Chó Ngáp Phải Ruồi

Chương 51

Tiền Thục Mai lải nhải không khiến Tô Úc và Bạch Mạn Nhu để tâm, các cô chỉ nghĩ là do Tiền Thục Mai không nhìn thấy Bạch Bách Tùng nên nhất thời nhớ mong dẫn đến lo lắng. Hai người đứng ở trong siêu thị một lúc, đến khi Tô Úc nghe thấy âm thanh của chiếc ô tô dần dần lái tới, khuôn mặt của cô lập tức xụ xuống. Bạch Mạn Nhu nhìn thấy biểu cảm này của cô trong mắt, không khỏi lo lắng hỏi: "Sao vậy? Vừa nãy còn bình thường, sao bây giờ lại biểu cảm này đây?"

"Người không nên tới đã tới rồi, em còn có thể vui vẻ sao?" Tô Úc nghiêng cơ thể dựa vào cửa, kéo tay của Bạch Mạn Nhu đung đưa tới lui, nói: "Chị Mạn Nhu, chúng ta bỏ trốn đi! Coi như em dẫn chị ra ngoài ăn lẩu đi!"

"Đầu toàn suy nghĩ gì thế này! Hai ta nếu bây giờ ăn bên ngoài, e rằng dì Thục Mai sẽ cầm môi cơm rượt theo đập chúng ta bây giờ!" Bạch Mạn Nhu nhớ kỹ hết những hóa đơn nợ nần, lần nữa đặt sổ sách lại vào trong ngăn kéo sau đấy khóa kỹ, chị véo nhẹ dưới hai má Tô Úc, nói: "Đi thôi, đừng làm cho dì Thục Mai và bố chị chờ lâu."

Lời này nếu thốt ra từ người khác, Tô Úc nhất định là không thèm bận tâm. Nhưng nó lại chạy từ trong miệng Bạch Mạn Nhu ra ngoài, cô liền vâng theo gật gù đi tới ngoài cửa, Bạch Mạn Nhu khóa cửa xong siêu thị rồi hai người cũng cùng nhau về nhau. Vào trong nhà, Đặng Thiểu Phong đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, Tiền Thục Mai còn đang bận rộn trong phòng bếp, từng món từng món thức ăn thơm ngát được bà bưng lên bàn. Đầu Bạch Mạn Nhu dò xét một hồi về phía trong phòng bếp, không nhìn thấy Bạch Bách Tùng ở bên trong: "Dì Thục Mai, bố con còn chưa về sao?"

"Chưa, đã giờ này rồi còn chưa thấy ông ấy về nữa." Tiền Thục Mai lấy mấy cái ly đã được rửa sạch trong phòng bếp, đặt từng cái từng cái ở trên bàn, lại đến góc tường nơi chứa hai chai rượu đỏ, cầm lấy một chai trong đó, nói: "Thiểu Phong này, con ngồi chờ một lát nhé! Đợi Bách Tùng về rồi chúng ta sẽ ăn cơm, con xem con, đến ăn có bữa cơm thôi mà còn mang rượu đỏ đắt như thế."

"Bác gái khách sáo quá, đến ăn cơm cũng nên mang theo chút quà mọn chứ." Đặng Thiểu Phong khách sáo nở nụ cười, dư quang trước sau đều nhìn vào trên người Tô Úc, nhìn cô như động vật thân mềm không có xương dựa vào trên người Bạch Mạn Nhu, biểu cảm trên mặt không ngừng thay đổi, đáng yêu vô cùng.

Cơm nước đều được Tiền Thục Mai bưng hết lên bàn, bà ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã muộn rồi nên thức ăn trên bàn cũng không nói hổi như mới ra nồi hồi nãy. Ba người ngồi ở trên sofa đều không nói chuyện, ngoại trừ Tô Úc thỉnh thoảng cùng Bạch Mạn Nhu ngoắc ngoắc tay cười cười ra, Đặng Thiểu Phong dường như là một người vô hình bị Tô Úc lãng quên. Con bé này! Tiền Thục Mai không vui khi Tô Úc tiếp khách như thế, lại không thể ngay ở trước mặt khách mà mắng cô, đành phải chộp lấy ánh mắt Tô Úc rồi lườm mắt về phía cô, dường như muốn nói: "Còn không mau trò chuyện với Thiểu Phong người ta! Tại sao mày lại gạt người ta qua một bên hả!"

