Đôi khi muốn kéo dài một sự ngọt ngào cũng không hề dễ dàng, nắm giữ một phần hạnh phúc lâu dài cũng không hề đơn giản.
Sau khi Tô Úc nói rõ ràng với Đặng Thiểu Phong xong, tâm tình rộng mở hơn rất nhiều, trong lòng lại càng kiên định ý muốn ở bên cạnh Bạch Mạn Nhu lâu dài. Đối với cô mà nói, Bạch Mạn Nhu là duy nhất, là người cô yêu, cho dù ở bên mình có xuất hiện một người ưu tú khác đi chăng nữa cũng không thể nào khiến cô thay đổi tâm ý của mình. Tình yêu ở trong lòng Tô Úc không chỉ đơn thuần là tình cảm, nó còn là một loại trách nhiệm.
Mỗi ngày đi làm, mỗi ngày tan tầm về có Bạch Mạn Nhu ở bên, cùng chị thân mật ôm nhau bên nhau, những chuyện này đã đủ khiến Tô Úc vô cùng hạnh phúc rồi. Nhưng cô không biết, trong khoảng thời gian này, tâm tình Bạch Mạn Nhu đều ngụy trang ra vẻ rất thực, rất tự nhiên, thực chất là chị có tâm sự, tâm sự này khiến chị đêm không yên giấc, giãy dụa trong bờ vực thẳm đau đớn cùng nghẹt thở.
Mà tâm sự này, bắt nguồn từ ngày ấy sau khi Tô Úc đi làm, Tiền Thục Mai đã nói chuyện với chị.
Ngày ấy, sau khi Tô Úc đi làm, Tiền Thục Mai liền lôi kéo Bạch Mạn Nhu đang định đi mở cửa siêu thị, bảo chị chờ chút lại đi. Ngồi ở trong phòng Tiền thục Mai, Bạch Mạn Nhu đảo mắt nhìn thấy bức ảnh chụp chung của Tô Úc khi còn bé và Tiền Thục Mai đặt ở trên tủ đầu giường. Chị gần như có thể đoán được nội dung mà Tiền Thục Mai định nói với chị, trong lòng chị rất căng thẳng, căng thẳng này còn chưa biến mất thì Tiền Thục Mai đã ngồi ở bên người chị, nắm tay chị, nói: "Mạn Nhu nè, có một chuyện dì muốn cầu xin con."
"Có chuyện gì dì cứ nói là được, sao lại dùng từ cầu xin chứ." Bạch Mạn Nhu rất muốn rút tay của mình về, từ chối yêu cầu của Tiền Thục Mai. Nhưng chị không thể, bởi vì chị không nói ra được lý do từ chối.
"Con có thể giúp dì khuyên nhủ Tiểu Úc Tử được không… Bảo nó thử quen Thiểu Phong được không?"
"A?" Bạch Mạn Nhu hơi há mồm, nụ cười xinh đẹp thoáng cứng đờ, không biết nên phản ứng làm sao.
"Con cũng biết, Tô Úc đã hơn hai mươi rồi, dì khi bằng nó đã kết hôn với bố nó rồi." Tiền Thục Mai thở dài, nhớ đến năm đó, ánh mắt không khỏi ảm đạm đi: "Kỳ thực, người làm mẹ nào mà không hy vọng con mình hạnh phúc, Tiểu Úc Tử vẫn không có dự định gì, dì cũng sắp 55 rồi, có thể sống thêm mấy năm nữa đây? Không phải dì giục nó kết hôn sinh con, con nói xem nó bây giờ cũng có việc làm rồi, thằng bé Thiểu Phong này cũng là một người đàn ông tốt hiếm thấy, sao nó không thử với thằng bé một lần chứ? Được hay không là do duyên số, nếu không thành thì dì cũng sẽ không ép buộc hai đứa nó, nhưng mà thử cũng không thèm thử, thân làm mẹ, dì sao có thể ở bên cạnh nó hoài? Sau này nó cũng phải có gia đình riêng của nó, không đúng sao?"
