Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 65

Đôi khi có một số việc xảy ra khiến mọi người không thể nào đoán trước được, sự xuất hiện của nó khiến cho đương sự không thể ngờ tới. Mà những chuyện xảy ra này, lại có sự liên quan ngàn tơ vạn sợi với mộng cảnh ban đầu.

Cho dù Tô Úc cùng Bạch Mạn Nhu đều đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để qua một đoạn thời gian sau sẽ nói cho Tiền Thục Mai về quan hệ của hai người, thế nhưng hai người còn chưa lựa chọn kỹ càng ngày nào tháng nào, quan hệ của hai người đã bị phơi thây ngoài ánh sáng. Mà nguồn gốc của chuyện này, bắt nguồn từ một cú điện thoại, là điện thoại của dì ba Tô Úc mời Tiền Thục Mai và Tô Úc tham gia lễ cưới của con gái bà ta.

Vốn Tô Úc và Bạch Mạn Nhu không tính về nhà những hôm cuối tuần, Tô Úc bụng định sẽ tạo một cuộc hẹn hò thật đẹp vào chủ nhật này. Cô nghĩ rằng ở đây khó có được ngày nghỉ, dự sẽ ở bên cạnh nhau để kéo gần sự thân mật. Chỉ tiếc người tính không bằng trời tính, Tiền Thục Mai sáng sớm liền gọi điện thoại cho Tô Úc bảo cô cuối tuần về nhà ăn cơm. Lời của mẹ cô là không cho từ chối, vừa vặn Bạch Mạn Nhu lâu ngày vẫn chưa thấy bố của chị, vì thế hai người dứt khoát buổi trưa ngồi xe lửa trở về.

Về đến nhà, Bạch Bách Tùng rất là làm tròn bổn phận đang thay Bạch Mạn Nhu quản lý chuyện làm ăn của siêu thị, còn Tiền Thục Mai thì ở trong phòng bếp bận bịu rửa rau thái rau. Biết Tô Úc các cô đã trở về, Tiền Thục Mai liền bảo Tô Úc rửa tay một cái rồi vào nhà bếp lựa đậu tây giúp bà. Bà vừa cầm dao làm bếp thành thục cắt từng miếng thịt bò, vừa như đang nói chuyện nhà với Tô Úc: "Con gái của dì ba mày sắp kết hôn, cuối tuần sau tiến hành."

"Ồ, thật tốt đó. Cuối tuần sau con còn có lớp dạy, con không đi đâu, mẹ cùng đi với chú Bạch đi nhé." Tô Úc hờ hững nói, chuyện kết hôn của họ hàng chẳng thèm để tâm cho lắm, cúi đầu chuyên tâm đấu tranh với đậu tây trong thao.

"Mày đừng có giả bộ với tao, không phải mày không biết bà đây muốn nói cái gì! Con gái của dì ba mày chỉ lớn hơn mày một tuổi, chồng của người ta là bạn bè của mẹ nó giới thiệu cho. Mày nhìn lại mày một chút đi, tao muốn giới thiệu cho mày thì mày không muốn… Vậy mày tự mình tìm đối tượng đi, coi coi con gái người ta cũng sắp kết hôn rồi, còn mày cho tới giờ ngay cả thằng bạn trai cũng chưa có! Mày coi mày…. mày bảo tao nên làm sao với mày hả!" Tiền Thục Mai cố ý làm cho âm thanh cắt thịt kêu lớn hơn, tựa như đang phát tiết bất mãn trong lòng.

"Con giả bộ cái gì chứ? Không có đối tượng thì sao vậy? Không có đối tượng cũng không phải lỗi của con mà. Con nói mẹ nghe, sao mẹ không nhìn xã hội hiện nay một chút chứ. Bây giờ người hơn 30 tuổi còn chưa kết hôn chẳng phải có rất nhiều sao? Chuyện tìm đối tượng này không thể vội vàng được, thế nào cũng phải để rùa nhìn hạt đậu xanh* mới được chứ?" Âm thanh cắt thịt của cây dao dưới tay Tiền Thục Mai làm Tô Úc cảm thấy vô cùng sợ hãi, cô bất giác rùng mình một cái, tiếp tục cúi đầu làm đậu tây.

(*Rùa nhìn hạt đậu xanh; câu Hán là: vương bát khán lục đậu, ý chỉ hai người tâm đầu ý hợp nhìn thấy nhau, vì mắt rùa cũng tròn tròn, lại có viền màu xanh giống hạt đậu.)