Đáng tiếc lườm thế nào đi nữa cũng không thể mở miệng nói chuyện, Tô Úc rất tự nhiên bỏ sau đầu ánh mắt của Tiền Thục Mai, tiếp tục dựa vào trên người Bạch Mạn Nhu xem chương trình truyền hình nhàm chán đang được phát trong TV. Tiền Thục Mai không chịu nỗi, uốn éo cái mông tách Bạch Mạn Nhu và Tô Úc ra, bà ngồi giữa hai người các cô, không ngừng nhích Tô Úc về phía bên Đặng Thiểu Phong, miệng lẩm bẩm: "Mạn Nhu nè, con nói coi bố con rốt cục đi đâu? Sao lâu thế này còn chưa về."

"Mẹ!" Tô Úc bị bà chen lấn mặt đầy u oán, bực mình đứng dậy ngồi vào chỗ khi nãy Tiền Thục Mai vừa ngồi, kiềm chế tính tình để không phát cáu. Đây xem như là cái gì? Đây xem như là cưỡng ép đẩy cô vào trong lòng người khác mà! Mà ý này, cho dù Tô Úc không hiểu thì Bạch Mạn Nhu cũng rõ ràng trong lòng. Ánh mắt của chị xuất hiện ảm đạm chốc lát, sau đấy nở nụ cười dịu dàng về phía Tô Úc, nói: "Con cũng không biết, bằng không con gọi điện thoại cho bố con nhé."

Móc điện thoại ra, Bạch Mạn Nhu bấm số điện thoại của Bạch Bách Tùng, nhưng mà sau khi được vang lên vài tiếng thì đã bị đối phương cắt đứt, lại gọi, vẫn là vang được vài tiếng lại bị cắt đứt. Mãi đến khi lông mày của Bạch Mạn Nhu theo số lần cắt đứt gia tăng của đối phương mà từ từ nhăn chặt lại, bóng người của Bạch Bách Tùng rốt cục cũng xuất hiện ở trong phòng khách. Trên người ông tràn ngập mùi thuốc lá dày đặc khiến ba người phụ nữ trong phòng không hẹn mà cùng nhíu mày, Bạch Mạn Nhu nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Bạch Bách Tùng, đứng dậy kéo lại cánh tay của ông: "Bố, bố sao vậy? Bố không phải đã cai thuốc mấy năm rồi sao? Sao giờ lại hút nữa rồi." Hơn nữa là ngửi thấy mùi vị này, dường như là đã hút rất nhiều.

"Haha, tại vì ta ra ngoài đυ.ng với người quen, ông ấy cho ta ta không tiện từ chối, nên hút vài điếu. Nãy giờ chắc mọi người sốt ruột lắm, đến đây đến đây, chúng ta ăn cơm đi… Ta cũng đói bụng." Bạch Bách Tùng nở nụ cười, vẫn là khuôn mặt hiền lành như trước, nhưng xem ở trong mắt Bạch Mạn Nhu lại có vẻ tâm sự nặng nề. Nhưng mà, ông không chịu nói thì Bạch Mạn Nhu thân làm con gái cũng không tiện hỏi, chỉ hy vọng chốc lát nữa ông sẽ bình thường trở lại.

Ngồi vây quanh ở trước bàn cơm, ánh mắt Tô Úc vẫn chú ý đến Bạch Mạn Nhu đang ngồi chếch đối diện cô. Ngày thường ăn cơm cô đều cùng Bạch Mạn Nhu ngồi cạnh nhau, lúc này lại bị Tiền Thục Mai sắp tới ngồi bên cạnh Đặng Thiểu Phong, hành động rõ rang như vậy ngay cả đồ ngu cũng biết là bà có ý gì. Đặng Thiểu Phong là người thông minh, tuy rằng ngoài miệng không nói nhưng trong lòng lại rất vui vẻ, ít nhất mẹ của Tô Úc thích anh ta, có ý định muốn tác hợp cho hai người bọn họ.

Trong những âm thanh chén đũa va chạm nhau, bữa trưa chầm chậm tiến hành, Tiền Thục Mai thấy Tô Úc từ đầu đến cuối đều ngồi yên ăn cơm của mình, liền gõ gõ viền chén của bà, nói: "Tiểu Úc Tử con cũng thật là, sao lại không biết gắp thức ăn cho Thiểu Phong chứ! Nè nè nè, Thiểu Phong nè, ăn thịt nhiều một chút nha! Bác đây là cố ý mua gà ta bên chợ, thịt này rất mềm."

"Cám ơn bác gái." Đặng Thiểu Phong cười gắp cục thịt bỏ vào trong chén Tô Úc, nói: "Bác gái nói là gà ta, mùi vị nhất định rất ngon. Em cũng ăn nhiều một chút, đã gầy như vậy rồi."

