sổ xe đã nát, Hứa Thiên Mạc thở phào nhẹ nhõm.
"Chúng ta đi tới đó thử xem." - Đỡ Nghiêm Như Tuyết từ trong xe đi ra, Hứa Thiên Mạc nói. Vừa nãy nàng liền nhìn thấy không xa phía sau cũng có một chiếc xe, nàng muốn đến xem trong chiếc xe kia có người hay không.
Nghiêm Như Tuyết nhìn chiếc xe kia liếc mắt một cái, cánh tay lúc đầu nắm chặt tay Hứa Thiên Mạc giờ thả ra .
"Lý tiểu thư." - Hứa Thiên Mạc nhìn thấy Lý Uyển chật vật kinh ngạc hô lên tiếng, thế giới quả nhiên nhỏ bé, không nghĩ tới nàng lại gặp được đối tượng hẹn hò của Trương Dật là Lý Uyển.
.
.
.
Hứa Thiên Mạc khoác khăn lông lớn ở trong phòng bếp nấu canh gừng, lúc từ trong phòng bếp đi ra, Lý Uyển đã thay quần áo của Hứa Thiên Mạc, "Cám ơn em." - Lý Uyển bưng lên Hứa Thiên Mạc đưa cho nàng canh gừng, ngẩng đầu nói.
"Không có chuyện gì." - Hứa Thiên Mạc lau mái tóc ướt nhẹp ngồi vào một cái ghế sa lon khác - "Tôi gọi điện thoại cho Trương Dật, chờ một chút ảnh tới đón chị."
Hứa Thiên Mạc đem Lý Uyển đưa đi, Nghiêm Như Tuyết mới từ trên lầu đi xuống .