"Cái gì mà nhìn đậu xanh hả! Thiểu Phong vừa ý mày, nhưng mày thì đáp trả thế nào? Vốn chuyện này đã qua rồi, tao nhắc lại cũng không còn ý nghĩa gì, nhưng mày thử coi lại mày đi! Lúc đầu tao nói hết lời để Bạch Mạn Nhu thử khuyên mày quen thử Thiểu Phong xem sao, không được thì tao sẽ tìm người khác. Còn mày thì sao, mày thì lại mang theo hành lý trốn tới Bắc Kinh! Mày nói mày biết chuyện mày trưởng thành, mày biết chuyện cái rắm chứ biết! Lại còn định học người ta 30 tuổi cũng chưa kết hôn? Mày muốn làm gì hả?"

"Mẹ bảo chị Mạn Nhu khuyên con thử quen Đặng Thiểu Phong?" Động tác lựa đậu tây của Tô Úc ngừng lại, nhớ tới buổi tối ngày hôm ấy Bạch Mạn Nhu nói với mình những câu kia khiến mình thương tâm khó chịu cỡ nào. Tạm thời tách ra để thử quen Đặng Thiểu Phong? Cô vẫn luôn cảm thấy chuyện đó không phải là chủ ý của Bạch Mạn Nhu, hiện tại nếu không nghe mẹ cô chính mồm nói ra, chuyện này có thể sẽ vẫn luôn trở thành vướng mắc trong lòng cô, bất luận rằng cô yêu Bạch Mạn Nhu nhiều cỡ nào.

"Khuyên hay không lúc đó mày cũng đi Bắc Kinh rồi, tao còn nghĩ ngày thường mày hay dính với Mạn Nhu, lời của nó mày nhất định sẽ nghe. Kết quả thì sao? Tiểu Úc Tử, mẹ đã lớn tuổi thế này rồi, có thể còn sống được bao nhiêu năm đâu. Công việc bây giờ của mày cũng ổn định, dù sao cũng nên tìm đối tượng, phụ nữ vẫn phải cần một gia đình ổn định mà!"

"Mẹ! Mẹ có biết hay không nếu không tại mẹ thì chị Mạn Nhu…." sẽ không đề cập đến chuyện tạm thời tách ra với con, thì sẽ không khiến hai tụi con giày vò lẫn nhau! Tô Úc nuốt nửa câu sau vào trong bụng, lông mày của cô nhíu lại chặt chẽ, sau một thời gian nỗ lực hít sâu, cố gắng bình tĩnh, nói: "Mẹ, mẹ đừng luôn nói những lời này được không? Duyên phận trời đã định, nếu đến sẽ đến, chuyện tìm đối tượng này không thể gò ép được."

"Mẹ gò ép mày sao? Mẹ cũng không ép mày quen ai yêu ai mà, mẹ chỉ là muốn giúp mày giới thiệu một chút, biết đâu một ngày nào đó mày thích người ta thì sao. Nếu phải dựa vào bản thân mày, có thể làm ra trò trống gì được sao? Cả ngày mày chỉ biết dính chặt một chỗ với Mạn Nhu, người giáo viên duy nhất trong trường học bên kia của mày lại là nửa nam nửa nữ, mày nói thử xem nếu mẹ không giới thiệu cho mày thì mày làm sao bây giờ!"

"Mẹ! Mẹ đủ chưa? Con dính một chỗ với chị Mạn Nhu thì thế nào?! Hai chúng con không trộm không cắp, ngăn trở chuyện gì của ngài chứ? Trước đây hai con cũng dính như thế, sao khi đó mẹ không thèm nói mà giờ mẹ lại nói!" Giọng nói của Tô Úc đề cao tám độ, hơi có chiều hướng muốn đánh nhau. Hết cách rồi, bây giờ cô đang ở trong thời hạn nhạy cảm, chỉ cần có chuyện gì dính dáng đến Bạch Mạn Nhu, cô liền trở nên khác thường không giống bản thân.

"Mày nói chuyện kiểu đó là sao hả! Không trộm không cắp ngăn trở chuyện gì của tao hả? Tao là mẹ mày! Hai đứa tụi bây cả ngày dính chặt với nhau thì ra thể thống gì! Còn ngủ cùng nhau nữa, nói với người ngoài chắc người ta chê cười chết thôi? A? Con gái lớn thế này còn ngủ chung với người ta, lại ngủ trên chiếc giường nhỏ như vậy! Mày không ngại chứ tao còn ngại thay mày!"