"Con nói xem, làm gì có con gái nhà nào ở suốt đời với những bà già như dì hoài đâu, nó cũng phải có không gian của riêng nó, có ngôi nhà của riêng nó. Làm một người phụ nữ, không lẽ cả đời không có nhà, không có chồng? Lấy chồng, sinh con, dạy con, đây mới gọi là một người phụ nữ toàn vẹn. Thân làm mẹ như dì, điều muốn nhìn thấy nhất không phải là nó kiếm được bao nhiêu tiền, mà là nó có một người đàn ông thương nó ở bên cạnh nó, sau này dì có nhắm mắt thì cũng có thể yên tâm."
Thấy Bạch Mạn Nhu vẫn không nói chuyện, Tiền Thục Mai nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Bạch Mạn Nhu, nói tiếp: "Con là người từng trải, hẳn phải biết một lần hôn nhân thất bại không chỉ tạo thành tổn thương cho chính mình, người thân cũng sẽ…. Tiểu Úc Tử con bé này cá tính nó mạnh mẽ lại bướng bỉnh vô cùng. Nó luôn bảo là phải tìm một người mà nó có cảm giác, sao mà biết thời đại này đàn ông tốt ngày càng khó tìm? Người đàn ông có thể vững vững vàng vàng sống hết đời cùng mình lại càng khó tìm hơn! Mạn Nhu nè, con giúp dì khuyên nó nhé? Thử một lần thôi, dì thấy Thiểu Phong cũng rất thích nó, thử một lần cũng chẳng thiệt hại gì, nếu không được thì dì rút lui ngay. Con xem được không?"
"Dì Thục Mai, chung quy phải để tự bản thân Tô Úc…." Bạch Mạn Nhu muốn nói gì đó lại không biết nên nói cái gì, giờ khắc này chị vô cùng mâu thuẫn, Tiền Thục Mai nói có lý, ít nhất đứng ở phương diện người mẹ thì nó vô cùng có lý.
"Dì biết con định nói cái gì, trước tiên con giúp dì khuyên nhủ nó đi. Hai đứa nó có thành hay không là một chuyện, có thử hay không thử lại là một chuyện khác mà." Trong ánh mắt Tiền Thục Mai mang theo cầu xin, là sự cầu xin của một người mẹ đối với tương lai hạnh phúc của con gái mình.
"Được, được rồi. Con sẽ giúp dì khuyên em ấy." Bạch Mạn Nhu yếu ớt đáp lại, song song với lời đồng ý thì trái tim của chị lại đau đến không có cách nào hình dung. Chuyện này thành tâm bệnh của chị, mỗi khi nhớ đến đều đau lòng.
Trải qua mấy ngày, mỗi đêm Bạch Mạn Nhu đều lẳng lặng nhìn vẻ mặt ngủ say của Tô Úc mà ngây người ra, chị để tay lên ngực, tự hỏi có tư cách gì mà để lỡ hạnh phúc bình thường nguyên vẹn của Tô Úc, chị lại có quyền lực gì để Tô Úc vì mình mà đi cãi nhau với mẹ ruột em ấy, cho dù đây là chuyện sớm muộn gì cũng đến. Chị không có, dù cho chị yêu Tô Úc, chị không nói không có nghĩa là chị không yêu, nhưng như vậy thì phải làm thế nào bây giờ? Em ấy còn trẻ tuổi như vậy, nhớ đến ngày ấy em ấy ôm ấp với Đặng Thiểu Phong ở cửa viện, đó không phải là minh chứng tốt nhất cho việc Tô Úc sẽ có ngày thay đổi tâm ý sao?
Không định tiếp tục lạc lối vào cái đống xoắn xuýt này nữa, Bạch Mạn Nhu rốt cục quyết định nói ra nội tâm giãy dụa của mình.
Buổi tối, sau khi tắm xong, Tô Úc theo thói quen đi vào trong phòng Bạch Mạn Nhu, tới trước mặt chị hôn trán của chị, đang định ôm chị ngủ, Bạch Mạn Nhu lại ngồi thẳng người, nói: "Tiểu Úc, chị… chị có lời muốn nói với em."