"Cám… Cám ơn." Tô Úc không tự nhiên nhét thịt gà vào trong miệng, nhai giống như đang nhai sáp chứ không phải thịt gà. Ánh mắt nhìn chăm chú vào Bạch Mạn Nhu, lại phát hiện chị không có nhìn mình như những ngày thường, mà là im lặng ăn cơm trong chén, không nhìn ra bất kỳ biểu cảm gì. Cũng chỉ có bản thân Bạch Mạn Nhu biết, tâm tình chị vào giờ khắc này là tệ đến cỡ nào. Ý đồ của Tiền Thục Mai rõ ràng như vậy, mà tâm ý Đặng Thiểu Phong cũng sáng tỏ như thế, nhìn anh ta gắp thức ăn cho Tô Úc, ánh mắt săn sóc ấy xem ở trong mắt của chị lại đau đớn, chói mắt như thế. Đúng rồi, Đặng Thiểu Phong là người xuất chúng như thế, quan trọng hơn anh ta là đàn ông, có thể quang minh chính đại bày tỏ tình cảm của mình đối với Tô Úc.

Bàn tay giấu ở dưới mặt bàn của Bạch Mạn Nhu nắm lại thật chặt, nếu chỉ một mình Đặng Thiểu Phong xum xoe cũng không nói, nhưng Tiền Thục Mai đã sớm quyết định anh ta là con rể tương lai của bà. Bữa cơm này, chị giống như là một người ngoài, nhìn gia đình Tiền Thục Mai bọn họ sinh hoạt với nhau… Tô Úc cự nự xấu hổ, Đặng Thiểu Phong săn sóc chu đáo, tựa như hai người bọn họ mới thật sự là một đôi.

Haiz, sau khi thở một tiếng dài không nghe thấy được, Bạch Bách Tùng gắp chút rau dưa bỏ vào trong chén Bạch Mạn Nhu. Ông biết suy nghĩ trong lòng của Bạch Mạn Nhu bây giờ, khi nãy ông nói dối với các cô, ông không gặp người quen nào cả, mà là một mình ngồi ở bờ sông nghiêm chỉnh hút thuốc. Ông có tâm sự, là tâm sự rất nặng, tâm sự này đè nén ông khiến ông không thể thở nổi. Ông không có cách nào miêu tả được khi ông đứng dưới góc độ trực quan xem thấy con gái của mình hôn môi với một cô gái khác, mà cô gái ấy ông lại xem như là con gái ruột của mình, nó thật sự chấn động rất mạnh vào lòng ông.

Ông đã từng cố gắng tìm hiểu con gái của mình, cố gắng lý giải ý nghĩ của thế hệ các cô. Nhưng ông làm sao cũng không nghĩ đến, con gái của mình lại đang quen một người cùng giới tính với nó, thậm chí đã hôn môi. Vào lúc ấy, tim của ông đã tựa như dừng lại rất lâu, ông đi mua một gói thuốc và một chiếc bật lửa, ngồi ở bên bờ sông không ngừng hút vào, bên trong phổi của ông đã hút được một lượng lớn khói, nhưng ông lại vẫn chưa biết làm sao. Ông là đàn ông, không thể nào tựa như đàn bà cãi lộn ẩu đả, vì thế ông lựa chọn im lặng. Mà bây giờ, khi ông nhìn thấy Tiền Thục Mai cực lực tác hợp cho Tô Úc và Đặng Thiểu Phong, mà con gái của mình lại khó chịu như thế, Bạch Bách Tùng lại đau lòng, lại không chịu nỗi rồi. Con gái của mình khó chịu, là ông không muốn nhìn thấy nhất, dù cho là lúc trước con gái của mình kéo hành lý ra bảo với ông rằng sẽ cùng Trâu Húc ly hôn, con bé cũng chưa từng đau đớn ẩn nhẫn giống như bây giờ.

Con gái của mình, e rằng đã thật sự rơi vào con đường này rồi. Bạch Bách Tùng thở dài lần nữa, nhưng không định dự định mở miệng nói chuyện. Chỉ đơn giản gắp thức ăn cho Bạch Mạn Nhu, sau đấy tiện tay gắp một chút đến trong chén của Tô Úc cùng Tiền Thục Mai. Mặc kệ thế nào, lòng của ông vẫn chưa từng thay đổi, Tô Úc vẫn còn nhỏ, ông không có lý do gì đi giận chó đánh mèo, còn Tiền Thục Mai, lại là người mà ông muốn bảo vệ!

Hết chương 51.