"Ngủ chung thì làm sao?! Bởi vì con ngủ chung với Bạch Mạn Nhu nên sẽ thành chuyện cười cho người ta? Hai người phụ nữ thì làm sao? Ngại? Xưa nay con chưa từng thấy ngại! Con không những ngủ cùng với chị ấy bây giờ, tương lai sau này con vẫn sẽ ngủ chung với chị ấy! Thế thì làm sao chứ!" Con mắt Tô Úc trợn thật lớn, ném hết đậu trong tay về trong thao một cái, nói: "Con nếu đã nói rồi thì sẽ không sợ thừa nhận, chuyện này con đã sớm dự định nói hết cả rồi! Đời này con cũng sẽ không kết hôn, cũng sẽ không đi tìm đối tượng! Con yêu Bạch Mạn Nhu, con chỉ sẽ mãi ở bên cạnh chị ấy!" cả đời!

Sững sờ, kinh ngạc, đờ ra….

Tiền Thục Mai vẫn chưa phản ứng nỗi lời nói vừa rồi của cô, bà gắng sức nuốt xuống một ngụm nước bọt, trong hốc mắt đột nhiên có chút lệ đang xoay vòng. Có lẽ là âm thanh của Tô Úc vừa rồi quá lớn, Bạch Mạn Nhu ở bên ngoài nhà bếp cảm thấy là lạ nên nhanh chóng chạy đến, kéo cửa phòng bếp ra, không hiểu ra sao cả, hỏi: "Dì Thục Mai, Tô Úc, hai người làm sao vậy?" Đang yên lành sao lại căng thẳng đến thế này?

"Mày, mày nói lại cho tao…. Mày nói lại lời vừa rồi cho tao nghe!" Tiền Thục Mai gần như là la to, bà hoàn toàn không nhìn đến Bạch Mạn Nhu đang đứng ở cửa phòng bếp, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Úc, dường như không thể tin nỗi những lời vừa rồi là Tô Úc nói ra.

"Con nói! Đời này con sẽ không kết hôn, cũng sẽ không tìm đối tượng! Cho dù kết hôn con cũng phải kết hôn với Bạch Mạn Nhu, con yêu chị ấy! Con sẽ mãi ở bên cạnh chị ấy! Cả đời đều…." Tô Úc còn chưa nói xong, dấu năm ngón tay rõ ràng đã hằn trên gò má của cô, âm thanh vang dội của cái tát như vậy làm cho Bạch Mạn Nhu đang rơi vào trạng thái không tên sợ hết cả hồn, ý thức được chuyện gì xảy ra, chị vội vàng kéo Tô Úc đến bên cạnh mình, nói: "Tiểu Úc, em không sao chứ? Dì Thục Mai, chuyện này đều là con không tốt… chúng con cũng không muốn giấu dì, thật sự… xin lỗi…" Cúi đầu, Bạch Mạn Nhu kéo Tô Úc đến đằng sau mình, tư tâm của chị không hy vọng Tô Úc chịu nỗi đau của da thịt, nếu quả thật muốn đánh thì đánh chị là được rồi!

"Tô Úc, mày có biết là mày đang nói cái gì hay không! Mày đang nói cái gì vậy! Nó là nữ đó! Hai đứa tụi bây đều là nữ đó!" Nước mắt Tiền Thục Mai rốt ráo tràn mi, bà lùi lại mấy bước, trong ánh mắt tràn đầy thất vọng: "Bây giờ vẫn còn kịp, mày cắt đứt ý nghĩ ấy cho tao, cắt đứt cho tao!! Không làm… không làm thì tao không có đứa con gái như mày, tụi bây.. chuyện này nếu như truyền ra ngoài, khuôn mặt của tao để ở đâu bây giờ! Bố nó ơi, tôi có lỗi với ông quá mà!" Tiền Thục Mai ngửa đầu kêu rên một trận, cơ thể run rẩy một hồi, sau đấy trước mắt hoàn toàn tối đi, mất đi tri giác té xỉu ở trên đất.

Hết chương 65.

_______

Editor: Cá nhân chương này mình rất thích Tô Úc, thật ra lý do mình edit bộ này là vì Mạn Nhu tỷ tỷ, nhưng chương này bạn Tô Úc thật sự rất là anh dũng, soái quá soái quá, comeout mà comeout cũng khác người nữa "Con không những ngủ cùng với chị ấy bây giờ, tương lai sau này con vẫn sẽ ngủ chung với chị ấy!" *lol*

À các cậu đừng trách dì Mai quá, nỗi khổ cha mẹ làm rồi mới biết TvT

Sắp hết truyện rồi tui vui cm luôn =))))