"Ừ? Chuyện gì vậy?" Tô Úc hơi nghiêng đầu, dường như chị Mạn Nhu đêm nay không bình thường như những ngày trước.
"Chị nghĩ, chúng ta nên tạm thời tách nhau một quãng thời gian đi. Em cũng biết, em vẫn còn trẻ tuổi như vậy, mà chị thì…." Bạch Mạn Nhu hơi nhắm mắt lại, trong ánh mắt không thể tin của Tô Úc, nói tiếp: "Thật ra chúng ta là người của hai thế giới, tổng giám đốc của em mới là người thích hợp nhất với em. Cậu ta là một người đàn ông thành công, cậu ta có thể cho em tình yêu và một hạnh phúc nguyên vẹn. Hơn nữa, chị thấy hai người cũng rất hòa hợp… Em, ngày ấy lúc cậu ta trở về, không phải còn ôm em sao." Nói xong những câu này, đầu óc Bạch Mạn Nhu gần như loạn thành một đống, chị không cách nào tưởng tượng được lời này lại thốt ra từ trong miệng chị.
"Chị Mạn Nhu? Chị đang giỡn với em phải không? Không phải khi ấy chị thấy em ôm tổng giám đốc cho nên giờ mới tức giận, mới nói ra những lời như thế chứ?" Tô Úc miễn cưỡng nở nụ cười, trong lòng an ủi bản thân, nói: "Ngày ấy, sau khi em nói rõ ràng với anh ta xong, anh ta hỏi em có thể nắm tay với anh ta xem như là bồi thường thất bại được không, sau đấy anh ta bỗng chốc lại ôm em vào lòng. Thật đó, chị đừng vì cái này mà tức giận, hai người chúng em thật sự không có gì."
"Chị không vì chuyện đó, Tiểu Úc…. Chị nghiêm túc đấy, em thử quen cậu ta đi, thử thôi cũng được… Biết đâu, biết đâu em sẽ thích cậu ta?"
"Là mẹ em bảo chị nói thế với em? Em, em đi tìm bà mới được!" Tô Úc nói một mình, đứng dậy muốn đi tìm Tiền Thục Mai lý luận, lại bị Bạch Mạn Nhu kéo lại không cho cô đi ra ngoài.
"Tiểu Úc, dì Thục Mai không có bảo với chị gì hết. Chị chỉ cảm thấy em có quyền có một cuộc sống bình thường, dù sao đối với chuyện tình cảm em vẫn chưa có kinh nghiệm, có lẽ một ngày nào đó em sẽ phát hiện thật ra em thích con trai? Cho bản thân một cơ hội đi…. thử ở bên cạnh cậu ta đi."
"Chị cho là tôi chưa có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, vì thế nói yêu chị cũng có lẽ là nhất thời hứng khởi phải không? Chị Mạn Nhu, tôi thật không nghĩ đến chị sẽ suy nghĩ như vậy… Haha, cho dù tôi ngu cỡ nào, cũng không thể không biết người tôi yêu là ai, cho dù tôi chưa từng yêu đương qua ai, cũng không lẽ ngay cả cảm giác yêu một người mà tôi cũng không biết? Chị biết chị như thế khiến tôi rất khó chịu không? Bây giờ là chị đang đẩy tôi vào trong lòng người khác đấy…" Tô Úc nở nụ cười, nụ cười này càng giống như là châm biếm, mà kèm theo nụ cười này là những giọt nước mắt không tự chủ được rơi xuống. Cô đứng dậy đi tới bên cửa, một khắc đó khi cô mở cửa ra, cô có thể rất rõ ràng cảm nhận được nỗi lạnh giá thấu xương: "Chị Mạn Nhu, chị nói rất đúng… Có lẽ chúng ta thật sự nên tạm thời tách ra một quãng thời gian, để chị suy nghĩ rõ ràng là chị có yêu em hay không… Nếu như…." Tô Úc nói không được nữa, đóng cửa trở về phòng của mình. Còn Bạch Mạn Nhu, sau khi Tô Úc đi khỏi liền ôm gối, khàn giọng khóc to lên.
Hết chương 53.
_______
Editor: *khóc* lập team đập tác giả đi *khóc*